Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1672: Đạo lữ quên mình (1)

Chương 1672: Đạo lữ quên mình (1)Chương 1672: Đạo lữ quên mình (1)
Nhìn vào bảo vật trữ vật. Trong lòng Giang Hạo cảm khái.
Từ khi mình tu luyện đến nay, hơn bốn trăm năm. Chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy.
Lúc nhiều nhất, cũng chỉ là lần trước mười sáu triệu linh thạch.
Ba mươi triệu, cả đời này cộng lại kiếm được linh thạch cũng không nhiều bằng. Nếu bỏ vào túi, cũng không biết phải tiêu như thế nào.
Hiện tại còn thiếu thứ gì để mua đây?
Chắc là không có, ngay cả Sơ Dương Lộ cũng có thể mua liên tục.
Những người này rốt cuộc kiếm linh thạch như thế nào?
Nhiều linh thạch như vậy, chẳng lẽ không làm tăng giá linh dược sao?
Hình như đã tăng rồi. Giang Hạo lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.
Linh thạch này tuy nhiều, nhưng mình tạm thời không thiếu linh thạch.
Vì vậy, chỉ xem thôi.
Cũng không đến mức cướp hoặc mượn linh thạch. Đã là Đại La rồi, phải thay đổi tâm thái, chỉ là linh thạch mà thôi, kiếm chắc cũng dễ dàng.
“Ngươi giữ nó bên người, sau này có thể sẽ cần dùng đến.” Giang Hạo trả bảo vật trữ vật cho Tiểu Y nói: “Không cần lo lắng bị mất, cũng không cần lo lắng có người cướp, ta đã thêm ấn ký của ngươi lên đó. “Người khác không thể lấy được, có được cũng không dùng được.”
Tiểu Y như hiểu như không gật đầu. Giang Hạo không để ý nhiều, trên đó còn có một tầng phòng hộ, người bình thường không thể làm bị thương.
Kẻ thấy của nổi lòng tham, cũng chắc chắn không có kết cục tốt.
Chỉ là ba mươi triệu linh thạch, tâm trí chưa trưởng thành, đã có nhiều linh thạch như vậy.
Lớn lên chắc cũng không có khái niệm gì về linh thạch. Nếu gặp Tiểu Lý, chắc sẽ cảm thấy những thứ này chỉ là thức ăn vặt.
Sau đó Giang Hạo ngồi dưới mái hiên đơn sơ, nhìn mọi thứ xung quanh.
Linh dược viên vẫn như trước, đều trồng linh dược, mà phần lớn người quản lý đều là người bình thường. Thời đại này, bên ngoài không an toàn.
Nơi này có thể nói là chốn bình yên của những người này.
Chỉ cần làm sai, cũng rất nguy hiểm.
Đi sai chỗ cũng vậy.
Thiên Âm Tông Thập Tam Mạch, chỉ có linh dược viên của Đoạn Tình Nhai là yên ổn nhất.
Giang Hạo tuy không quản, nhưng tên tuổi treo ở đây, không ai dám ức hiếp.
Mà Trình Sầu học theo cách làm của Giang Hạo, đối xử với người ở đây cũng tốt.
Nhìn những người này, Giang Hạo cảm thấy tâm thái của mình khác trước. Tuy mình không quen biết một ai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt của mình.
Hiện tại suy nghĩ thay đổi, chắc là do tu vi khác rồi. Đứng ở độ cao khác.
“Sư đệ có vấn đề gì về tu luyện không?” Giang Hạo mở miệng hỏi.
Trình Sầu tu vi không cao, cách thành tiên còn một đoạn đường rất dài.
Vũ Hóa, Đăng Tiên, đối với hắn mà nói, thuận lợi cần một hai ngàn năm.
Nếu không thuận lợi, thì không thể đạt đến những cảnh giới này.
Tóm lại cho đến hiện tại, chỉ có thể thử xem.
Có thể đột phá hay không. Trình Sầu gật đầu, lập tức nói ra những nghỉ hoặc trong những năm này. Sau đó Giang Hạo bắt đầu giảng giải.
Thấy vậy, xung quanh không ít người tụ lại, hy vọng có thể nhờ ánh sáng của Trình Sầu sư huynh. Giang Hạo cũng không để ý, chủ yếu là giảng giải cho Trình Sầu, những người khác nếu nghe hiểu, cũng không phải vấn đề. Sau đó Giang Hạo bắt đầu giảng đạo thuyết pháp. Trong chốc lát, mọi người cảm thấy linh khí xung quanh rung động.
Nghe như mê như say, tựa như đại năng truyền đạo. Mà Trình Sầu và Tiểu Y ở hàng đầu tiên, cảm nhận được một cảm giác minh ngộ chưa từng có.
Như ánh hà quang của thiên địa bao phủ, vạn sự vạn vật theo tiếng nói của Giang Hạo mà diễn hóa. Khác hẳn trước đây.
Đoạn Tình Nhai, bên ngoài linh dược viên.
khổ Ngọ Thường cùng đi với một vị cường giả Cự Linh tộc.
Phía sau mỗi người đều có một số người đi theo. Bạch Dịch cũng ở trong đó. Hiện tại Bạch Dịch đã thành tựu Nhân Tiên. Bên cạnh hắn còn có một Cự Linh tộc.
Ngoài ra, phía sau cường giả Cự Linh tộc kia cũng có một Cự Linh tộc đi theo. Cự Linh tộc này nhìn Cự Linh tộc bân cạnh Bạch Dịch, có chút phẫn nộ, giống như đang nói tên phản bội.
Cư nhiên không đến Cự Linh nhất mạch, lại chạy đến Đoạn Tình Nhai nhất mạch. Hiện tại thế hệ mới của Cự Linh tộc đều có cảm giác quy thuộc.
Bọn họ cảm thấy mình chính là đệ tử Thiên Âm Tông.
Vì vậy tự nhiên sẽ đến nhất mạch mà mình thích.
Chỉ có những Cự Linh tộc đời trước mới cứ ở lại Cự Linh nhất mạch, vẫn tự xưng là Cự Linh nhất tộc. “Sư phụ nói, ta chính là Cự Linh nhất tộc.” Cự Linh tộc bên cạnh Bạch Dịch mở miệng nói:
“Thân phận Cự Linh nhất tộc là không thể thay đổi, nhưng chúng ta đều là đệ tử Thiên Âm Tông, ta đến Đoạn Tình Nhai có gì không tốt?”
Cổ Linh Nhi, Cự Linh tộc tiên tử, thân phận địa vị không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận