Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 192: Suýt Nữa Bị Tức Chết

Chương 192: Suýt Nữa Bị Tức Chết
Lão giả râu dê ôm cánh tay đứng ở trên tảng đá, lạnh lùng nhìn Giang Hạo.
Lúc này, cánh tay hắn bị thương nặng.
Đối phương tùy tiện dùng ngón tay làm đao, lại đánh tan tất cả công kích của hắn, pháp bảo phòng ngự giống như bọt biển.
Thực lực mạnh mẽ khiến hắn đã một lần cho rằng người đối diện có thực lực vượt xa cường giả Nguyên Thần sơ kỳ.
Nhưng bây giờ đối phương biểu hiện ra cảnh giới đúng là Nguyên Thần sơ kỳ.
Hắn bị một người cùng cấp sử dụng một đòn tùy ý đánh cho thương nặng, đồng bạn của hắn trả giá bằng cách thiêu đốt sinh mạng, đối phương cũng chỉ dùng một đòn đỡ được.
Bất ngờ sao?
Hắn quả thật rất bất ngờ.
"Ngươi không phải là Giang Hạo?" Hắn mở miệng hỏi.
"Là ta." Giang Hạo bình thản nói.
"Theo chúng ta điều tra được, Giang Hạo nhiều lắm chỉ mới hai mươi ba tuổi, ngươi đừng nói ngươi hai mươi ba tuổi." Lão giả râu dê không tin.
Hai mươi ba tuổi đã là Nguyên Thần sơ kỳ, tuyệt đối không có khả năng này.
Giang Hạo không trả lời vấn đề này, mà chỉ nói:
"Có thể nói cụ thể xem, lần này các ngươi tới là vì cái gì không?"
Người của Thiên Thánh giáo rất phiền phức, có thể tìm hiểu thêm một ít, sẽ có trợ giúp không nhỏ trong tương lai.
"Tìm ngươi đấy." Lão giả râu dê cười lạnh nói:
"Cho nên, Nhan Hoa rốt cuộc có nói cho ngươi biết bí mật trong quặng mỏ không?"
"Không." Giang Hạo lắc đầu, lãnh đạm nói:
"Thiên Âm tông còn có bao nhiêu nội ứng của Thiên Thánh giáo?"
"Ta biết có ba người." Lão giả râu dê tiếp tục hỏi:
"Nhan Hoa nói gì với ngươi?"
"Nàng không nói gì với ta, chẳng qua cảm thấy ta thú vị nên tới giết ta thôi." Giang Hạo nhẹ nhàng đặt thanh đao sang bên cạnh, bất chợt hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra với Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh giáo?"
"Nhan Hoa muốn đi giết ngươi?" Lão giả râu dê sửng sốt, sau đó chán nản nói:
"Cho nên ngươi giết Nhan Hoa? Người của Thiên Thánh giáo bị ngươi đùa giỡn xoay quanh?"
Sau đó, hắn lại nói:
"Thánh nữ dự khuyết do rất nhiều vị Trưởng lão quyết định. Đây là thân phận đặc biệt, cho dù là những Trưởng lão này cũng không biết những người khác quyết định ai là Thánh nữ dự khuyết.
Chuyện gì xảy ra à..."
Lão giả râu dê cười lạnh nói:
"Sao ta phải nói cho ngươi biết chứ?"
"Ngươi muốn tiếp tục phá trận không?" Giang Hạo cũng không để ý.
"Phá trận à?" Lão giả râu dê cười ha ha nói:
"Hóa ra ngay từ lúc đầu ngươi không ra tay với chúng ta, chính là để chúng ta phá trận giúp ngươi?
Thật đúng là bọ ngựa bắt con ve, chim sẻ ở phía sau.
Chúng ta vốn định lợi dụng các ngươi, không ngờ tất cả mọi người là công cụ của ngươi."
Giang Hạo bình tĩnh nhìn đối phương, không nói gì.
Dù sao hắn nói cũng không sai.
Về phần Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh giáo, hắn hơi bất ngờ.
Hóa ra các Thánh nữ dự khuyết thật sự không quen biết nhau.
Chỉ là, không biết sư tỷ Mính Y và sư tỷ Diệu Thính Liên có đoán được thân phận của nhau chưa?
"Ngươi giết huynh đệ ta, còn muốn bảo ta làm việc giúp ngươi à? Ngươi cảm thấy có khả năng này sao?" Trong ánh mắt lão giả râu dê lóe lên sự tàn ác, sau đó ném ra một pháp bảo giống như quả cầu vậy.
Câu trả lời này làm cho Giang Hạo ít nhiều có hơi bất ngờ. Người của Thiên Thánh giáo cũng sẽ coi trọng bạn đồng hành như vậy sao?
Ít nhất ở Thiên Âm tông, hắn chưa từng thấy.
Uy lực của pháp bảo giống như quả cầu này không tệ, Giang Hạo nhẹ nhàng vung Thiên Đao, lại dễ dàng chém nó thành hai mảnh.
Chỉ là lúc này, lão giả râu dê đã nhảy vào vực sâu.
Hắn nhe răng, nhếch miệng cười như điên nói:
"Ngươi hẳn phải biết vực sâu nguy hiểm tới mức nào chứ? Bây giờ ta sẽ đi xuống, ngươi dám xuống sao?
Chỉ cần ngươi không tận mắt nhìn thấy ta chết, ta xuống dưới sẽ có khả năng sống sót.
Chỉ cần ta sống, ta sẽ tìm ngươi báo thù.
Không ai biết phía dưới là gì, vậy vì sao không thể trở thành nơi bồi dưỡng ta?
Ta muốn ngươi cứ sống ở trong bóng tối, suy đoán xem ta có thể trở về báo thù không.
Ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ ngươi muốn giết chết ta cũng không dễ dàng như vậy. Chỉ cần ta còn lại một hơi thở, ta sẽ ở trong bóng tối cắn ngươi một cái.
Ha ha ha ha!
Ngươi dám xuống sao?"
Lúc này, lão giả râu dê đã rơi xuống vị trí tương đối sâu.
Cho dù Giang Hạo có thể dùng đao thứ nhất giết chết, cũng không có cách nào kiểm tra xem hắn có thật sự mất mạng không, cũng không có cách nào bổ thêm một đao.
Nhìn dáng vẻ đối phương phách lối như vậy, vẻ mặt Giang Hạo vẫn không thay đổi.
Thiên Đao bị hắn thu vào, tay trái thuận tiện giơ lên.
Từ trong miệng hắn truyền ra giọng điệu bình thản:
"Chưởng Trung Càn Khôn."
Hắn vừa dứt lời, từ trong tay hắn hiện ra tử khí, tử khí này lập tức xuất hiện ở trên toàn thân lão giả râu dê, bao phủ lấy lão giả râu dê.
"Đây là gì vậy?" Lão giả râu dê muốn phản kháng, nhưng hắn bị thương còn bị vực sâu ảnh hưởng nên khó có thể chống lại.
Sau khi giãy giụa vài cái, hắn đã hoàn toàn bị tử khí bao phủ.
Lúc này, Giang Hạo gọi tử khí về, lão giả đã xuất hiện ở trong bàn tay hắn.
Trong viên trân châu bị tử khí bao vây, lão giả râu dê kinh ngạc nhìn Giang Hạo.
Có phần khó tin.
"Ngươi rất bất ngờ nhỉ?" Giang Hạo lại hỏi.
Nhưng đáp lại hắn là lão giả râu dê điên cuồng công kích tử khí.
Hình như muốn từ bên trong thoát ra.
Chỉ là thực lực của hắn không đủ, muốn ra sợ hơi khó.
Giang Hạo nhìn lão già râu dê nhưng không trì hoãn nữa.
Lại để cho hắn tiếp tục công kích tiếp, không phải là không khả năng phá vỡ phong ấn.
Giang Hạo vận chuyển thức thứ nhất của Thiên Đao, năm ngón tay xuất hiện đao ý.
Ngay sau đó đao ý từ năm ngón tay công kích về phía lão giả râu dê, tiến hành công kích lòng bàn tay.
Trong giây lát, trong Chưởng Trung Càn Khôn có ánh đao tàn sát bừa bãi, lão giả bị đao ý của Trảm Nguyệt chém tới bị thương nặng.
Khi hắn hấp hối, Giang Hạo mới tiện tay ném hắn ra.
Cuối cùng lão giả rời khỏi Chưởng Trung Càn Khôn, rơi xuống đất.
"Thật đáng tiếc, ngươi không thể còn sống để rơi xuống vực sâu." Giang Hạo lạnh lùng nói.
"Ngươi... Ngươi..." Lão giả râu dê tức giận đến mức nói không ra lời.
Hắn vừa phẫn nộ lại không cam lòng, vừa khủng hoảng lại sợ hãi.
"Kiếp sau nhớ đừng đối địch với ta, sẽ tốt cho tất cả mọi người." Giang Hạo có lòng tốt khuyên giải.
Hắn vừa dứt lời, đã xuất hiện ở bên cạnh lão giả râu dê, sử dụng Thiên Đao kết thúc sinh mệnh của người này.
Sau khi lão giả râu dê chết rất lâu, hắn lại chém thêm hai đao.
Như vậy mới yên tâm được.
Sau khi lấy pháp bảo trữ vật của đối phương, hắn mới ném thi thể xuống vực sâu.
Nhìn thi thể hoàn toàn bị vực sâu cắn nuốt, Giang Hạo mới tập trung nhìn Ách Vận Châu.
"Xem ra ta phải tự mình phá trận rồi, không biết sẽ còn tốn bao nhiêu thời gian nữa."
Bên ngoài đã bắt đầu đại chiến, không đến bao nhiêu ngày là có thể hoàn toàn kết thúc.
Người khác rất có khả năng sẽ phát hiện ra nơi này, cho nên hắn có thể mau chóng rời khỏi đây thì vẫn phải mau chóng rời đi.
Để tránh bị người khác đánh lên.
Trước khi ra tay, Giang Hạo nhìn xuống pháp bảo trữ vật của Nguyên Thần.
Hắn không mấy quan tâm tới những cái khác, chỉ chú ý nhất là linh thạch.
Hắn rất nhanh đã kinh ngạc:
"Nhiều như vậy à?"
Tổng cộng một vạn hai nghìn linh thạch.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, Nguyên Thần bên ngoài chỉ có ít linh thạch như vậy sao?
Nguyên Thần không có khả năng là Kim Đan, theo lý thuyết phải rất giàu mới đúng.
Nhưng chẳng bao lâu, Giang Hạo đã nghĩ đến mình, mình tổng cộng mới có một nghìn linh thạch.
Phần lớn trong đó còn là mới cướp được.
Vừa so với đối phương, của cải của mình có đôi khi còn không bằng một Trúc Cơ.
Tuy người khác không cần nuôi thỏ hoặc Thần Thụ, nhưng bọn họ cần phải tu luyện.
Ưu điểm duy nhất của hắn chính là tu luyện không cần tốn linh thạch.
"Xem ra hoàn toàn so sánh tu vi để phân biệt người khác nghèo hay giàu."
Về phần không cướp được pháp bảo trữ vật của một Nguyên Thần khác, hắn không quá để ý.
Lúc giết địch phải dùng hết sức ứng phó, trong lòng không thể suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác.
Nếu cứ nhìn chằm chằm vào pháp bảo trữ vật của đối phương, lúc ra tay có khả năng sẽ xuất hiện sai lầm.
Pháp bảo trữ vật là chuyện nhỏ, giết chết kẻ địch mới là chuyện quan trọng nhất.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận