Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 184: Là Ngươi Muốn Dùng Mệnh Để Xác Định Thật Giả?

Chương 184: Là Ngươi Muốn Dùng Mệnh Để Xác Định Thật Giả?
Giang Hạo lui về vị trí chỗ ở của đám người Dạ Cơ.
Lúc này thì bọn hắn đã thương thảo xong.
Hắn cũng không biết bọn hắn đã thương lượng cái gì.
Nhưng mà cũng không để ở trong lòng.
"Sư đệ, là có phát hiện gì sao? Nếu không chắc sẽ là không rút về trước trạm canh gác." Lam Phong cười nói.
Bị nhằm vào, Giang Hạo mặc dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không thèm để ý:
"Ma Nhân đã bắt đầu tiến công với quy mô lớn."
"Mọi người đều biết chuyện này, phản ứng của sư đệ có phải là có chút chậm hay không?" Lúc này, Thịnh Như tiên tử bỗng như bừng tỉnh đại ngộ, nói:
"Há, ta quên mất, sư đệ Trúc Cơ hậu kỳ, phát hiện chậm một chút cũng có thể hiểu được."
Không ít người cười theo.
Chỉ có một số ít người là vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Giang Hạo cảm nhận được, người Trúc Cơ hậu kỳ như mình đi theo, khiến cho trong lòng vài người cảm thấy không công bằng.
Trúc Cơ hậu kỳ thì dựa vào cái gì?
Đại khái là như thế.
Nhưng hắn không thèm để ý, không cần thiết phải so đo cùng những người này. Tính cách như thế mà ở trong loại tình cảnh này, có thể sống được mấy ngày cũng không nói trước được.
"Sư đệ có phát hiện gì khác lạ sao?" Dạ Cơ tiên tử bình tĩnh mở miệng.
Xem như là người có giọng điệu tốt nhất trong đó.
"Có lẽ có Ma Nhân đang hướng về phía bên này." Giang Hạo nói thẳng:
"Không nên ở lại nơi này lâu."
Câu nói này khiến cho người khác đều sững sờ.
Lam Phong tuy có chút không tin, nhưng vẫn thi pháp triệu hồi người đang tra xét ở xung quanh.
Không bao lâu sau, bốn người lần lượt trở về.
"Có phát hiện gì hay không?" Lam Phong hỏi.
"Ma Nhân đang hướng về phía tuyến phòng thủ, số lượng khổng lồ, hẳn là có hai cái Trúc Cơ trở lên." Một vị nam tu nói.
"Còn gì nữa không?" Dạ Cơ cũng hỏi.
Bốn người cùng nhau lắc đầu.
"Có Ma Nhân nào đang tới gần phía này hay không?" Lam Phong hỏi thẳng.
Bốn người trở về nhìn nhau, cuối cùng cho ra đáp án phủ định.
Lần này, Lam Phong nhìn về phía Giang Hạo.
Những người khác cũng nhìn về phía Giang Hạo, dường như đang chờ đối phương nói rõ lí do.
"Vậy, có thể là ta nhìn lầm." Giang Hạo không có ý định giải thích.
Đã thông báo cho bọn hắn, tin hay không đều không có quan hệ gì với hắn cả.
Chờ sau đó tìm cơ hội thoát khỏi đội ngũ là được.
"Nhìn lầm sao?" Hai vị Kim Đan không mở miệng, nhưng những người khác lại bày ra vẻ không vui.
Thế mà có thể dùng một câu nhìn lầm rồi để cho qua loại chuyện này?
Sao người này dám nghĩ như vậy chứ?
Không chỉ là Trúc Cơ viên mãn, dù cho hai vị Kim Đan cũng đều có chút tức giận.
Lông mày của Dạ Cơ tiên tử cũng nhíu lại.
"Ngươi có biết loại chuyện này liên quan tới sống chết không? Là chuyện mà ngươi có thể lấy ra đùa giỡn hay sao?"
Thịnh Như tiên tử tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo Giang Hạo, một đường đẩy lùi, đụng vào trên tàng cây:
"Một Trúc Cơ hậu kỳ như ngươi đi cùng chúng ta cũng thôi đi, thế mà còn dám chơi trò ngáng chân? Ngươi có cái gì không vừa lòng sao?"
"Sư tỷ, người không vừa lòng phải là ngươi mới đúng chứ?" Giang Hạo tùy ý để đối phương nắm lấy cổ áo, nói khẽ:
"Thật ra ta cũng không có nói đùa."
"Cũng không nói đùa? Ý ngươi là gì?" Thịnh Như tiên tử lạnh giọng hỏi.
"Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi." Tiếng nói vừa dứt, hắn hất tay của đối phương ra.
Rồi nhảy lên cành cây bên cạnh.
Dường như đang tránh né cái gì.
Mà hai người Dạ Cơ và Lam Phong đứng đằng sau đều là sững sờ, lập tức lớn tiếng:
"Mau lui lại."
Bọn hắn vốn muốn xuất thủ, lại đột nhiên nhìn về phía bên cạnh, chỉ có thể bất đắc dĩ giải quyết bên này trước.
Mà Thịnh Như tiên tử nghe thấy giọng nói của bọn họ thì có một chút kinh ngạc, chẳng qua là nàng chưa kịp phản ứng lại.
Một cái tay đã đâm vào thân thể của nàng.
Ngay sau đó, một bàn tay to lớn đập trên đầu nàng.
Cả người nàng trực tiếp bị đập bay ra ngoài, trong lúc nhất thời nàng cảm giác đầu óc như muốn nổ tung.
Trái tim còn bị móc ra ngoài.
Sinh cơ tán loạn, ý thức trở nên mơ hồ.
Trong lúc nàng rơi xuống đất, đúng lúc lăn đến bên người Giang Hạo.
Trong lúc hấp hối, nàng nghe thấy người bên cạnh mở miệng nói chuyện:
"Ta cũng biết loại chuyện này liên quan đến sống chết, nhưng mà ngươi lại không tin lời ta nói. Là ngươi cứ nhất định muốn dùng cái chết của ngươi để xác định tính thật giả của chuyện này."
Thịnh Như tiên tử khó có thể tin nổi, nàng muốn ngẩng đầu nhìn Giang Hạo một chút, muốn biết đối phương có phải là đang cười nhạo mình hay không.
Nhưng cuối cùng nàng lại không thể ngẩng đầu.
Giang Hạo nhìn vị sư tỷ dưới chân, hơi có chút đồng tình.
Hắn lo lắng có một ngày trong tương lai, người nằm ở bên chân của người khác lại chính là mình.
Bởi vì vô tri, bởi vì nhỏ yếu, bởi vì mang theo thành kiến.
Cho nên, hắn phải cố gắng giữ vững lý trí, bảo trì cảnh giác cho bản thân mình.
Điều quan trọng nhất chính là, mau chóng mạnh lên.
Mà những người khác cũng đều bị Ma Nhân công kích, cũng may có Kim Đan ở đây, mới không xuất hiện tổn thất.
Lúc này trong lòng mọi người có chút kinh ngạc, cũng có chút hối hận và tức giận.
Bọn hắn có thể bức lui Ma Nhân, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể cảm nhận được Ma Nhân ở chỗ nào.
Lúc này bọn hắn nhìn về phía Giang Hạo, bắt đầu biểu hiện ra vẻ hối hận và tức giận.
Người này đã nhận ra, nhưng lại không nói rõ chi tiết.
Nói một câu sao có thể khiến cho người ta tin tưởng được cơ chứ?
Dạ Cơ có chút sốt ruột, nàng không nghĩ tới Giang Hạo lại nói rằng mình nhìn lầm ngay sau khi nghe người khác phủ nhận.
Thế nhưng ánh mắt của nàng không sai, Giang Hạo đúng là nhạy cảm, hơn nữa còn vô cùng nhạy cảm.
Ngay tại lúc nàng muốn nói tốt cho hắn, Giang Hạo ở phía xa lại đột nhiên nói:
"Mấy vị sư huynh sư tỷ vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi."
"Hả?" Mọi người kinh ngạc.
Có ý gì?
Mặc dù có rất nhiều người không hài lòng, nhưng lúc này không ai biểu hiện ra ngoài cả.
Thịnh Như tiên tử vừa mới động thủ đã thành thi thể, bọn hắn hiện tại không muốn làm chim đầu đàn.
"Ma Nhân xung quanh càng ngày càng nhiều, sư huynh sư tỷ không đi, sẽ dẫn lượng lớn Ma Nhân đến chỗ này. Đến lúc đó có muốn đi cũng không dễ đi." Giang Hạo nói với Dạ Cơ tiên tử:
"Sư tỷ đi trước, ta ở lại chặn đầu, bọn hắn không làm gì được ta. Chờ ta dẫn dắt đám Ma Nhân này đi chỗ khác, sau đó sẽ đuổi theo."
Những người khác nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có chút động tâm.
Oanh!
Giang Hạo nhảy lên phía trước mặt mọi người, một đao trảm về phía Ma Nhân.
Trong lúc nhất thời, hắn vừa ngăn cản trước mặt Ma Nhân vừa nói:
"Đi nhanh đi."
"Được." Dạ Cơ tiên tử cũng không chần chừ nữa, mà là nói nghiêm túc:
"Sư đệ nhớ kỹ phải bắt kịp, ta có một chuyện quan trọng muốn nói cho sư đệ."
Giang Hạo gật đầu.
Tầm mắt của Lam Phong lấp lánh, cuối cùng vẫn là cắn răng dẫn người rời đi.
Giang Hạo thì động thủ ngăn cản Ma Nhân đuổi theo.
Mặc dù hắn không có nghĩa vụ phải bảo hộ những người này, thế nhưng đến cuối cùng lại cần những người này đến kết thúc tràng nguy cơ này.
Mình cũng phải nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ và trở về.
Tránh phiền toái tìm đến.
Nhìn những người này rời đi, Giang Hạo lập tức giám định Lam Phong.
Đối phương luôn nhìn chằm chằm vào chính mình, vẫn nên tìm hiểu một chút cho an toàn.
Thần thông lập tức có phản hồi.
Tu vi, thân phận đều bình thường, chuyện duy nhất cần để ý là.
Hắn nhìn chằm chằm vào trữ vật pháp bảo của mình.
"Thấy ta có nhiều kỳ ngộ, cảm thấy ta có đồ tốt?"
"Thì ra là như vậy."
Hắn không cảm thấy quá nhiều cảm giác đối với chuyện này, đều hợp tình hợp lý.
Bản thân mình cũng nhìn chằm chằm vào trữ vật pháp bảo của đối phương.
Chẳng qua là không biết có cơ hội đạt được hay không thôi.
Sau đó, hắn nhìn về phía Ma Nhân xung quanh, bước ra một bước, vung Bán Nguyệt lên.
Thân ảnh của hắn như là ánh sáng nhạt, di chuyển khắp trong rừng cây.
Chỉ trong mấy cái hô hấp, hắn đi tới bên người Thịnh Như tiên tử, chậm rãi thu đao.
Keng!
Trong nháy mắt đao vào vỏ, ánh đao bắt đầu tàn phá bừa bãi xung quanh.
Phần lớn Ma Nhân đều ngã xuống đất.
Toàn bộ đều mất mạng.
Sau khi cúi người cầm lấy túi trữ vật của vị sư tỷ này, Giang Hạo liền quay người rời đi.
Trước khi đi, hắn dùng mười mấy tờ Thập Vạn Kiếm Phù, phá hủy tất cả mọi thứ.
Phòng ngừa những người khác phát hiện ra, cũng phòng ngừa những người này sẽ đứng lên.
Việc tiếp theo chính là quan sát tiến độ của đám người Dạ Cơ một chút, rồi lại tìm xem nơi nào có Ma Nhân Nguyên Thần.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận