Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 172: Ánh Mắt Nữ Ma Đầu Sáng Như Đuốc

Chương 172: Ánh Mắt Nữ Ma Đầu Sáng Như Đuốc
Nhìn con thỏ sưng mặt sưng mũi.
Giang Hạo cảm thấy, treo nó còn không bằng ném nó trên mặt đất.
Từ trong xương cốt của con thỏ đã cảm thấy thân thiết đối với bị treo, còn cảm thấy có thể mạnh lên.
"Tiền bối."
Giang Hạo chắp tay cung kính nói.
Lần này hắn đã chuẩn bị thỏa đáng, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Lá trà, Thạch Bản đều không có vấn đề gì.
"Ngươi tu vi gì rồi?" Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng đụng vào lá của Thiên Hương Đạo Hoa, thuận miệng hỏi.
"Trúc Cơ trung kỳ." Giang Hạo trả lời.
"Trúc Cơ trung kỳ?" Hồng Vũ Diệp đứng lên, nhìn về phía nam tử trước mặt, nói với vẻ chế giễu:
"Ta cảm thấy là Trúc Cơ hậu kỳ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiếng nói vừa dứt, khí tức cuồn cuộn liền phun trào, như có thể hóa tất cả xung quanh thành bột phấn bất cứ lúc nào.
Cảm nhận được lực lượng đáng sợ, Giang Hạo có loại cảm giác như toàn thân sắp tan ra thành từng mảnh, liền vội vàng cúi đầu nói:
"Tiền bối đúng là mắt sáng như đuốc, vãn bối quả thực là Trúc Cơ hậu kỳ."
Sau đó, hắn dừng tu vi của mình lại ở Trúc Cơ hậu kỳ.
Thấy Giang Hạo nói chuyện nghe lọt tai, Hồng Vũ Diệp cũng không nói thêm gì nữa, mà hỏi về chuyện Thạch Bản:
"Biết được tin tức gì từ bên trong Thạch Bản rồi?"
"Trước mắt chỉ biết là bên trong có ba người thường xuyên nói chuyện phiếm, lần lượt là Quỷ, Liễu, Tinh. Vãn bối là Tỉnh."
Hồng Vũ Diệp đứng tại chỗ im lặng một hồi, sau đó nói:
"Hết rồi sao?"
"Hết rồi." Giang Hạo cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Thái độ của mình có vẻ hơi tiêu cực một chút, thế nhưng nằm vùng là chuyện cần có sự kiên nhẫn.
Dục tốc bất đạt.
Liễu Tinh Thần, Mính Y sư tỷ, đều là như thế.
Học tập theo bọn hắn ít nhất có thể bảo đảm bản thân mình không dễ dàng bị phát hiện chân tướng.
Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, bây giờ mình đã là Nguyên Thần sơ kỳ, giám định Hồng Vũ Diệp chắc sẽ có thêm được một chút tin tức.
Chẳng qua sẽ dễ bị đối phương phát hiện ra.
Chỉ có thể chờ đợi Hồng Vũ Diệp nhắc đến thần thông rồi mình lại giám định sau.
Hắn cũng không tin rằng mình đã có khả năng khống chế đến mức độ không bị đối phương phát hiện.
"Ngươi đã nói với bọn họ mấy câu?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Giang Hạo nghe xong, nói khẽ:
"Nhiều câu."
"Nhiều có được ba câu không?" Hồng Vũ Diệp lạnh nhạt hỏi.
"Có." Giang Hạo gật đầu.
Hồng Vũ Diệp cười ha ha, nói:
"Tìm ra được ngọn nguồn của Thạch Bản thì ta sẽ không để ngươi giúp đỡ không công. Nhưng chờ đến lúc ta không còn kiên nhẫn thì ngươi cũng không cần tìm nữa. Đến lúc đó, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Tiếng nói vừa dứt, một tia nắng rơi xuống sân, Hồng Vũ Diệp biến mất ngay dưới ánh mặt trời.
Chẳng biết đi đâu.
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Miễn cưỡng tránh thoát một kiếp, nhưng muốn tìm được ngọn nguồn từ bên trong Thạch Bản là chuyện khó như lên trời.
Chỉ có thể làm từ từ, trước cứ để cho sự tồn tại của mình lộ ra vẻ cổ xưa, như này sẽ khiến cho bọn hắn tăng thêm cảm giác thần bí, mà không phải hoài nghi hắn có phải nằm vùng hay không.
Nếu như những ngày này có người mới tiến vào thì không thể tốt hơn.
Khi đó, hắn cũng không phải là người mới nữa, mà chính là lão tiền bối đã trà trộn vào từ rất lâu.
Còn về kỳ hạn kiên nhẫn của Hồng Vũ Diệp, chuyện này không có cách nào suy nghĩ được.
Nhưng Thần Thụ và Thiên Hương Đạo Hoa vẫn còn, hẳn là còn cần hắn gieo trồng.
Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng không được tự do lớn như vậy.
Trong lúc Giang Hạo đang suy nghĩ, con thỏ bông kêu rên. Giang Hạo cởi dây thừng trên cổ nó xuống, để nó nằm rạp trên mặt đất mà kêu rên.
"Chủ nhân, gần đây có phải ngài chọc tới người khác rồi hay không? Bạn bè trên đường thường xuyên nhắc nhở ta phải cẩn thận." Con thỏ vừa kêu rên vừa hỏi.
"Ừm." Giang Hạo gật đầu.
Ta chọc phải một nữ ma đầu.
"Chủ nhân, ngài phải cố gắng nha, ngài càng cố gắng thì bạn bè của Thỏ gia ta sẽ càng nhiều." Con thỏ nói.
Giang Hạo cười ha ha.
Hắn cố gắng thì bạn bè của con thỏ cũng không nhiều hơn là bao, bởi vì trận pháp sẽ không cho hắn mặt mũi.
Mà bạn bè trận pháp trên đường của con thỏ lại cho con thỏ mặt mũi.
Sau khi bảo con thỏ đến Linh Dược Viên một mình, Giang Hạo bắt đầu tự hỏi chuyện cần làm tiếp theo.
"Sau khi củng cố tu vi cần phải đổi mới thần thông Tàng Linh Trọng Hiện, còn có hai đạo công kích của bao tay nữa."
"Sau đó là bắt đầu học tập thuật pháp Hồng Mông Tâm Kinh."
Giữa trưa.
Giang Hạo dùng hai mươi điểm tu vi còn lại để củng cố cảnh giới.
Thuận tiện đổi mới hai đạo công kích cùng với thần thông Tàng Linh.
Làm xong chuyện này, hắn lại bỏ ra gần phân nửa buổi chiều để khôi phục lực lượng.
Sau đó, hắn đi tới Linh Dược Viên thu thập bọt khí.
"Còn mấy ngày nữa mới có thể thu hoạch bọt khí từ chỗ Thiên Hương Đạo Hoa."
Điểm này rất quan trọng, có liên quan đến thời gian tấn thăng của hắn.
Sau khi trở về từ Linh Dược Viên, Giang Hạo dự định sẽ lĩnh hội và học tập thuật pháp Hồng Mông Tâm Kinh.
Cho đến bây giờ, hắn cũng không biết thuật pháp mà hắn học gọi là cái gì.
Dù cho mở ra thần thông, đều khó mà lĩnh hội được.
Độ khó của việc học tập này cao không hợp thói thường.
Chủ yếu là hình thức tồn tại có chút không giống bình thường, nếu không cũng sẽ không khó như vậy.
Chỉ cần nhìn thấy nội dung, dù khó đến đâu cũng có thể biết được tên của nó.
Cuộc sống cứ trôi qua như thế.
Ba ngày sau, không ngoài dự liệu, Thiên Hương Đạo Hoa không còn bọt khí nữa.
Ngày thứ tư, vẫn không có.
Ngày thứ năm, có ra hai cái bọt khí.
【 Tu vi +1 】
【 Khí huyết +1 】
Thấy cảnh này, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, chỉ tăng thêm hai ngày, một năm kém nhất cũng có hơn bảy mươi, nhiều nhất là một năm rưỡi sẽ có thể tấn thăng.
Chẳng qua, tu vi hiện tại ít đến thảm thương.
【 Khí huyết: 5/100 (không thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 4/100 (không thể tu luyện) 】
Hai ngày sau.
Giang Hạo để người Chúc Hỏa Đan Đình đến nghiệm thu linh dược Hắc Liên Hoa.
Người tới nghiệm thu chính là một vị sư huynh Kim Đan viên mãn.
Hắn không khỏi kinh ngạc.
"Trước thời hạn nhiều như vậy? Sư đệ làm sao mà làm được thế?"
Liên Đạo Chí nhìn Giang Hạo.
"May mắn." Giang Hạo đáp.
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết mình đã bỏ ra hơn một ngàn linh thạch, mới sớm hơn một chút.
Còn về chuyện bọn hắn có đoán được hay không thì chuyện này không quan trọng.
"Người có thực lực đều thích nói may mắn." Liên Đạo Chí lại cười nói:
"Tại hạ Liên Đạo Chí, sư đệ là?"
"Giang Hạo." Giang Hạo khách khí đáp lại.
"Giang sư đệ, chỗ này của ta còn có mấy chục hạt giống Hắc Liên Hoa, không biết Linh Dược Viên các ngươi có nhận hay không?" Liên Đạo Chí hỏi.
"Không được." Giang Hạo lắc đầu nói xin lỗi:
"Hai tháng trồng không được, nhóm hạt giống này đúng là gặp may, hi vọng sư huynh có thể hiểu được."
Hắn tạm thời không có hứng thú, một là không có linh thạch, hai là sắp phải đi vào Ma Quật rồi.
Những người khác tiếp nhận đó chính là tìm phiền toái cho mình.
"Như vậy sao?" Liên Đạo Chí như có điều suy nghĩ, sau đó nói:
"Vậy sau này sư đệ có hứng thú tiếp nhận loại hóa đơn này không?"
"Có là có, thế nhưng còn cần nhìn tình huống cụ thể." Giang Hạo gật đầu đồng ý.
Nếu như gieo trồng khó khăn thì luôn cần Linh Dược Viên xác định trước, không thể tùy tiện tiếp nhận đơn đặt hàng được, nếu xảy ra vấn đề thì bọn hắn sẽ phải gánh trách nhiệm.
Ai cũng không dám gánh vác.
Đương nhiên, có thể giao hảo với kiểu người này.
Hạt giống đưa tới lần sau có thể sẽ càng tốt hơn so với Hắc Liên Hoa.
Như thế, cho dù phải bỏ vào một hai ngàn, Giang Hạo cũng muốn gieo trồng ra.
Có thể sẽ thu được một mảnh bọt khí màu lam.
"Được, đến lúc đó ta sẽ để cho một số sư đệ sư muội đưa đơn đặt hàng tới." Liên Đạo Chí cũng vô cùng cao hứng, lỡ như vị sư đệ này có thiên phú trồng linh dược thì sao?
Cuối cùng hắn lại nói:
"Chúng ta cũng sẽ không khất nợ linh thạch, sư đệ có thể yên tâm về chuyện này."
Từ sau khi hơn năm mươi vị Luyện Đan Sư của Đan Đình bị cướp, chuyện thiếu tiền gần như luôn treo ở nhất mạch Đan Đình.
Rất nhiều người đều sẽ hỏi một câu là bao giờ thì thanh toán linh thạch.
Bọn hắn thậm chí còn chủ động mở miệng để đảm bảo uy tín.
Linh Dược Viên có tiếp nhận một số linh dược đơn giản hay không thì bọn hắn cũng không thèm để ý, thế nhưng đắt hơn lại khác, bọn hắn cũng lo lắng Linh Dược Viên sẽ không nhận.
Bởi vì đều là cần gấp, hơn nữa còn nhất định phải đủ số lượng.
Cho nên có một số Luyện Đan Sư cũng rất chán ghét những người thiếu tiền kia, lúc thuận tay còn cướp linh dược của những người kia.
Tóm lại trong Đan Đình, có người muốn giao dịch ổn định, lại có vài người muốn dùng thân phận ép người khác.
Đây là chuyện không có cách nào khác, Luyện Đan Sư Kim Đan không thiếu linh thạch, cho nên đều muốn giao dịch ổn định.
Luyện Đan Sư Trúc Cơ lại quá thiếu linh thạch, cho nên đều muốn giảm bớt chi phí.
Tất cả mọi người chính là như thế.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận