Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 200: Hy Vọng Lần Sau Ngươi Cũng Có Thể Mạnh Miệng Như Thế

Chương 200: Hy Vọng Lần Sau Ngươi Cũng Có Thể Mạnh Miệng Như Thế
Trong Ma Quật, Giang Hạo lại mang đồ ra ngoài.
Đó chính là Thiên Cực Ách Vận Châu cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng không có người nào biết hạt châu này bị mang ra ngoài, càng không có người nào biết là hắn mang ra ngoài.
Hắn nghi ngờ Hồng Vũ Diệp đang lừa hắn nói ra, bất kể có phải hay không, hắn cứ phủ nhận trước rồi tính sau.
Đối phương không có chứng cứ, chung quy sẽ không ra tay lục soát.
Đối phương sẽ không làm loại hành vi đê tiện này.
Ah...
Giang Hạo chợt nhớ tới Thiên Hương Đạo Hoa bị đối phương cướp, Bàn Đào Thụ cũng bị đối phương cướp, đao ở nơi hẻo lánh cũng bị thuận tiện lấy đi.
Cẩn thận suy nghĩ lại, cường giả như vậy cũng hơi ti tiện.
Như vậy không phải không có khả năng lục soát pháp bảo trữ vật.
Sau khi suy đi nghĩ lại, Giang Hạo vẫn không định nói ra.
Nếu chẳng may có thể lừa dối qua ải thì sao.
Hồng Vũ Diệp uống trà, giọng điệu bình thản:
"Muốn qua chỗ ta uống trà sao?"
"Vãn bối sợ hãi." Giang Hạo cúi đầu cẩn thận nói.
"Lấy đồ ra." Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống nói.
Giang Hạo khẽ nói: "Thật sự không có."
Hắn vừa dứt lời, còn thuận tiện rót trà cho nữ tử trước mắt.
"Trên người ngươi tản ra ánh sáng màu đỏ, còn không biết xấu hổ nói ra những lời này?" Hồng Vũ Diệp cười như không cười hỏi.
Lời nói bất thình lình này làm cho Giang Hạo sửng sốt.
Không chờ hắn mở miệng, Hồng Vũ Diệp nói tiếp:
"Cho dù là bất kỳ bảo vật nào bị phong ấn, chỉ cần nó có thể gây ra ảnh hưởng trước khi phong ấn, lại có thể để lại dấu vết xung quanh.
Dấu vết này sẽ tự động tiêu tan sau một thời gian ngắn, nhưng với thời gian chung đụng càng dài, vết tích sẽ càng nhiều.
Pháp bảo có dấu vết rõ ràng nhất đại khái là pháp bảo khí vận, cùng với pháp bảo nhân quả."
Hồng Vũ Diệp dừng lại, nhìn chăm chú vào người trước mắt, bình thản nói:
"Ngươi nói xem, ta giống một người mù sao?"
"Vậy nếu chẳng may, ta chỉ vừa tiếp xúc qua?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi cũng nói chỉ là chẳng may." Hồng Vũ Diệp cười lạnh nói.
Giang Hạo đứng bên cạnh, cảm thấy mình vẫn bị lừa.
Hắn do dự một lát, quyết định lấy đồ ra.
Hắn nhẹ nhàng đặt Thiên Cực Ách Vận Châu được tử khí bao quanh lên trên bàn.
Hồng Vũ Diệp thấy vậy giơ tay cầm lên, quan sát một lát mới không nhịn được nói:
"Ta tưởng ngươi tu luyện nhanh nhưng nhát gan, hiện tại xem ra lá gan của ngươi lớn tới mức thần kỳ.
Thứ xui xẻo này cũng dám đeo ở trên người."
Giang Hạo vẫn không nói gì, có lẽ sau này thứ này sẽ có tác dụng khác.
Chỉ là sử dụng một lần sẽ dễ dính nhân quả, gặp phải cắn trả.
Đồ giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, không phải là lúc bất đắc dĩ hắn sẽ không dùng.
"Ý định ban đầu của ngươi khi cầm thứ này ra là gì?" Hồng Vũ Diệp thoáng thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Giang Hạo cười nói:
"Sẽ không phải là dùng để đối phó với ta chứ?"
"Tiền bối hiểu nhầm." Giang Hạo thầm giật mình, vội vàng trả lời.
Lúc đó, hắn quả thật từng có ý nghĩ này.
Chỉ là thật sự không đến mức như vậy.
"Ha ha." Hồng Vũ Diệp cười mà như không cười nói:
"Ta sẽ coi như đây là chuyện hiểu nhầm."
Giang Hạo hạ thấp mi, không nói nữa.
Ở trước mặt đối phương, vẫn bớt nói thì tốt hơn.
Sau khi đặt hạt châu lên mặt bàn, Hồng Vũ Diệp uống trà nói:
"Ngươi biết đây là pháp bảo gì sao?"
"Mong tiền bối giải thích giúp." Giang Hạo khiêm tốn nói.
Hồng Vũ Diệp nhước mi liếc mắt nhìn Giang Hạo, lúc này mới mở miệng:
"Ngươi là một người cẩn thận như vậy, nếu không có chút hiểu biết về nó, sẽ mạo hiểm mang nó ra sao?"
Giang Hạo xấu hổ mỉm cười nói: "Tiền bối mắt sáng như đuốc."
Sau đó, hắn nói tiếp:
"Theo vãn bối biết, đây là Thiên Cực Ách Vận Châu."
"Nếu biết, vậy ngươi cũng biết một khi hạt châu này phá vỡ phong ấn, đừng nói là chỗ này của ngươi.
Cho dù tông môn của ngươi cũng sẽ trở thành trung tâm của sóng triều vận rủi.
Cuối cùng sẽ có số lượng lớn người chết, người chạy thoát có vận rủi nhập vào xương, bắt đầu truyền ra, vạn vật sinh linh đều sẽ trở thành một phần của Ách Vận Châu." Hồng Vũ Diệp cầm chén trà, cười nói:
"Cho nên ngươi muốn tiêu diệt Thiên Âm tông, thoát khỏi vùng đất nguy hiểm này?
Ta khuyên ngươi nhớ mang cây và hoa của ta theo, nếu không...
Ngươi không đền nổi đâu."
"Tiền bối nói đùa rồi, vãn bối không đến mức làm vậy." Giang Hạo lắc đầu trả lời.
Hắn chưa từng có ý nghĩ này, sử dụng Thiên Cực Ách Vận Châu đối với Thiên Âm tông tuyệt đối không phải là sự lựa chọn của hắn.
Một là không tới mức phải làm như vậy, hai là sử dụng Ách Vận Châu sẽ dính quá nhiều nhân quả, hắn cũng sẽ bị vận rủi cắn trả.
"Ta có chuyện phải nhắc nhở ngươi." Hồng Vũ Diệp nhìn hạt châu trên mặt bàn nói:
"Tuy Thiên Cực Ách Vận Châu là vật xui xẻo, nhưng có không ít người muốn có được nó.
Bây giờ nó xuất hiện trên thế gian, có khả năng đã bị người khác biết được."
Nàng không nói tiếp nữa, Giang Hạo cũng có thể đoán được.
Mình có khả năng gặp phiền toái.
Cũng không biết rắc rối này có lớn hay không.
Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng không có cách nào đưa hạt châu ra, cũng không có cách nào đưa về chỗ cũ.
Chẳng qua, hắn chỉ là Nguyên Thần sơ kỳ, cũng rất khó bảo vệ được.
Hóa ra nhận được một món bảo vật sẽ phiền toái như vậy sao?
"Tiền bối, người phát hiện ra Thiên Cực Ách Vận Châu sẽ biết được vị trí sao?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp suy nghĩ một lát, khẽ nói:
"Trên lý thuyết là không thể, nhìn lén thiên cơ
Cũng sẽ để lại khí tức của mình, lấy thiên cơ nhìn lén mà không sử dụng Thiên Cực Ách Vận Châu chẳng khác nào khí tức giao hòa với nó, có khả năng vừa mở miệng sẽ chết."
"Vậy tiền bối có hứng thú với hạt châu này sao?" Giang Hạo có lòng muốn đưa ra.
Hồng Vũ Diệp nghe vậy, lạnh lùng nói:
"Đồ xúi quẩy như thế, tại sao ta lại muốn đeo ở trên người chứ?"
Lúc này, Giang Hạo mới phát hiện ra, đồ Hồng Vũ Diệp muốn đều là thần vật.
Thiên Hương Đạo Hoa, Bàn Đào Thụ đều là đồ tốt.
Thiên Cực Ách Vận Châu không chỉ dính vận rủi, còn có máu của vô số sinh linh.
Muốn loại vật này lại giống như đi vào trong mộ tìm bảo vật, đều có chút xui xẻo.
Cho nên Hồng Vũ Diệp không cần nó là chuyện có thể hiểu được.
Giang Hạo không nói gì nữa, giữ lại cũng tốt, ít nhất còn có hiệu quả trấn áp nguyền rủa.
Có cơ hội, mình có thể thử xem.
"Tiến độ của Mật Ngữ Thạch Bản thế nào?" Hồng Vũ Diệp đổi đề tài.
Không có bất kỳ tiến độ gì... Giang Hạo khẽ mở miệng nói:
"Tất cả đều đang đi theo xu hướng phát triển tốt, vãn bối đã đánh vào bên trong, sau này luôn có phát hiện."
Thật ra, ba tháng này hắn thỉnh thoảng mới nhìn phiến đá.
Trước mắt, Quỷ Tiên Tử vẫn đang đuổi giết Giao long, Tinh và Liễu thường nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ nói tới tình hình mặt biển.
Nói gần đây Đại Thiên Thần tông trở nên sôi động hơn rất nhiều.
Còn nữa, Minh Nguyệt tông thu được một đệ tử có thiên phú cực tốt.
Cái khác, Giang Hạo vẫn chưa nhìn thấy.
Về phần tung tích của phiến đá hoặc người giật dây.
Ngay cả một cái bóng cũng không có.
"Miệng đầy những lời nói dối." Hồng Vũ Diệp đứng lên, đi tới trước Bàn Đào Thụ và nhẹ nhàng vung tay lên, con thỏ chướng mắt lại bay ra ngoài, rơi vào trong nước sông và trôi đi.
"Lại qua mấy tháng nữa, hẳn phải kết quả chứ?
Ta nhớ ngươi nói là chua."
Cuối cùng, Hồng Vũ Diệp nhìn xung quanh nói tiếp: "Nếu là ngọt, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Mong tiền bối yên tâm, nhất định là đau." Giang Hạo tự tin nói.
"Tự tin như vậy sao?" Nhìn gương mặt kiên định của Giang Hạo, Hồng Vũ Diệp hơi bất ngờ.
Lúc này, bóng dáng nàng bắt đầu trở nên mờ ảo, tuy nhiên giọng nói thuộc về nàng vẫn không dừng lại, chỉ là mang theo chút đùa cợt:
"Qua một thời gian ngắn nữa, ta vẫn sẽ tới. Hy vọng tới lúc đó, ngươi còn có thể tự tin giống như bây giờ."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận