Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 202: Quá Khổ

Chương 202: Quá Khổ
Sư tỷ Chu Thiền không phải qua lần đầu tiên, nàng thông thường qua chỉ có một việc.
Đó chính là thay trưởng lão Bạch Chỉ tới đưa phần thưởng.
Có lẽ sư tỷ Chu Thiền cảm giác nghi ngờ về phần thưởng, nhưng Giang Hạo biết.
Đây là phần thưởng cho việc trồng Thiên Hương Đạo Hoa.
Hai lần trước đều là một bộ Cửu Thiên, lần này chắc hẳn vẫn là một bộ Cửu Thiên, vậy hộ giáp phòng ngự của hắn sẽ nhảy đến tới Nguyên Thần, còn có thể xuất hiện thêm cái khác.
Một bộ này, thêm một món cũng là niềm vui bất ngờ.
Thậm chí khiến người ta có phần chờ mong.
Không món thứ ba, hệ Cửu Thiên không có mấy hiệu quả đối với hắn.
Hộ giáp chỉ có cấp bậc Kim Đan, bao cổ tay chỉ có thể miễn cưỡng ghi lại đến Nguyên Thần sơ kỳ, có một phần thậm chí sẽ bỏ sót.
Nhận được món thứ ba, có khả năng sẽ nâng cao toàn diện.
Lúc này, Chu Thiền mặc một bộ trang phục màu trắng đứng ở bên ngoài Linh Dược viên, trên gương mặt thanh tú nàng có vẻ tùy ý.
Đây là một vị sư tỷ không có tâm kế, còn dễ tự thân.
"Giang sư đệ." Chu Thiền nhìn thấy Giang Hạo, cười nói.
"Chu sư tỷ." Giang Hạo khách sáo đáp lại.
"Sư phụ bảo ta giao cái này cho ngươi." Chu Thiền lấy ra cái hộp trong suốt, đưa tới.
Nhẫn à? Giang Hạo nhận lấy hộp, nhíu mày lại.
Đây là pháp bảo gì?
Hắn có phần tò mò.
"Sư đệ cũng biết, ta không biết đây là thứ gì." Chu Thiền vừa cười vừa nói, sau đó nhìn quanh, khẽ hỏi:
"Có phải lúc trước sư đệ dẫn về một đệ tử tên là Lâm Tri?"
"Sư tỷ quen à?" Giang Hạo hơi bất ngờ.
Sau đó, hắn chợt hiểu ra. Nghe nói Triệu Khuynh Tuyết là một trong bằng hữu tốt đồng hương của Lâm Tri, đã bái nhập Bạch Nguyệt Hồ.
Sư tỷ Chu Thiền có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, xem như yếu nhất.
Nàng dẫn theo đệ tử mới là chuyện có thể hiểu được.
Tuy Triệu Khuynh Tuyết còn là đệ tử ngoại môn, nhưng đệ tử ngoại môn Bạch Nguyệt Hồ như vậy không khác với nội môn lắm.
Trong ba người, Triệu Khuynh Tuyết chắc hẳn có địa vị cao nhất.
Thứ hai, người Lâm Mạch kia, hắn bái nhập Chấp Pháp phong.
Nếu có may mắn bước vào Chấp Pháp đường, vậy tương lai sẽ như mặt trời ban trưa.
Duy nhất chỉ có Lâm Tri, thiên phú bình thường, đãi ngộ bình thường và thường bị người sỉ nhục.
Có thể nói chênh lệch một trời một vực.
"Cũng không phải ta quen, là sư muội ta quen. Ta muốn hỏi hắn ở đây có khỏe không." Chu Thiền có chút xấu hổ nói.
"Vì sao sư tỷ không đi qua hỏi hắn?" Giang Hạo hỏi.
"Sư muội ta nói nàng đã hỏi qua, vị Lâm sư đệ kia nói mình sống rất tốt." Chu Thiền thở dài, tiếp tục mở miệng:
"Nhưng sư muội ta nghe người bên ngoài nói bằng hữu của nàng bị bắt nạt, mới nhờ ta tới hỏi thăm."
Giang Hạo do dự một lát, sau đó lắc đầu bình thản nói:
"Chuyện này thì ta không giúp được sư tỷ rồi. Ta rất ít khi đi ra ngoài, ít có cơ hội gặp được Lâm sư đệ.
Nhưng nếu hắn nói không có việc gì, chắc quả thật không có việc gì."
"Vậy ta có thể đi gặp hắn không?" Chu Thiền hỏi.
"Đương nhiên rồi." Giang Hạo vui vẻ đáp ứng.
Sau khi hắn báo ra vị trí đại khái, Chu Thiền lại một mình rời đi.
Giang Hạo trở lại Linh Dược viên, lấy nhẫn ra, sau đó đeo lên ngón trỏ.
Ngay lập tức, hắn cảm giác được chiếc nhẫn cùng với hai phần trong bộ Cửu Thiên liên kết, là dấu hiệu kích hoạt.
Quá trình này cần mấy ngày.
Sau đó, hắn phải giám định mới có khả năng nhìn thấy tác dụng hoàn chỉnh.
Ngày tiếp theo.
Sáng sớm, Giang Hạo dẫn theo con thỏ đi tới nơi ở của Lâm Tri.
Hắn đứng ở phía xa, muốn xem đối phương thay đổi thế nào.
Trời vừa sáng, Lâm Tri lại dậy, đi tới trong rừng cây, hắn là đệ tử ngoại môn ít nhiều vẫn có việc phải làm.
Cũng chỉ có Tiểu Li là không ai làm gì được, không cần làm việc, không cần lên lớp học.
Giang Hạo liếc nhìn qua, cũng không nhận thấy được bất kỳ vật gì, lại đến Linh Dược viên xử lý linh dược.
Chạng vạng.
Lúc Giang Hạo trở lại, còn vòng qua chỗ ở của Lâm Tri. Lần này, trên trang phục của Lâm Tri mang theo dấu chân, khập khiễng trở về.
Giang Hạo liếc nhìn xong, xoay người rời đi.
Sau đó, mỗi ngày hắn đều sẽ đi qua, thỉnh thoảng sẽ thấy Lâm Tri, thỉnh thoảng không thấy bóng dáng.
Có lúc sẽ thấy hắn đang tu luyện, có lúc sẽ gặp hắn bị đánh nhau.
Hắn đều lặng lẽ chịu đựng, không phản kháng cũng không oán trời trách đất.
Vẫn cố gắng tu luyện.
Bảy ngày sau.
Giang Hạo qua, thuận tiện giám định chiếc nhẫn.
Hiệu quả của phần này đã kích hoạt.
Hắn tìm kiếm, hắn phát hiện đây là chiếc nhẫn trữ vật, muốn hiểu rõ hơn thì chỉ có thể giám định.
【 Chiếc nhẫn - Một phần của Cửu Thiên Chiến Giáp: Năng lực của ba món chiến giáp được nâng cao, các phương diện đạt tới cảnh giới Nguyên Thần. Lấy Nguyên Thần câu thông, có thể tùy ý chuyển chiến giáp tới Nguyên Thần. Nhẫn có khả năng chứa các loại linh vật, rất nhiều vật phẩm, có hiệu quả dưỡng thần. 】
"Nguyên Thần câu thông, còn có thể chuyển tới Nguyên Thần? Điều này không bình thường."
Giang Hạo cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy kết quả báo lại, đây là có thể trở thành Nguyên Thần Hộ Giáp.
Cửu Thiên Chiến Giáp có vẻ rất tuyệt.
Sau đó, hắn dùng Nguyên Thần liên kết với chiếc nhẫn, quả nhiên một ý nghĩ đã làm cho chiếc nhẫn trong tay biến mất.
Giang Hạo thấy vậy, khóe miệng hơi cong lên.
Như vậy có gì cũng không cần giấu trên người con thỏ nữa.
Nhưng… Trưởng lão Bạch Chỉ biết tác dụng của chiếc nhẫn, nếu nàng điều tra đến, vẫn rất phiền phức.
"Cũng không đúng, ta có đầy đủ giá trị, trình độ nguy hiểm sẽ rất thấp."
"Trên lý thuyết, có lẽ an toàn hơn giấu ở trên người con thỏ."
Có ý nghĩ như vậy, hắn "nhặt" đồ cũng yên tâm hơn.
Sau đó, hắn chuyến mấy món đồ vào trong chiếc nhẫn.
Mật Ngữ Thạch Bản, Thiên Cực Ách Vận Châu, xúc xắc sáu mặt, bí tịch vô danh, Thiên Đao Thất Thức, Hòa Quang Đồng Trần, cùng với một ít linh dược, đan dược, rất nhiều tang vật linh kiếm vân vân đều được chuyển vào.
Như vậy, trong pháp bảo trữ vật chỉ có linh thạch cùng với một ít đồ bình thường.
Sau khi suy nghĩ một lát, hắn bỏ cả đồ của Minh Nguyệt tông vào.
Hắn cũng chuyển mười nghìn linh thạch vào, chỉ giữ lại mấy trăm để tiện hành động.
"Những cái này xem là đồ của Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, chẳng qua đồ linh tinh hơi nhiều."
Chỉ cần không phải là tang vật rõ ràng, hắn đều sẽ giữ lại.
Giang Hạo lại đi tới chỗ của Lâm Tri, nhìn thấy hắn đang tu luyện, chỉ là vết máu bầm bên khóe miệng nặng hơn trước rất nhiều.
"Dạo này hắn thường bị đánh, có phải chủ nhân gọi người tới đánh không?" Con thỏ tò mò hỏi.
"Không phải, có thể là vì bằng hữu tốt của hắn." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Bởi vì Chu Thiền đến, phát hiện ra chuyện gì đó.
Sau đó Triệu Khuynh Tuyết có lòng tốt làm chuyện xấu, đại khái không biết nặng nhẹ, trái lại chọc giận một số người.
Dẫn đến tình trạng nghiêm trọng hơn.
Về phần sợ đắc tội Triệu Khuynh Tuyết chỉ là lời nói vô căn cứ.
Không nói đối phương vẫn chỉ là Luyện Khí tầng ba, cho dù sáu bảy năm sau còn nhớ rõ chuyện ở đây, nàng cũng phải biết là ai ra tay.
Người khác ra tay sẽ không nhiều lần lộ mặt.
Thiên tài làm việc cũng biết phân nặng nhẹ, nhất là chuyện liên quan đến một đệ tử ngoại môn mà tu vi không có cách nào tiến thêm.
"Vậy hắn đúng là đáng thương. Ta chưa từng gặp người nào thảm hơn hắn, bị một đám người vây bắt bắt nạt.
Bằng hữu trên đường nói cho ta biết, hắn trốn đi khóc ba lần.
Nước mắt nước mũi đầm đìa." Con thỏ lắc đầu thở dài nói:
"Người như thế, thịt chắc chắn rất khó ăn, quá đắng."
"Đi thôi." Giang Hạo sải bước rời đi.
Chuyện hắn đến sẽ không bị phát hiện ra.
Nỗi khổ của Lâm Tri mấy ngày nay đều vì bằng hữu tốt của hắn.
Thiên tài… Mạnh mẽ giống như Hàn Minh, lúc không thắng nổi nội môn, thân là chân truyền cũng phải ngoan ngoãn gọi người ta một câu sư huynh.
Triệu Khuynh Tuyết có thể bằng được Hàn Minh sao?
Thúc ngựa cũng kém hơn.
Ngày hôm sau, Giang Hạo đang thu thập bọt khí.
Phần lớn buổi tối, hắn đều chế luyện linh phù. Trong lúc đó, hắn thử chế tạo Thiên Lý Na Di Phù, bởi vì có dấu hiệu tổn hại thần thông, hắn đành phải từ bỏ.
Hắn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Không ra thần thông, hắn không có cách nào chế luyện ra Thiên Lý Na Di Phù.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận