Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 182: Người Này Coi Ta Là Con Mồi?

Chương 182: Người Này Coi Ta Là Con Mồi?
"Sư đệ có cần gì không?"
Dạ Cơ ngồi ở phía trước, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi:
"Lần này đi vào nhất định sẽ có không ít nguy hiểm, cần gì có thể mở miệng."
Giang Hạo nhìn đối phương, cố gắng tìm ra dấu vết Mị thuật từ trong hành động.
Nhưng lại không dám nhìn nhiều, chỉ có thể cúi đầu nói:
"Nếu có nhu cầu thì sẽ tìm đến sư tỷ."
"Được." Dạ Cơ gật đầu, mỉm cười nói:
"Mấy ngày nay sư đệ cực kỳ tĩnh dưỡng, sau khi chúng ta tiếp cận phía sau bọn Ma Nhâm, tính cảnh giác của sư đệ cực cao. đến lúc đó phải nhờ vào sư đệ rồi."
Dạ Cơ không keo kiệt mà tán dương, Giang Hạo có loại cảm giác được trọng dụng.
Chưa bao giờ có người coi trọng hắn như vậy.
Đây cũng là Mị thuật sao? Trong lòng hắn vô thức nổi lên nghi vấn.
Hắn cũng không thèm để ý đến loại lý do thoái thác này.
Không đề cập tới Mị thuật và giám định, chỉ dựa vào nhận biết của chính hắn, đều có thể cảm nhận được câu nói này quá ngây thơ.
Chẳng qua chỉ là lợi dụng mà thôi.
"Được." Hắn chắp tay đồng ý.
Lại hỏi qua về hành động chi tiết, Giang Hạo mới quay người rời đi.
Lần này có đại khái mười ba người ra ngoài.
Ngoài hắn ra còn có mười Trúc Cơ viên mãn, hai Kim Đan sơ kỳ.
"Xem ra tu vi của ta là yếu nhất."
Rời khỏi chỗ ở của Dạ Cơ, Giang Hạo không khỏi cảm khái, tình cảnh của đệ tử tu vi yếu đúng là đáng lo.
May mắn là, hắn đang muốn dựa vào đó để hành động tự do.
Tìm một cơ hội cắt đứt, để bọn hắn trốn đi trước.
Bọn hắn sẽ cao hứng vì tìm được một Trúc Cơ hậu kỳ có giá trị không nhỏ, hắn cũng vui vẻ vì thoát khỏi đám người kia.
Một công đôi việc.
Tất cả đều vui vẻ.
Trở lại chỗ ở, Giang Hạo tiếp tục lấy thư tịch ra, lĩnh hội Vô Danh Bí Tịch.
Mặc dù cần để ý đến chuyện Mị thuật, nhưng nó cũng không quá cần thiết.
Trước mắt cần đối phó với Ma Nhân, vẫn nên có đủ thực lực trước.
Một là khống chế lực lượng, hai là có thể bùng nổ lực công kích mạnh mẽ hơn.
Hai ngày sau.
Trong phòng, Giang Hạo nghe được tiếng rống giận dữ như ẩn như hiện.
Hắn đi tới quan sát, trước tuyến phòng thủ đã có không ít người đang đứng.
Hắn tò mò, nhảy lên đi đến trước tuyến phòng thủ, cũng không thấy bất kỳ bóng dáng Ma Nhân nào.
Lúc đi xuống, hắn thuận tiện quan sát người bên trên, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, lo lắng nhưng lại không có bao nhiêu e ngại.
Ở lâu trong Ma Môn, tất cả mọi người đều có một loại hung tính.
Đương nhiên phần lớn là tham sống sợ chết, thế nhưng đại đa số đều sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Người không biết che giấu, sẽ không có cuộc sống quá dễ chịu tại Ma Môn.
Trừ phi là thiên phú kinh người.
Trong nhận thức của Giang Hạo, đó chính là đừng khinh thường bất kỳ người nào.
Người càng không đáng chú ý, càng có thể là người phát ra một kích trí mạng.
Ngày thứ ba.
Tiếng ầm ầm truyền đến từ đằng xa.
Mọi người cảm thấy đại quân Ma Nhân đang tới gần.
Lúc này Giang Hạo phát hiện tất cả mọi người đang bố trí đồ ở bốn phía.
Trận pháp, cấm chế và đủ loại bẫy rập.
Bọn hắn muốn ngăn cản Ma Nhân tiến công ở chỗ này.
Không ít người đã biết chuyện không có đường lui, không có trợ giúp, trước mắt cần kéo dài thời gian, chờ đợi tông môn cứu viện.
Người hành động tự do trước kia cũng đi tới tuyến phòng thủ.
Bắt đầu chờ đợi Ma Nhân đến.
Bọn hắn cũng hy vọng đối phương tới càng muộn càng tốt, như này thì khả năng nhận được trợ giúp sẽ càng cao hơn.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại tuyến phòng thủ trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.
Đêm hôm ấy.
Mấy người Trịnh Thập Cửu và Tân Ngọc Nguyệt tới tìm Giang Hạo.
"Nghe nói sư đệ phải vào bên trong Ma Quật?" Trịnh Thập Cửu nói thẳng:
"Sư đệ có lẽ không hiểu quá rõ về Dạ Cơ sư tỷ và Lam Phong sư huynh lắm thì phải. Thực lực bọn hắn mạnh mẽ, thế nhưng người đến gần đều có rất ít có thể toàn thân trở ra."
"Đúng, không bằng đi theo Kim Long sư huynh, còn có một chút hi vọng sống." Nhạc Du cũng có ý tốt nhắc nhở.
Tân Ngọc Nguyệt cũng nói:
"Người dám vào đi đều không tầm thường, người mới Trúc Cơ hậu kỳ như sư đệ hình như không được tốt lắm."
Hắn có chút ngoài ý muốn đối với chuyện ba người này đến đây.
Bọn hắn đang nghĩ gì vậy?
Thoạt nhìn thì giống như là có ý tốt.
Hắn mở miệng cảm ơn, nhận phần ý tốt này.
"Ta cũng muốn đi thử một lần."
Ba người Trịnh Thập Cửu cũng không tiện nói gì đối với chuyện này.
Thật ra có Giang Hạo ở lại, bọn hắn cảm thấy sẽ càng ổn hơn.
Nhưng mà đi vào cũng tốt.
Bởi vì xác suất thành công sẽ càng cao hơn.
"Ma Nhân tiến công với số lượng lớn, sư huynh sư tỷ cảm thấy nơi này có thể kiên trì được bao lâu?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Khó mà nói được, nhưng mà đã chuẩn bị đủ nhiều, Ma Nhân bình thường không có khả năng công phá phòng ngự nơi này.
Chỉ cần không phải là ba Kim Đan tấn công trong một lần thì hẳn là có thể kiên trì không ít thời gian. Một tháng cũng không có vấn đề." Nhạc Du phân tích rồi nói.
Bởi vì Kim Long là sư huynh của nàng, cho nên nàng cũng hiểu rõ hơn một ít.
Giang Hạo gật đầu, bây giờ đã qua hơn nửa tháng, có thể kiên trì được một tháng ít nhiều cũng có thể đợi được sự trợ giúp của tông môn.
Ở lại nơi này đúng là chọn lựa đầu tiên.
Còn có thể giết Ma Nhân.
Nhưng mà, Ma Nhân nơi này quá yếu, giết được hoặc là không có bọt khí, hoặc là chỉ có bọt khí màu trắng.
Sẽ còn đắc tội Dạ Cơ.
Vẫn nên đi vào trong sẽ càng tự do hơn một chút.
Cho dù đến lúc đó có cường giả đến, hắn cũng có càng nhiều lựa chọn hơn.
Sau đó, Giang Hạo đưa tiễn ba người.
Ngày kế tiếp.
Cũng chính là ngày thứ năm.
Sáng sớm, Dạ Cơ tìm được Giang Hạo.
"Sư đệ, có thể xuất phát rồi."
"Được."
Giang Hạo đi ra, phát hiện mười hai người đã tụ họp.
Hắn là người cuối cùng.
Quan sát đơn giản, trong mười hai người đúng là có mười Trúc Cơ viên mãn.
Bảy nam ba nữ.
Bọn hắn nhìn qua, phần lớn là xem thường, khinh miệt.
Đều không quan tâm Giang Hạo cho lắm.
Chẳng qua là ánh mắt của Kim Đan kia lại có chút quái dị.
Lúc gặp mặt, hắn có chú ý đến đối phương nhiều hơn một chút.
Dáng người nhỏ gầy, sắc mặt âm u.
Bên trong ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm, dường như là đang nhìn con mồi.
Kỳ quái, ta cũng không nhận ra hắn, hắn vì sao lại để mắt tới ta?
Cũng không giống như là có thù.
"Lên đường thôi." Lam Phong vượt qua Giang Hạo, cười nói:
"Tu vi của sư đệ yếu, sau khi đi vào nên cẩn thận chút."
"Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở." Giang Hạo liền đi theo.
Nhìn cả đám rời đi.
Đám người Trịnh Thập Cửu có chút cảm khái.
"Xem ra Giang sư đệ dữ nhiều lành ít." Nhạc Du thở dài nói.
"Thật ra không phải." Trịnh Thập Cửu do dự một chút rồi nói:
"Ta ngược lại còn cảm thấy, có Giang sư đệ ở đó, có lẽ thật sự có thể thành công khiến Ma Nhân chia năm xẻ bảy."
"Cho dù không thể, hắn cũng không nhất định sẽ gặp nguy hiểm." Tân Ngọc Nguyệt nói theo.
Nhạc Du nhìn xem hai người với vẻ không hiểu, trong lòng có chút nghi hoặc.
Liền hỏi thăm nguyên do.
"Chỉ là suy đoán thế thôi." Trịnh Thập Cửu cười trả lời.
Nhưng người khác tại tuyến phòng thủ cũng nhìn những người kia đi vào, nhưng mà đều không nói gì.
Bọn hắn cũng hiểu rõ, Ma Nhân sắp tới.
——
Trong rừng cây, mười ba đạo nhân ảnh đang di chuyển nhanh chóng.
Lặng yên không một tiếng động, tốc độ thân pháp của mỗi người đều sẽ không quá thái quá.
Sau khi tiến vào bên trong.
Giang Hạo vẫn luôn đi theo mười hai người phía trước.
Tu vi của hắn là yếu nhất.
Cho nên phải duy trì vẻ miễn cưỡng bắt kịp.
"Con đường đi luôn vắng vẻ, chẳng qua là nơi này có thể tìm được Ma Nhân sao?"
Giang Hạo nhìn xem xung quanh, cảm thấy nếu như phía sau Ma Nhân có người chỉ huy thì không nên để trống chỗ vắng vẻ mới đúng.
Chẳng qua là đến ban đêm, hắn cũng không có phát hiện ra tung tích của Ma Nhân.
Lúc này, bọn hắn ở trong rừng cây rộng lớn.
Thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng đá lăn.
Có lẽ là có quan hệ với Ma Nhân.
Dạ Cơ và Lam Phong dừng lại, nói khẽ:
"Phía trước chắc là có không ít Ma Nhân, ẩn nấp trước đã, chờ đến hừng đông lại hành động."
Giang Hạo dừng lại vị trí rìa, hiểu rõ bọn hắn tại sao phải dừng lại.
Bởi vì năng lực ẩn nấp của Ma Nhân rất mạnh, ban đêm bọn hắn sẽ dễ bị hạn chế, một khi bị mai phục liền xong rồi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận