Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 178: Muốn Giết Cứ Giết

Chương 178: Muốn Giết Cứ Giết
Dạ Cơ xuất hiện, Giang Hạo cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Chỉ biểu hiện có chút ngoài ý muốn.
"Dạ sư tỷ." Hắn chắp tay khách khí nói.
Đối phương tu vi Kim Đan, nhưng so sánh với Kim Đan như Diệu Thính Liên thì người này dường như không bằng.
Đại khái không phải là đệ tử chân truyền.
Muốn làm chân truyền, có tu vi thôi không đủ, mà phải có đủ tiềm lực.
Giống như Hàn Minh, mặc dù hắn vừa mới Trúc Cơ không bao lâu, nhưng vừa nhập nội môn đã là chân truyền.
Thiên phú, tiềm lực, đều lớn hơn người tầm thường rất nhiều.
Với tốc độ tấn thăng mà mình biểu hiện ra trước mắt cũng đủ để trở thành chân truyền.
Nhưng vẫn không trở thành chân truyền là vì hai nguyên nhân, một là thiên phú không đủ, lo lắng đây đều là kỳ ngộ cưỡng ép tăng lên.
Hai là có quan hệ không rõ ràng với phản đồ, tên còn đang nằm trong danh sách theo dõi tại Chấp Pháp Đường.
Dạ Cơ tới gần Giang Hạo, vẻ mặt bình tĩnh:
"Phát hiện rồi sao?"
"Là chuyện lúc nào?" Giang
Hắn hiểu đối phương đang nói chuyện bị nhốt.
Lúc này hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, lâu như vậy mà vẫn không có phát hiện ra.
"Đại khái là ngày các ngươi tới, lúc cứu người trở về chúng ta đã lập tức muốn thông báo cho tông môn, rất đáng tiếc là không ra được." Dạ Cơ nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, nói:
"Giang sư đệ sợ sao?"
"Có chút." Giang Hạo trả lời.
"Ta lại không nhìn ra đó." Dạ Cơ nở nụ cười xinh đẹp:
"Ngươi cảm thấy ngoại trừ ba người Kim Đan chúng ta ra, ngươi là người thứ mấy biết được?"
"Hẳn không phải là người thứ nhất." Giang Hạo không biết rốt cuộc những người khác liệu có ra ngoài xem xét hay không.
"Người thứ bảy." Vẻ mặt của Dạ Cơ trở nên lạnh:
"Như vậy ngươi cảm thấy sáu người trước đó sao rồi?"
"Không biết." Giang Hạo lắc đầu.
Thật ra hắn biết, đó chính là trở về tuyến phòng thủ.
Những ngày qua, hắn mặc dù không làm cái gì, nhưng cũng có chú ý đến người của tuyến phòng thủ.
Cũng không có giảm bớt đi sáu người.
Nhiều lắm là một số người lựa chọn hành động tự do.
Dạ Cơ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, có chút kỳ quái về sự bình tĩnh của hắn.
Sau đó, nàng hạ xuống mặt đất rồi nói:
"Sư đệ rất tỉnh táo, khiến người phải khâm phục, nhưng ngươi cảm thấy tình cảnh của chúng ta bây giờ sẽ như thế nào?"
"Không quá lạc quan." Giang Hạo cũng hạ xuống trên mặt đất:
"Chỉ là có chút tò mò, tại sao tông môn lại không phái người đến?"
"Có không ít nguyên nhân." Dạ Cơ đi về phía trong rừng cây, bất đắc dĩ nói:
"Có hai điểm chủ yếu. Thứ nhất chỗ của chúng ta một tháng mới có thể báo cáo cùng tông môn một lần, lần báo cáo trước đó chính là lúc các ngươi tới.
Nói cách khác, bây giờ mới trôi qua mười một ngày, cho nên tông môn cũng không biết chúng ta mất liên lạc.
Thứ hai, chúng ta đã nghiên cứu qua kết giới, phát hiện kết giới này phát ra từ trung tâm Ma Quật, giải quyết vấn đề trung tâm thì có thể khiến kết giới biến mất.
Nếu không bên trong sẽ có lực lượng liên tục chèo chống kết giới, khó mà phá vỡ được. Cho nên…"
Dạ Cơ quay đầu nhìn về phía Giang Hạo nói:
"Cho dù tông môn biết, trước tiên cũng phải giải quyết vấn đề trung tâm đã, nhất là con đường tiến về trung tâm phải suôn sẻ. Còn về chúng ta thì phải tự cầu phúc rồi."
"Sư tỷ cần ta trợ giúp sao?" Giang Hạo hỏi thẳng vào vấn đề.
Nếu như không phải, đối phương cũng không cần thiết phải nói nhiều như vậy.
"Đúng là cần sư đệ hỗ trợ." Dạ Cơ nhìn Giang Hạo, nói nghiêm túc:
"Nếu như là bình thường, chúng ta cứ tiếp tục chờ đợi là được, có phòng tuyến ở đó ít nhiều cũng an toàn hơn một chút.
Nhưng mà pháp bảo trinh sát Ma Nhân của chúng ta phát ra cảnh cáo, có số lượng Ma Nhân lớn đang đến gần.
Có lẽ không bao lâu nữa, bọn hắn sẽ tiến đánh phòng tuyến. Trước đó chúng ta có thể thỉnh cầu trợ giúp bất cứ lúc nào, mà bây giờ lại khác, chúng ta đã trở thành cá trong chậu."
Dạ Cơ ngừng lại, vẫn luôn nhìn Giang Hạo, muốn nhìn ra chút gì đó từ trong mắt của hắn.
Nhưng thật đáng tiếc, cũng không có quá nhiều thứ.
Không có kích động, không có e ngại, chỉ có một ít kinh ngạc.
Điều này khiến cho nàng cảm thấy người trước mắt này cũng không tệ.
Những người khác nghe xong, phần lớn sẽ thất thố, khủng hoảng.
Lúc này Giang Hạo đúng là đang kinh ngạc, Ma Nhân thật sự coi bọn họ là con mồi.
Mà tình cảnh của bọn hắn lại không lạc quan chút nào.
Nói là chó cùng rứt giậu, cũng không đủ.
"Hiện tại mấy người chúng ta cũng không phải là không có lựa chọn." Dạ Cơ quay đầu lại tiếp tục đi vào bên trong, giải thích:
"Có hai loại lựa chọn. Một là ở lại đây, đối phương muốn đối phó tiền bối khu vực trung tâm, cùng với sư huynh sư tỷ ở khu vực khác. Cho nên đại khái là không có Ma Nhân cường đại tới.
Dù sao chúng ta đã bị vây ở chỗ này, không có bao nhiêu nguy hiểm và giá trị. Chỉ là đến lúc đó, hi vọng duy nhất của chúng ta chính là chờ tông môn phát hiện và giải cứu."
"Vậy loại thứ hai thì sao?" Giang Hạo hỏi.
Thủ ở chỗ này không phải là lựa chọn tốt nhất, trừ khi tông môn lấy thế sét đánh để củng cố vị trí trung tâm một lần nữa.
Ngoài ra, còn phải đánh giết Ma Nhân cường đại.
Nhưng nếu có thể như thế thì cũng đã không kéo dài cho đến nay.
"Thứ hai chính là chủ động xuất kích." Dạ Cơ nói nghiêm túc:
"Chúng ta có tuyến phòng thủ, đối phương nhất định cũng có doanh địa tương tự. Ma Nhân bình thường chỉ như dã thú, phần lớn không có linh trí, mà chúng ta chỉ cần chặt đứt đầu nguồn phát mệnh lệnh của Ma Nhân liền có thể khiến cho Ma Nhân chia năm xẻ bảy.
Kẻ yếu không phải là đối thủ của chúng ta, cường giả thì có những người khác của tông môn đối kháng. Chỗ của chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều, cũng có đủ thời gian chờ đợi cứu viện."
"Nếu như thất bại thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Vậy thì…" Dạ Cơ quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, cười nói:
"Bên trong nhất định sẽ được liên thông, thân là Kim Đan, nếu ta thất bại sẽ một mình tiến về khu vực Kim Đan. Có lẽ sẽ có một chút hy vọng sống."
Giang Hạo nghe xong, đối phương không có chút kiêng dè nào, nói thẳng thất bại thì sẽ một mình thoát đi.
Chỉ có thể nói người của Ma môn rất thẳng thắn, nếu như nói muốn cùng chết thì đúng là không quá hiện thực.
Nhưng một mình thoát đi có lẽ chính là tốt cho đối phương, đại khái là người khác chịu chết để mở một con đường sống cho nàng.
Bên ngoài thì nàng đã cố hết sức, tông môn dù có trách phạt thì cũng sẽ không quá nặng.
Lợi ích duy nhất của Ma Môn chính là nghĩ điểm xấu của tất cả mọi người thành tốt, cho nên không cần lo lắng sẽ có người hiểu lầm.
"Sư tỷ muốn ta đi cùng sao?" Hắn hỏi thẳng.
"Đúng." Dạ Cơ gật đầu nói:
"Ta phát hiện thực lực của ngươi không tầm thường, còn cực kì nhạy cảm, là một sự giúp đỡ lớn đối với ta. Bởi vì là hai lựa chọn, cho nên chắc chắn sẽ có những ý kiến khác nhau.
Nếu đã như vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ tách ra hành động. Một bên chống cự kẻ địch, một bên âm thầm tìm kiếm doanh địa Ma Nhân, sau đó phát động tập kích bất ngờ.
Trước mắt quyết định là một vị Kim Đan dẫn người phòng thủ, ta và một vị Kim Đan khác sẽ dẫn người đi xâm nhập Ma Quật. Người đi phải có thực lực mạnh hơn, hoặc là có đủ năng lực."
"Hiện tại đã đưa ra quyết định rồi sao?" Giang Hạo hỏi.
"Trong năm ngày, bởi vì Ma Nhân đại khái sẽ phát động công kích trong vòng bảy ngày." Dạ Cơ suy tư một hồi rồi nói:
"Ngươi không cần phải vội đưa ra đáp án, qua mấy ngày nữa lại trả lời cũng được."
Giang Hạo gật đầu, đột nhiên nói:
"Ta có vấn đề nhỏ muốn hỏi sư tỷ một chút."
"Ngươi hỏi đi." Dạ Cơ tùy ý nói.
"Hai vị sư huynh trước đó thật sự là phản đồ sao? Hay là sư tỷ đã phát hiện ra manh mối gì?" Giang Hạo hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nghe vậy, Dạ Cơ nhìn Giang Hạo, đùa giỡn ngọn tóc dài, nói với vẻ không thèm để ý:
"Nếu như ta nói, ta chỉ tùy tiện tìm lý do giết bọn hắn, ngươi có tin không?"
Giang Hạo thuận theo, giọng nói nhẹ nhàng:
"Sư tỷ nhất định có suy tính của mình."
Khóe miệng của Dạ Cơ có chút giương lên, không nói gì.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận