Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 197: Tự Ti Không Ngẩng Đầu Lên Được

Chương 197: Tự Ti Không Ngẩng Đầu Lên Được
"Là người khác à?"
Nhạc Du hơi bất ngờ.
Hơn nữa, công lao lần này không phải là sư tỷ Dạ Cơ sao?
"Dạ Cơ à? Dạ Cơ là tu vi Kim Đan sơ kỳ, nhưng không có tư cách giải quyết chuyện này." Trình Nhiễm tiên tử giải thích:
"Đầu nguồn ra lệnh có rất nhiều hộ vệ, yếu nhất cũng là khoảng Kim Đan trung kỳ, thậm chí còn có không ít Nguyên Thần sơ kỳ.
Một Kim Đan sơ kỳ lấy gì để giải quyết chuyện này?"
"Không phải là sư tỷ Ninh Tuyên, cũng không phải là sư tỷ Dạ Cơ, vậy là ai?" Vẻ mặt Nhạc Du nghi ngờ.
Trình Nhiễm tiên tử khẽ ừ một tiếng, lúc này mới mở miệng: "Khó có thể nói được. Ta nghe nói có người tiến vào chỗ đó trước, lấy thế lôi đình giết chết ma nhân bố trí mệnh lệnh. Đám người sư tỷ Ninh Tuyên tới chậm hơn một ngày."
Trình Nhiễm tiên tử nhún vai, khẽ mỉm cười nói:
"Nhưng dù sao đó cũng chỉ là tin đồn, khó nói được là thật hay giả.
Chỉ là bên trong có Nguyên Thần hộ vệ, ngoại trừ sư tỷ Ninh Tuyên, người khác quả thật không có thực lực giải quyết vấn đề này.
Trừ khi là một vài đệ tử thủ tịch đi ngang qua, thuận tiện giải quyết giúp.
Nhưng không nghe nói có người cướp công.
Nói chung, loại chuyện như vậy cũng khó nói rõ được. Dù sao chúng ta đều không tận mắt nhìn thấy tình huống cụ thể.
Cũng có khả năng có người không phục sư tỷ Ninh Tuyên, cố ý truyền ra.
Công Tích đường không nói gì, xem ra là công lao thật.
Cũng không thể có một người tốt thần bí không màng danh lợi?"
Lúc nói câu sau cùng, Trình Nhiễm tiên tử cũng mỉm cười.
Người tốt thần bí? Sau khi Trình Nhiễm tiên tử rời đi, trong đầu Nhạc Du vẫn quanh quẩn những lời này.
Chỉ là nàng nhớ tới chuyện chắc hẳn phải là Nguyên Thần mới có thể làm được, nàng lại lắc đầu.
Nghĩ thầm mình bị đám người Trịnh sư huynh ảnh hưởng rồi.
Có điều những lời đám người Trịnh Thập Cửu bàn luận đã gieo một hạt giống khó có thể xóa bỏ trong lòng nàng.
...
Rời khỏi Ma Quật, Giang Hạo không vội vàng trở lại.
Mà hắn đi một chuyến tới Chấp Pháp phong để nộp nhiệm vụ.
Hắn nhận được một trăm linh thạch và một bộ pháp y.
Đó là pháp y vừa bình thường lại rẻ tiền.
Đáng giá hai trăm tám mươi chín linh thạch.
Như vậy đã rất khá rồi. Lần này, hắn tổng cộng đoạt được bốn trăm linh thạch.
"Lần này cho rất nhiều đấy."
"Nếu là Kim Đan sẽ có mấy nghìn linh thạch."
Đến nay, hắn còn nhớ rõ phần thưởng của sư huynh Mục Khởi trong vụ quặng mỏ, đáng giá hơn ba ngàn.
Tuy nhiên, lúc đó sư huynh Mục Khởi đã là Kim Đan hậu kỳ, khác với một Trúc Cơ như hắn.
Giang Hạo thu hồi linh thạch, định đi mua một cái vòng Kim Đan sơ kỳ cho con thỏ.
Nhân lúc này cái vòng còn chưa hỏng, cộng thêm hắn vẫn có linh thạch, có thể bịt cái miệng đòi đổi vòng của con thỏ.
Chợ.
"Ba nghìn?"
Sau khi nghe được giá, Giang Hạo có phần kinh ngạc.
Vòng Kim Đan sơ kỳ là ba nghìn linh thạch, làm cho hắn hơi nhức nhối.
Hắn thật vất vả mới có một vạn ba ngàn, một cái vòng ba nghìn, tốt nhất phải tới tám nghìn mốt.
Con thỏ không rên một tiếng, đã muốn tiêu phần lớn linh thạch của hắn.
Không chỉ vậy, mấy tháng qua, cây đào cũng nên niết bàn, có khả năng còn cần tới một vạn.
Trong giây lát, hắn lại nghĩ tới sư tỷ Dạ Cơ đã mất đi.
Cuối cùng, cái vòng được bán với giá hai nghìn tám trăm năm mươi.
Tiết kiệm được một trăm năm mươi.
Sau đó, hắn lại mua một ít nguyên liệu chế tạo phù văn, trở về chế tạo phù để kiếm tiền.
Hắn phải góp đủ một vạn linh thạch trước cuối năm, để phòng bất cứ tình huống nào xuất hiện.
Nếu lần này Bàn Đào Thụ niết bàn cần linh thạch vượt quá một vạn, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.
Đương nhiên phải ưu tiên con thỏ, bởi vì sẽ lại xuất hiện bọt khí màu hoàng kim.
Bây giờ hắn chỉ thiếu một bọt khí màu hoàng kim.
"Không biết lần này sẽ thu được thứ gì."
Giang Hạo có chút chờ mong, đi đến Đoạn Tình nhai.
Chỉ là hắn mới đi được nửa đường, đột nhiên nghe được có tiếng ầm ĩ.
Dường như là tiếng đánh chửi của một đám người.
Hắn vốn không định để ý tới lại nghe được giọng nói quen thuộc.
"Không, không phải ta, ta không trộm đồ của các ngươi."
Giang Hạo đến gần, liếc nhìn qua. Đó là mấy đệ tử ngoại môn đang vây quanh một thiếu niên, quyền đấm cước đá.
Không bao lâu, người thiếu niên kia đã bị đè xuống đất.
Lâm Tri, Giang Hạo nhớ ra hắn.
Trong Ma Quật, đám người Trịnh sư huynh cũng nhắc qua, hắn là một trong ba người được Giang Hạo chọn đưa về.
Bởi vì hai bằng hữu đồng hương có thiên phú tối thượng đẳng, được không ít người quan tâm.
"Còn nói không phải là ngươi? Ngươi ỉ vào bản thân quen biết hai đồng hương có thiên phú tốt, lại dám trộm đồ của chúng ta à? Đúng là rất to gan đấy."
Người nói chuyện là một nam tử trưởng thành có tu vi Luyện Khí tầng ba, hắn đá một phát vào đầu của Lâm Tri nói:
"Nói thế nào, lần này ngươi vẫn phải bồi thường linh thạch cho chúng ta, dù thế nào cũng phải lấy ra năm viên linh thạch."
"Ta không trộm." Lâm Tri ôm đầu đáp lại.
"Ngươi còn dám nói không có." Một người khác nói xong, lại tiếp tục quyền đấm cước đá với hắn:
"Ngươi tưởng quen biết với hai người đó là ngon lắm à? Đừng nói bây giờ tu vi của bọn họ còn chưa cao.
Sợ rằng ngươi cũng không cách nào dựa vào bọn họ. Dù sao cường giả làm sao có thể để ý tới người yếu?
Ai sẽ chịu đi cùng với một người tu luyện đã hơn một năm còn chưa có chút tiến bộ nào?
Nói quen biết với ngươi cũng là một sự sỉ nhục đối với bọn họ.
Ngươi cũng không xứng leo cành cao."
"Nói nhiều như vậy làm gì? Hắn trộm đồ của chúng ta, cứ lấy linh thạch của hắn trả lại trước rồi nói sau." Một người nói khác.
Người khác bắt đầu lục tìm trên người Lâm Tri.
Chẳng bao lâu, bọn họ tìm được sáu viên linh thạch.
"Còn rất nhiều đấy." Người trưởng thành Luyện Khí tầng ba cười nói.
Lúc này, hắn lấy từ trong ngực áo của Lâm Tri ra một cái túi nhỏ, phía trên dán hai chữ bình an.
"Đây là cái gì?" Vẻ mặt hắn tò mò.
"Trả, trả lại cho ta. Đây là Bình An Phù do nương ta xin cho ta." Lâm Tri giơ tay muốn cướp về.
"Bình An Phù rác rưởi gì chứ." Hắn nói xong, ném mạnh về phía trong rừng rậm.
"Đừng mà, cầu xin ngươi đấy." Lâm Tri khẩn cầu.
Chỉ là Bình An Phù vẫn bị ném ra ngoài. Có điều Bình An Phù vừa bị ném ra, đã đổi hướng bay ra ngoài.
Cuối cùng rơi vào trong tay Giang Hạo.
Giang Hạo đứng xem thật lâu vẫn không ra tay giúp đỡ, chỉ là lúc này tiện tay nhận lấy Bình An Phù mà thôi.
Hắn mới nhìn về phía những đệ tử ngoại môn.
Trang phục của Giang Hạo khác với bọn họ, đại biểu cho nội môn.
Trong giây lát, mấy người sợ hãi.
"Ra… ra mắt sư huynh."
"Tản đi."
Giang Hạo bình thản nói.
Mấy người như được đại xá, lập tức rời khỏi đây.
Trong lòng Giang Hạo thầm thở dài, sáu viên linh thạch.
Chắc là tích góp của Lâm Tri trong một năm này.
Đệ tử ngoại môn mấy tầng đầu, một tháng cũng chỉ có thể nhận được một viên linh thạch.
Sáu viên là một khoản lớn.
Trước đây, hắn cũng từng sống như thế, tuy nhiên hắn và Lâm Tri khác nhau.
Hắn sẽ không giữ lại linh thạch, mà dùng hết tất cả, mau chóng nâng cao tu vi.
Chỉ có tu vi tăng lên, mới không bị để mắt tới, cho dù bị để mắt tới hắn cũng không có linh thạch.
Chỉ cần không trêu chọc người quá mức, nhiều lắm là bị đánh một trận.
Đương nhiên, khi đó tu vi của hắn nâng cao nhanh, ở đó còn có một Tề Dương có thiên phú thật sự không tệ, không ai dám bắt nạt bọn họ.
Tình hình của Lâm Tri tương đối phức tạp, dễ bị để mắt tới.
Hắn quan sát Lâm Tri một lúc, phát hiện ra tình hình của đối phương hơi kỳ lạ.
Theo lý thuyết, người này có sáu viên linh thạch, chứng tỏ đã lên Luyện Khí tầng một ít nhất sáu tháng, nhưng sao nhìn mức độ lực lượng giống như vừa thăng cấp?
Hơn nữa, tình trạng cơ thể hắn cũng không giống.
"Ngươi đạt tới Luyện Khí tầng một bao lâu rồi?" Giang Hạo đi tới Lâm Tri bên cạnh trả Bình An Phù lại cho hắn.
"Tám, tám tháng." Lâm Tri nhận lấy Bình An Phù, hơi tự ti nói.
Lâu như vậy à?
Giang Hạo cảm giác kỳ lạ. Lại nói tiếp, vì hắn cảm thấy Lâm Tri kỳ lạ mới dẫn người này về.
Bởi vì rất ít gặp, cho nên hắn vẫn không có cơ hội giám định.
Nghĩ đến đây, hắn lại lặng lẽ mở ra giám định.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận