Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 186: Chẳng Lẽ Ngươi Chỉ Là Con Rối Sao?

Chương 186: Chẳng Lẽ Ngươi Chỉ Là Con Rối Sao?
Tuyến phòng thủ
Lượng Lớn Ma Nhân tàn phá bừa bãi.
Đá lớn giáng xuống từ trên trời.
Tiếng nổ vang rền, liên miên bất tuyệt.
Trịnh Thập Cửu dẫn người ngăn cản Ma Nhân.
Từng Ma Nhân ngã xuống ở bên cạnh bọn họ, nhưng tác dụng không lớn, chẳng khác gì hạt cát trong sa mạc.
Ma Nhân quá nhiều, không ngừng tiến đến.
Trận pháp tiêu hóa to lớn, thân thể bọn họ dần trở nên mỏi mệt, linh khí dùng đến khô kiệt.
Nhưng mà Ma Nhân vẫn nhiều như vậy.
Giống như là vô cùng vô tận.
Ầm!
Trịnh Thập Cửu đánh Ma Nhân Trúc Cơ Viên Mãn trọng thương, nhưng chính mình cũng bị kích lui ra ngoài.
Hắn dựa lưng vào thân cây, hiện lên vẻ mỏi mệt.
Hơn mười ngày, hắn gần như kiên trì dựa theo tín niệm.
Nhạc Du và Tân Ngọc Nguyệt cũng lui trở về, trên người các nàng cũng có không ít thương thế.
Sắc mặt trắng bệch.
"Phòng tuyến bị phá, chúng ta đã không kiên trì được bao lâu nữa… Kim Long sư huynh cũng dữ nhiều lành ít." Nhạc Du ho ra một ngụm máu, nói.
Nơi xa, Kim Long cầm khiên lớn trong tay, một người đối kháng ba Ma Nhân Kim Đan.
Dù hắn phòng ngự mạnh mẽ, cũng không cách nào đối mặt với ba Ma Nhân phòng ngự còn mạnh hơn.
Hắn hiểu rõ sự mạnh mẽ của Ma Nhân Kim Đan, thấu hiểu rất rõ.
Ngay từ đầu chẳng qua là hai Kim Đan, hắn còn có thể đối kháng, thậm chí giết ngược lại một cái.
Nhưng phía sau lại có thêm hai người.
Hắn thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi.
Lúc lực lượng khô kiệt, chính là lúc tất cả đều kết thúc.
Kim Long cũng muốn rút lui, nhưng mà hắn lại không thể lui.
Sự mạnh mẽ của Ma Nhân vượt xa phạm vi chống đỡ của hắn.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Trong lúc nhất thời hắn có chút tuyệt vọng… thậm chí hi vọng mấy người Dạ Cơ có thể thành công.
Ầm!
Kim Long bị đánh lui, hắn mỏi mệt không thể tả, linh khí đã sắp khô kiệt.
Dù muốn nghỉ ngơi cũng không được.
Ma Nhân sẽ thay nhau công kích.
Hắn quay đầu nhìn về phía hướng tông môn, hi vọng tông môn có thể trợ giúp ở thời điểm này.
Nhưng mà, không nhìn thấy thân ảnh của bất kỳ người nào.
Công kích của Ma Nhân càng ngày càng mãnh liệt, Kim Long liên tục bại lui.
Lúc này, cây quạt trong tay Trịnh Thập Cửu đã nát đến không thể tả.
Nhìn công kích của Ma Nhân, hắn cười khổ một cái, nói:
"Nhạc sư muội, ngươi cảm thấy Giang sư đệ là hạng người gì?"
"Hạng người gì?" Nhạc Du cầm cự kiếm trong tay, suy tư chốc lát rồi nói:
"Người có danh tiếng không tệ, nghe nói khuynh hướng của làm người của hắn hướng chính phái. Từ trước tới giờ không ra tay đối với người bình thường, thậm chí còn cố ý chiếu cố người bình thường."
"Là tin tức tốt." Trịnh Thập Cửu cười nói:
"Lại kiên trì thêm một chút, suy nghĩ thoáng một chút, có lẽ chúng ta còn có hi vọng."
"Có ý gì?" Nhạc Du không rõ ràng cho lắm.
"Có lẽ Ma Nhân phía sau thật sự có khả năng bị tan rã." Tân Ngọc Nguyệt nói.
"Tạo sao?" Nhạc Du vẫn không hiểu.
"Bởi vì câu nói vừa rồi của ngươi." Trịnh Thập Cửu nói xong liền đánh về phía Ma Nhân phía trước.
Lần này Nhạc Du càng không hiểu.
Nhưng mà nàng cũng không có tâm tư truy hỏi đến cùng, mà vừa lùi vừa đánh.
Phòng tuyến đã bị phá vỡ một lỗ hổng, nếu như không thể ngăn chặn lỗ hổng, tất cả mọi người đều khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng cho dù bọn họ phấn khởi phản kháng, khoảng cách nhân số lại nhiều đến khó để bù đắp.
Qua nửa ngày, Trịnh Thập Cửu cuối cùng không chịu nổi.
Phịch một tiếng.
Xương tay bị Ma Nhân cắt ngang.
Hắn lui trở về, đùi của Tân Ngọc Nguyệt bị trọng thương, cự kiếm của Nhạc Du đứt gãy, tay hiện xương trắng rõ ràng.
Ba người đều đã không thể nào chống cự Ma Nhân.
Tuyệt vọng lại không cam lòng.
Không chỉ là bọn hắn, phần lớn tất cả mọi người đều như thế này. . .
Cái phòng tuyến này không kiên trì được mấy ngày nữa.
Kim Long cũng biết, hiện tại bọn hắn đã hoàn hoàn phải phòng thủ một cách bị động.
Nếu như không có cứu viện, sẽ bỏ mình toàn bộ.
Trong lúc nhất thời, hắn nghĩ, nếu như hai Kim Đan kia không rời đi, bọn hắn không nhất định sẽ bị động như vậy.
Bản thân mình cũng có thể được nghỉ ngơi.
Còn có thể phản kích.
Đáng tiếc không có nếu như.
Kim Long không cam lòng, hắn nhất định phải sống sót.
Lúc này, công kích của Ma Nhân lại, oanh một tiếng đánh cho hắn lui lại.
Ba Kim Đan hợp lực, Kim Long không có chút lực lượng để chống đỡ cả.
Nhưng mà đối mặt với công kích kéo tới lần nữa, Kim Long muốn chạy trốn, lần ngăn công kích này, hắn liền muốn chạy khỏi nơi này.
Dù cho đều phải chết, hắn cũng muốn chết muộn hơn một chút.
Oanh một tiếng, Kim Long lại bị đánh lui.
Nhưng hắn lại không muốn chạy.
Thậm chí cảm giác có chút quái dị.
Nơi xa, Trịnh Thập Cửu suýt chút nữa bị giết, ngoài ý muốn tránh thoát được công kích.
Hắn cảm giác có chút kỳ quái.
"Tấn công." Hắn nhắc nhở mấy người Tân Ngọc Nguyệt bên cạnh:
"Ma Nhân không giống trước đó cho lắm."
"Không giống lắm là sao?" Tân Ngọc Nguyệt chật vật… Nàng vốn đã chuẩn bị nhận mệnh.
Nhạc Du thử công kích một chút.
Phát hiện Ma Nhân chậm chạp hơn so với trước đó.
"Đúng, không giống nhau.” Nàng có chút khó có thể tin nổi.
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người đều phát hiện.
Ma Nhân không còn mãnh liệt như trước đó nữa, mặc dù vẫn là mạnh như vậy.
Nhưng mà đều hành động theo bản năng.
Không còn phong mang như trước đó.
Cũng không đồng lòng như trước.
"Quả nhiên là thế." Trịnh Thập Cửu cười, hắn cảm thấy suy đoán của hắn không có sai.
"Hắn mặc dù vô cùng đáng sợ, nhưng chỉ cần không phải là kẻ địch, thì chính là vận may của chúng ta." Tân Ngọc Nguyệt cũng cười tươi.
Nhạc Du kinh ngạc, theo lời nói của những người này, người cứu bọn họ lần này chính là Giang Hạo?
Làm sao có thể chứ?
"Không được thả lỏng, toàn lực phòng thủ, đuổi Ma Nhân ra khỏi tuyến phòng thủ." Kim Long la lớn.
Hiện tại chỉ cần giữ vững tuyến phòng thủ thì công lao chính là của hắn.
Cho dù không phải công lao lớn nhất, vậy cũng đủ rồi.
——
Bên trong Ma Quật.
Trong nhà gỗ.
Đao Giang Hạo đâm vào trong viên đá, một đao chẻ nó làm hai.
Mà Ma Nhân trước mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn, cũng không có động thủ.
Sau khi tảng đá vỡ vụn, Ma Nhân phía ngoài xuất hiện rối loạn, không thủ nơi này nữa.
"Quả nhiên đã phá giải."
Giang Hạo hơi kinh ngạc, suy nghĩ của mấy người Dạ Cơ lại đúng.
Thật sự có đầu nguồn mệnh lệnh.
Thế nhưng hình như không giống với phương hướng mà bọn hắn đi cho lắm.
Hắn cũng không biết minh đã tìm đúng phương hướng, hay là tìm nhầm phương hướng nữa.
Nơi này giống như đầu nguồn mệnh lệnh khu vực Kim Đan hơn.
"Ma Nhân Trúc Cơ?" Giang Hạo thu đao, nhìn Ma Nhân trước mắt, cuối cùng nói:
"Ngươi quá yếu, hiện tại ta sẽ không giết ngươi."
Nhưng đối phương vẫn nhìn hắn chằm chằm như thế.
Giang Hạo thở dài một tiếng, một đao xẹt qua.
Ma Nhân Trúc Cơ ngã xuống đất bỏ mình.
Nhưng Giang Hạo cũng không thu đao, cũng không rời đi.
Hắn quay người nhìn về nơi hẻo lánh trống rỗng rồi nói:
"Đừng nhìn ta bằng loại ánh mắt này, ta đúng là không muốn giết Ma Nhân Trúc Cơ. Nhưng ngươi lại không để Ma Nhân này đi."
"Sao ngươi có thể phát hiện?" Bên trong góc xó xỉnh truyền ra một giọng nói.
Một thân ảnh thấp bé xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo.
Mắt hắn đỏ hồng, có chút tương tự với Ma Nhân.
Miệng có răng nanh, cánh tay có vảy rồng, đầu tóc rối bời.
"Ngươi cũng là Ma Nhân sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Còn về chuyện làm sao phát hiện…
Muốn ẩn nấp ở trước mặt của hắn cũng không dễ dàng.
Tinh Thần, Vô Danh Bí Tịch, các loại thần thông Nguyên Thần đều có bổ trợ đối với chuyện này.
Cho nên phát hiện người ẩn nấp không là gì đối với hắn cả, chính là tùy ý phát hiện.
Ma Nhân thấp bé nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, tức giận nói:
"Chúng ta có lỗi sao? Chúng ta chẳng qua là không muốn sống trong chỗ tối tăm nhỏ hẹp như này. Chúng ta muốn đi ra ngoài, có chỗ nào sai sao?
Tại sao các ngươi lại cứ nhất định phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta chứ? Chúng ta không có quyền lợi truy cầu tự do sao?"
"Ngươi không sai." Giang Hạo lắc đầu, sau đó nói khẽ:
"Thế nhưng đối diện các ngươi là tông môn của ta, bọn hắn hạ lệnh không thể để các ngươi rời đi.
Ta nghe lệnh làm việc, có gì sai sao?"
"Ngươi biết cái gì gọi là đại nghĩa không?" Ma Nhân thấp bé nói với vẻ châm chọc:
"Chẳng lẽ ngươi chỉ là một con rối nghe theo mệnh lệnh hay sao?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận