Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 190: Hồng Sư Tỷ

Chương 190: Hồng Sư Tỷ
Mỗi Ngày Nhất Giám mở ra.
Trước khi những người khác tiến vào, Giang Hạo liền nhận được sự phản hồi của thần thông.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút nghĩ mà sợ.
【 Thiên Cực Ách Vận Châu: Pháp bảo khí vận, thời kỳ viễn cổ có người tụ tập tất cả bảo vật vận rủi đương thời, thể chết vận rủi, tế luyện chín trăm tám mươi mốt năm, hội tụ tất cả vận rủi tại tai ách bùng nổ kia thành một hạt châu.
Tới gần thời gian dài thì vận rủi sẽ quấn thân, thân thể đụng vào sẽ xui xẻo đến tận xương, hơi không cẩn thận thì sẽ thần hình câu diệt, cố ý sử dụng nó sẽ tiêm nhiễm nhân quả của Ách Vận Châu, bị nó cắn trả.
Muốn khống chế ảnh hưởng này, cần người có đại khí vận dùng Tinh Hà Đại Trận và Sơn Hà Đại Thế trấn áp, hoặc dùng Hồng Mông tử khí để phong tỏa. 】
Miêu tả này khiến cho Giang Hạo không dám tiến lên trước.
Khó trách Hồng Mông Tâm Kinh lại vận chuyển trong vô thức.
Đây là đang chống cự với vận rủi xung quanh, một khi vận rủi quấn thân, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với chuyện tu luyện.
Mà tòa di tích này có lẽ đang tụ tập Tinh Hà Đại Trận và Sơn Hà Đại Thế.
Chính là để trấn áp viên Ách Vận Châu này.
Hắn không biết người khác có dám đụng đến thứ này hay không, hắn thì không dám.
Thậm chí mang ra ngoài đều là một loại phiền toái.
Nhưng câu nói sau cùng, lại để cho hắn có chút động tâm.
Có lẽ hắn có thể mang ra ngoài.
Chẳng qua, lực sát thương của thứ này quá lớn, một khi tràn ra thì sẽ không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng cũng một vật có tính uy hiếp.
Trong lúc nhất thời, hắn hơi tò mò, không biết Hồng Vũ Diệp có thể chống lại ảnh hưởng của Thiên Cực Ách Vận Châu hay không.
Hay là lấy ra rồi đưa cho nàng đi.
Trước mắt hắn mới chỉ mới suy nghĩ một chút, có nên đưa hạt châu này ra ngoài hay không thì vẫn cần cân nhắc một chút.
Ít nhất phải chờ đến ngày mai.
Khi đó hắn có khả năng phong bế Thiên Cực Ách Vận Châu, sau đó giám định một chút xem có an toàn hay không.
Có thể mang đi thì không cần từ bỏ.
Nếu như nguy hiểm thì không cần thiết phải mạo hiểm.
Lúc này, những người khác đã tiến đến.
Dạ Cơ tiên tử đứng ở bên cạnh Giang Hạo, tại một góc nhỏ.
Lão giả tóc trắng và lão giả râu dê đi tới từ một bên khác.
Mặc dù bọn hắn giật mình vì ánh sáng đỏ nhạt phát ra từ hạt châu, nhưng vẫn là quay đầu nhìn về phía Dạ Cơ:
"Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi bỏ cái tâm tư kia đi, ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi.
Đừng hòng trốn."
Dạ Cơ không nói gì, chỉ là cúi đầu đứng đấy.
Lúc này, hai Nguyên Thần nhìn qua hạt châu, cảm thấy kinh ngạc. Bọn hắn cũng không biết hạt châu này là vật gì, nhưng vẫn cảm thấy hạt châu này không phải là vật bình thường.
Chẳng qua, xung quanh bệ đá có rất nhiều trận pháp.
"Trận pháp sắp mất đi hiệu lực, bỏ chút thời gian có khả năng phá vỡ." Lão giả râu dê tới gần trận pháp rồi nói.
Giang Hạo không vội, chờ bọn hắn phá vỡ trận pháp rồi lại làm chuyện khác vậy.
"Các ngươi tới phá trận pháp bên này." Sau khi lão giả râu dê dò xét, phát hiện có trận pháp phòng ngự đơn thuần.
Lúc này để hai người Giang Hạo tới phá giải là thích hợp nhất.
Lợi dụng phế vật.
Hai người bọn hắn không định giết người là vì vậy.
Giang Hạo không nói gì, việc này có liên quan đến quặng mỏ, mà Dạ Cơ còn có tác dụng.
Có thể lấy được hạt châu màu đỏ kia hay không, cũng cần có người đi thử một chút.
Có lẽ sau khi lấy được hạt châu sẽ xảy ra chuyện gì đó đáng sợ cũng nên, vì lý do an toàn cho nên cần có người đi đầu.
Hiện tại nhân số vừa vặn.
Giang Hạo và Dạ Cơ không hai lời, đi đến trước trận pháp bên trái, bắt đầu phá giải.
"Sư đệ một đường đi tới đây có bị thương hay không?" Lúc phá trận, Dạ Cơ tiên tử nhẹ giọng hỏi.
Biểu lộ tùy ý giống như là đang nói chuyện phiếm.
"Một chút vết thương nhỏ." Giang Hạo mở miệng trả lời.
"Lúc sư đệ tới đây, đều là tránh Ma Nhân sao?" Dạ Cơ lại hỏi.
Giang Hạo có thể phát hiện ra Ma Nhân từ sớm, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Cho nên hắn chắc là người thoải mái nhất.
"Ừm." Giang Hạo gật đầu.
Phần lớn thời gian đúng là đều tránh Ma Nhân.
Chỉ có gặp Kim Đan và Nguyên Thần thì mới ra tay.
Sau khi giết Ma Nhân thấp bé, đều là tránh Ma Nhân.
"Sư đệ tu luyện công pháp tinh thần gì mà lợi hại như vậy?" Dạ Cơ tiên tử nhẹ giọng hỏi thăm, lập tức cảm khái:
"Không biết chúng ta còn có thể sống sót ra ngoài hay không."
Muốn công pháp tinh thần của ta sao? Giang Hạo trong nháy mắt đã nhận ra dụng ý của đối phương, thấp giọng nói:
"Là một vị sư tỷ tặng cho ta, thế nhưng chỉ có thể truyền lời."
"Vị sư tỷ nào?" Trong đôi mắt Dạ Cơ tiên tử mang theo vũ mị, lại có chút nghi hoặc.
Khiến cho người ta không nhịn được mà muốn trả lời vấn đề.
"Hồng sư tỷ." Giang Hạo đáp.
Sau khi ghi nhớ tên, Dạ Cơ không nói gì thêm.
Mà là tiếp tục bắt đầu phá giải trận pháp, nàng tình cờ nhìn về phía một lão giả bên cạnh.
Cũng không nói gì, chẳng qua là an tĩnh chờ đợi, chờ đợi đối phương lâm vào khốn đốn.
Lúc này, nàng bất tri bất giác đã lui đến vị trí rìa.
Mà lúc trận pháp bên phía lão giả xuất hiện chấn động, nàng nói với Giang Hạo:
"Sư đệ, ngươi tới xem trận pháp này một chút."
Nghe vậy, Giang Hạo đi tới.
"Có cái gì không đúng sao?"
Hắn đi lên đụng vào trận pháp, chẳng qua là trận pháp phòng ngự bình thường.
"Sư đệ đi lên trước một chút là có thể nhìn thấy rõ ràng." Dạ Cơ ôn hòa nói.
Lúc này bọn hắn đang đứng trên bệ đá, biên giới chính là vực sâu vô tận.
Giang Hạo đi về phía trước một bước.
Dạ Cơ đứng sau lưng Giang Hạo, lay động chiếc nhẫn trong tay.
Trong nháy mắt, vô số sương mù hiện ra, bao bọc bốn phía.
Mà Dạ Cơ cũng không hề lưỡng lự, một chưởng đánh về phía Giang Hạo.
Chỉ cần Giang Hạo bay ra sau đó kêu thảm một tiếng, sẽ thu hút sự chú ý của hai Nguyên Thần kia.
Mà nàng bây giờ đang ở gần cổng, trong nháy mắt bọn hắn phân thần, nàng sẽ chạy ra cánh cửa kia.
Rồi đè chốt mở kia xuống.
Chỉ cần nàng may mắn, liền có thể thành công chạy khỏi nơi này.
Nếu như vận khí không tốt.
Vậy cũng dù sao cũng tốt hơn so với là chờ chết.
Nàng đã suy nghĩ rất nhiều vấn đề, ví dụ như hai người kia không bị trận pháp trì hoãn, cũng không lập tức cứu Giang Hạo ra mà là chặn đánh nàng trước.
Tóm lại nàng đã suy nghĩ đến tất cả, cũng đều có chuẩn bị qua.
Nhưng điểm duy nhất nàng không nghĩ tới là người trước mắt này sẽ có vấn đề.
Trong lúc nàng cho rằng một chưởng của mình đã có thể lập công, lại kinh ngạc phát hiện mình đánh hụt.
Mà người trước mắt thậm chí đã không còn thấy bóng dáng.
"Tại sao lại như vậy?"
Nàng khó mà ngăn chặn sự kinh ngạc trong lòng, phải biết nàng đã dùng lực lượng Kim Đan trấn áp Giang Hạo lại.
Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Dù cho cảm giác nhạy bén thì cũng vô dụng.
"Ta cũng chỉ đẩy một chút, rất công bằng."
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Dạ Cơ.
Lúc này, nàng cảm thấy phía sau lưng truyền đến một lực đẩy lớn.
Trong lúc nhất thời, nàng lập tức bay về phía trước.
Ngay sau đó, nàng lơ lửng ở trên vực sâu, thân thể cảm nhận được lực hút to lớn.
Sau đó bắt đầu rơi xuống.
Lúc này, thân thể nàng xoay qua, nhìn về phía Giang Hạo trên bệ đá.
Có chút không tiếp nhận được.
Tại sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng không rõ tại sao Giang Hạo lại có thể né tránh công kích của nàng, cũng nghĩ không thông tại sao Giang Hạo lại đẩy nàng xuống.
Chẳng lẽ đối phương không trúng chút Mị thuật nào sao?
Nàng không cam lòng, cố gắng khống chế thân thể, không để cho mình rơi xuống.
"Sư đệ, ngươi tàn sát đồng môn, không sợ bị Chấp Pháp Đường thẩm tra sao?"
"Sư tỷ nói như này liền không đúng rồi. Ngươi đẩy ta một cái, ta cũng đẩy ngươi một cái, sao có thể gọi là tàn sát đồng môn được?" Giọng nói của Giang Hạo vừa bình tĩnh lại lạnh lùng.
"Không nói về nguyên nhân gây ra, chẳng lẽ kết quả cuối cùng không phải là sư đệ đẩy ta vào vực sâu vô tận này hay sao?
Nếu như ta rơi xuống, đó chính là do một tay sư đệ tạo thành. Nói ngươi tàn sát đồng môn thì có gì sai?"
Dạ Cơ tiên tử có chút hoảng sợ, nàng phát hiện cho dù mình vận dụng tu vi thế nào đều không thể thoát khỏi lực hút phía dưới.
Nàng hiện tại chỉ có thể hi vọng Giang Hạo bị nàng hù dọa, sau đó cứu nàng lên.
Bành!
Trường thương bay tới.
Xuyên qua thân thể của nàng, phá hủy ngũ tạng lục phủ của nàng.
"Vừa rồi sư tỷ nói không đúng, nhưng mà bây giờ lại đúng."
Giang Hạo bỏ tay ra khỏi trường thương.
Dạ Cơ nhìn Giang Hạo lạnh lùng với vẻ mặt khó có thể tin được.
Cuối cùng rơi vào bóng đêm vô tận.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận