Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 204: Bắt Đầu Chỉ Đạo

Chương 204: Bắt Đầu Chỉ Đạo
Con thỏ xuất hiện làm Lâm Tri không biết phải làm sao.
Nhất là nó còn ăn thịt người.
"Ngươi, ngươi tìm ta có việc gì?"
"Đương nhiên. Chẳng qua ngươi không cần sợ, Thỏ Gia ta thích ăn thịt thơm ngọt, thịt của ngươi quá đắng."
Con thỏ đứng ở dưới ánh trăng, nghiêm túc nói:
"Bằng hữu trên đường đều sẽ cho Thỏ Gia chút thể diện, cho nên ngươi có muốn dùng chút thể diện này của Thỏ Gia không?"
"Ngươi có ý gì?" Lâm Tri lau nước mắt còn dính trên mặt, hỏi.
Con thỏ chỉ vào cái hộp được bảo vệ nói:
"Nếu không phải có Thỏ Gia ở đâu, cái hộp của ngươi đã sớm chẳng còn rồi.
Đều là bằng hữu trên đường đồng ý cho Thỏ Gia một phần thể diện, nếu không ngươi nhìn thấy chính là không hố đất trống không.
Cho nên ngươi có muốn phần thể diện này của Thỏ Gia không?
Ngươi giao vật này cho Thỏ Gia ta, sau này chờ ngươi có thực lực lại lấy về."
Vẻ mặt Lâm Tri kinh ngạc, sau đó cúi đầu nhìn cái hộp trong tay.
Trong giây lát, hắn nắm thật chặt hộp, cuối cùng lại bất lực thả ra.
Trong mắt cũng ngân ngấn nước.
"Đây là phù do mẫu thân của ta đi bộ ba mươi dặm đường xin về cho ta, cõng lương thực còn lại trong nhà chúng ta đi cung phụng, nói rất linh có thể thay nàng bảo vệ ta."
Môi Lâm Tri run run, giọng nói nghẹn ngào:
"Mẫu thân của ta bị bệnh, nàng nói nàng sẽ ở nhà chờ ta, chờ ta có ngày trở nên nổi bật, nàng sẽ nấu món ngon cho ta.
Nàng vẫn chờ ta trở lại.
Nhưng... Nhưng, đại phu nói bệnh của nàng... không kiên trì được bao lâu.
Ta cho rằng chỉ cần thành tiên nhân là có thể trị được bệnh của nương ta... Nhưng, nhưng ta không thành tiên nhân được."
Hắn nói xong, nước mắt lớn như hạt đậu lại rơi xuống.
Hình như chạm tới nơi yếu ớt nhất trong lòng hắn.
Lâm Tri khóc rất lâu mới lau sạch đất trên cái hộp, sau đó đưa ra.
"Ngươi là người khổ nhất mà ta từng thấy. Cả đời này, Thỏ Gia có chết đói cũng không muốn ăn ngươi." Con thỏ nhận lấy hộp, nói tiếp:
"Tuy ngươi không thể ăn, nhưng ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định ngày hôm nay.
Có thể bây giờ ngươi còn không biết, nhưng tương lai ngươi sẽ hiểu rõ. Lúc này, ngươi đang nói chuyện với Đại Yêu thiên địa đấy."
Đại yêu thiên địa? Lâm Tri nghi ngờ nhưng không nghĩ nhiều: "Ta, ta trở nên mạnh mẽ, phải làm sao tìm được ngươi?"
"Thỏ Gia ta sẽ tìm đến ngươi. Ngươi trở về đi." Con thỏ bay lên trên cao, nhìn xuống và nói.
Chờ Lâm Tri đi rồi, con thỏ mới nhảy tới phía sau một cái cây lớn.
Nó đưa cái hộp lên, bắt đầu tranh công:
"Chủ nhân, có phải ta biểu hiện rất hoàn mỹ không? Bằng hữu trên đường nhìn thấy đều sẽ khen vài câu."
Giang Hạo không để ý tới con thỏ, chỉ đưa tay nhận lấy hộp, từ từ mở ra.
Bên trong là một tấm Bình An Phù bình thường.
Nếu Lâm Tri nói không sai, vậy nó có khả năng là di vật của mẫu thân hắn.
Người bệnh đi bộ ba mươi dặm đường, còn mang theo lương thực còn lại...
Người này biết mình không sống lâu được như vậy.
Giang Hạo thầm thở dài một tiếng, giơ tay chạm vào Bình An Phù.
Sau đó, một lực lượng bao trùm Bình An Phù, có thể khiến cho lá phù bình thường này được bảo tồn hoàn hảo.
"Có thể thật sự rất linh."
Hắn sẽ nói một câu rồi đóng cái hộp lại, tiện tay thu vào, nói: "Đi thôi."
"Chủ nhân, chỉ để lấy cái này đi thôi sao?" Con thỏ nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên không phải." Giang Hạo lắc đầu, cười nói:
"Ngươi biết vì sao Lâm Tri sẽ giao cái hộp cho ngươi không?"
"Bởi vì bằng hữu trên đường đều cho Thỏ Gia một phần thể diện." Con thỏ nói rất đương nhiên.
"Ta cảm thấy vì hắn biết ngươi không tầm thường, nếu ngươi muốn cướp, hắn cũng không giữ được." Giang Hạo đáp lại.
"Vậy, sau này chủ nhân sẽ bảo bọc hắn sao?" Con thỏ hỏi.
Giang Hạo lắc đầu:
"Con đường của hắn chung quy phải do bản thân hắn đi. Người muốn trở nên nổi bật trong tu chân giới không thể trông cậy vào người khác, ta nhiều lắm chỉ chỉ cho hắn biết con đường sáng thôi."
...
Hai ngày sau.
Luyện đan sư Trúc Cơ của Chúc Hỏa Đan Đình tìm đến Giang Hạo.
"Ra mắt sư huynh." Hân Phi tiên tử khách sáo nói.
"Sư muội là?" Giang Hạo nghi ngờ nói.
Sư muội này tuổi tác không lớn, ngũ quan còn hơi non nớt, thoạt nhìn chỉ ngoài hai mươi tuổi, mặc luyện đan bào hình như đang nói cho người khác biết thân phận của mình.
Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
"Sư huynh gọi ta Hân Phi là được. Lần này, ta tới vì chuyện hai ngày trước." Hân Phi tiên tử áy náy nói:
"Ba vị sư đệ vô tri đụng phải sư huynh, bây giờ đã đi tới khu quặng mỏ. Lần này, sư muội thay mặt bọn họ tới xin lỗi."
Nàng nói xong, lấy ra ba mươi viên linh thạch nói:
"Là thế này, bọn họ lập được công trong mạch Chúc Hỏa Đan Đình chúng ta, sau khi một vài sư huynh biết sai lầm của bọn họ, cũng đặc biệt tức giận.
Trước khi tới đây, ta cũng đã giáo huấn bọn họ.
Chỉ là sau này còn cần bọn họ làm một việc, cho nên muốn tới hỏi thăm sư huynh có thể giảm việc đào quặng xuống ba tháng không?"
Nàng nói xong, giao linh thạch cho Giang Hạo.
Cuối cùng, nàng lại nói:
"Tài nguyên một năm đương nhiên phải giảm, nếu không bọn họ sẽ không nhớ lâu."
Giang Hạo nhận lấy linh thạch, không thể không than thở, đối phương đồng ý đưa ra ba mươi linh thạch cũng xem như hào phòng.
Hơn nữa, còn nói ra những sư huynh khác, là đang ám chỉ phía sau nàng có người khác sao?
Nhưng không sao, nếu đối phương có thành ý, hắn cũng không nhất thiết phải hùng hổ dọa người.
"Hy vọng ba tháng sau, bọn họ sẽ không lại tới Đoạn Tình nhai trộm đồ nữa." Giang Hạo đáp lại.
"Đương nhiên." Hân Phi tiên tử thở phào nhẹ nhõm.
Giang Hạo tiễn sư muội này đi xong, lại đưa ba mươi linh thạch cho Thực Đường Phong Dương, xem như phí đồ ăn của Tiểu Li tháng sau.
Bọn họ đã rời đi hơn một tháng, chắc không lâu nữa sẽ trở về.
Sau nửa tháng, Giang Hạo vẫn đi ngang qua nơi ở của Lâm Tri mỗi ngày, tình cảnh của hắn khá hơn rồi.
Hôm nay, Triệu Khuynh Tuyết và Lâm Mạch tới tìm hắn.
Giang Hạo đứng phía xa nhìn.
Ba người Lâm Mạch ngẩng đầu ưỡn ngực phong độ bất phàm, Triệu Khuynh Tuyết cao ráo, thanh tú đoan trang.
Lâm Tri đi theo phía sau họ lại chói mắt như vậy.
Giống như gã sai vặt đi theo hai vị thiếu gia, tiểu thư.
Cho dù hắn cố gắng làm cho mình bình thường, nhưng không có thực lực sẽ không có tự tin.
Khí chất và cách ăn mặc đều làm cho hắn thấy khó xử.
"Chủ nhân, ngươi nói vì sao hắn khổ như vậy chứ?" Con thỏ cảm thấy rất tò mò.
Gần đây, nó thỉnh thoảng lại đi tìm Lâm Tri, muốn xem thử vì sao người đáng thương kia sưa suy sụp.
Giang Hạo mỉm cười.
"Lại nói tiếp, quan sát rất lâu, cũng đủ rồi."
Ban đêm.
Giang Hạo rời khỏi sân, đi tới bờ sông.
Hắn không để cho con thỏ đi theo.
Dưới ánh trăng, hắn vừa xem sách vừa thong thả đi tới.
Lúc này, sách trong tay hắn, chính là Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp do Minh Nguyệt tông cho hắn.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã xem quyền luyện khí pháp này, mặc dù chỉ đạt đến Trúc Cơ nhưng quả thật huyền diệu.
"Tìm hiểu đủ rồi."
Lấy tu vi Nguyên Thần sơ kỳ của hắn để tìm hiểu Luyện Khí pháp cũng không khó, càng chưa nói tới còn có thể mở ra Không Minh Tịnh Tâm.
Trong chốc lát.
Hắn nghe được tiếng nắm đấm đánh vào thân cây trong rừng.
Đó chính là Lâm Tri đang ở đây tu luyện.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận