Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1637: Nữ ma đầu: Ngươi không dù...

Chương 1637: Nữ ma đầu: Ngươi không dù...Chương 1637: Nữ ma đầu: Ngươi không dù...
Trong giây lát, trên người Giang Hạo đạo ý lưu chuyển.
Có dấu hiệu bùng phát ra ngoài.
Chỉ là rất nhanh, Giang Hạo đã cưỡng ép cắt đứt đạo ý này.
"Suýt nữa ngẩn người, lần ngẩn người này cũng không biết sẽ mất bao lâu."
Trong lòng Giang Hạo có chút may mắn. Phát hiện sớm.
Nếu phát hiện muộn hơn thì không thể cắt đứt được. Đến lúc đó đừng nói là bốn năm.
Bốn mươi năm cũng chưa chắc có thể quay về Thiên Ẩm Tông.
Mà khi đạo ý xuất hiện, Hồng Vũ Diệp thực ra đã tỉnh lại, thấy Giang Hạo cứng rắn cắt đứt cơ duyên ngộ đạo. Hơi có chút mơ màng. Nàng đã thấy nhiều chuyện, nhưng chưa từng thấy người tự mình cắt đứt ngộ đạo.
"Ngươi đang làm gì?" Hồng Vũ Diệp vô thức hỏi.
Giang Hạo nhìn qua, chỉ thấy Hồng Vũ Diệp mới tỉnh lại có một loại mị lực kỳ lạ.
Khiến trong lòng hắn có một niềm vui sướng và thỏa mãn khó hiểu. Mị thuật.
Lần này chắc chắn là mị thuật.
Cảm khái một chút, Giang Hạo bèn nói:
"Vừa rồi suýt nữa ta ngẩn người."
"Vậy nên ngươi đã cắt đứt?" Hồng Vũ Diệp hỏi. Giang Hạo gật đầu: "Đúng vậy." Hồng Vũ Diệp suy nghĩ một lúc, hỏi: "Tại sao đột nhiên cắt đứt? Lo lắng Thái Cổ Âm Dương Ma Bàn xảy ra chuyện?"
Giang Hạo thành thật nói: "Tiên bối muốn bốn năm nữa quay về Thiên Âm Tông, nếu vãn bối ngẩn người, thì bốn năm sẽ trôi qua trong chớp mắt." "Vậy nên ngươi đã cắt đứt?" Hồng Vũ Diệp hỏi. Giang Hạo gật đầu. Hồng Vũ Diệp im lặng. Không biết nàng đang nghĩ gì.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp muốn ngồi dậy.
Ghế nằm không dễ ngồi dậy, Giang Hạo vô thức đưa tay ra định kéo đối phương một cái.
Hồng Vũ Diệp thấy vậy sửng sốt, cuối cùng vẫn đưa tay nắm lẫy tay Giang Hạo. Như vậy mới thuận lợi đứng dậy.
"Tiền bối thấy chiếc ghế này thế nào?" Giang Hạo hỏi.
"Cũng thoải mái." Hồng Vũ Diệp tùy ý trả lời.
"Mang về nhé?" Giang Hạo hỏi.
"Tùy ngươi." Hồng Vũ Diệp thản nhiên nói.
Như vậy, Giang Hạo thu hai chiếc ghế lại. Chỉ vừa mới thu xong, Hồng Vũ Diệp bỗng lên tiếng: "Ngươi không nhân lúc ta ngủ mà dùng thần thông với ta?"
Nghe vậy, Giang Hạo sửng sốt.
Có chút kinh hãi.
"Tiền bối nói gì vậy?" Giang Hạo cười nói.
"Chột dạ?" Hồng Vũ Diệp cười khẩy: "Khi tu vi bình thường thì rất hay dùng.
"Thành tiên rồi sao lại không dùng nữa?”
"Chỉ là để xác định thân thể của tiền bối, muốn làm gì đó cho tiần bối." Giang Hạo nói.
Hồng Vũ Diệp cười khẩy: "Toàn lời nói dối."
Giang Hạo không nói gì, nhất thời không biết đối phương đang suy nghĩ gì. Đột nhiên nhắc đến chuyện này, rốt cuộc có ý gì.
Hồng Vũ Diệp nhìn xung quanh, đổi chủ đề: "Ở đây có không ít trà."
Giang Hạo vội vàng nói: "Đầu là do vãn bối nhờ Trà tiên sinh trồng, hy vọng có thể chuẩn bị cho tiền bối nhiều trà hơn."
Hồng Vũ Diệp không nhìn trà nữa, mà nhìn lại Giang Hạo nói: "Bị ta vạch trần việc ngươi ngấm ngầm giở trò, ngươi có hoảng sợ không?"
"Tiền bối nói đùa, vãn bối không hà lo sợ." Giang Hạo nói nghiêm túc.
Hồng Vũ Diệp nhìn đối phương, nói:
"Hãy xem trà ở đây, xem có bao nhiêu loại đáng giá hơn một nghìn hai trăm năm mươi linh thạch." Giang Hạo không hiểu ý của người trước mặt.
Có vẻ như chuyện này đã qua rồi.
Nhưng vừa mới đổi chủ đề, thì ngay lập tức lại quay về. Không biết đối phương đang nghĩ gì.
Chỉ là, hắn cũng không chắc Hồng Vũ Diệp có biết được tác dụng của thần thông của mình hay không. Hồng Vũ Diệp ngủ cũng có thể phát giác, vậy thì những đại năng khác tự nhiên cũng sẽ phát giác. Tuy nhiên bây giờ chắc hẳn rất khó phát giác rồi chứ? Trừ khi là bản thể như Hồng Vũ Diệp.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Giang Hạo không được tốt lắm.
Hồng Vũ Diệp vốn khôi phục vẻ mặt nhẹ nhõm lại trở nên lạnh lùng: "Một cây đáng giá hơn hai trăm năm mươi linh thạch cũng không có?"
"Vẫn có một cây." Giang Hạo trả lời. Ý chỉ Sơ Dương Lộ.
"Có vẻ như vị trí của ta trong lòng ngươi không cao lắm." Hồng Vũ Diệp cười khẩy.
"Một số trà không thích hợp trồng ở đây, nên không thấy." Giang Hạo nói dối.
Thực ra hắn không hề để cho Trà tiên sinh trồng những loại trà khác.
Trà ở đây đều là do Trà tiên sinh tùy ý trồng. Dù có loại đắt tiền thì chắc hẳn cũng đã bán mất rồi, Trà tiên sinh dường như không mấy giàu có.
Giang Hạo vốn định rời đi, bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng.
Nói về tình hình bên này. Vì không có trận pháp bảo vệ, nên có thể sẽ bị hủy mất.
Hy vọng Hồng Vũ Diệp có thể giúp đỡ. "Ngươi tốt nhất nên có đủ Sơ Dương Lộ." Hồng Vũ Diệp nói rồi để lại một tấm quyển trục trận pháp. Giang Hạo chỉ có thể cắn răng đồng ý, sau đó nắm tay Hồng Vũ Diệp, biến mất tại chỗ.
Quay lại khách điểm, Giang Hạo mới thu tay mình về. Gần đây hắn cảm thấy càng tiếp xúc với Hồng Vũ Diệp, tâm cảnh càng dễ bị biến động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận