Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 215: Nữ Ma Đầu Giết Địch Trong Nháy Mắt

Chương 215: Nữ Ma Đầu Giết Địch Trong Nháy Mắt
Giang Hạo không để ý tới bình luận của người khác, nếu cứ luôn để ý tới ánh mắt của người khác, bất kể là Tiên môn hay Ma môn sẽ không có cách nào yên tâm tu luyện.
Tất cả tông môn lớn đều như vậy, người biết hắn lại không thích hắn chiếm phần lớn.
Phần lớn lời lẽ của bọn họ phát ra là do chủ quan, rất ít lời êm tai.
Quên là được rồi.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn làm thế.
Có thể khiến cho người khác không để ý hắn là tốt rồi.
Hắn bước vào Linh Dược viên, lập tức nhìn thấy sư tỷ Ninh Tuyên ở phía trước. Nàng đang nói chuyện với một vị sư huynh Nguyên Thần sơ kỳ khác, chắc hẳn đang giới thiệu về Linh Dược viên.
Đã gặp mặt, Giang Hạo lại tránh sang một bên hành lễ gặp mặt.
Bởi vì đối phương đang nói chuyện với nhau, cho nên hắn không cần mở miệng chào hỏi sẽ tốt hơn.
Nếu không, sẽ cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nhìn bọn họ rời đi, Giang Hạo để ý, từ dáng vẻ của bọn họ lại thấy được.
Bọn họ hình như lại muốn làm gì đó với Linh Dược viên.
"Hy vọng bọn họ sẽ không mang đến phiền toái gì cho ta."
Trong lòng hắn suy nghĩ một lát, bắt đầu xử lý linh dược.
Mới xử lý đến một nửa, Trình Sầu đột nhiên chạy đến trước mặt Giang Hạo nói:
"Sư huynh, bên này có một linh dược có trạng thái không tốt."
Giang Hạo không thấy bất ngờ, ở Linh Dược viên không hiếm thấy chuyện bất ngờ như vậy.
Sau khi đi qua, hắn phát hiện là linh dược mới vừa được nhổ trồng qua, bởi vì đất đai cùng với linh khí không quá thích ứng.
"Không cần để ý." Sau khi xác định vấn đề, hắn lại bắt đầu xử lý.
Trong quá trình, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ nói:
"Cuối năm rồi sao?"
"Ừ, mười hai tháng rồi." Trình Sầu gật đầu.
"Có thể thông báo cho sư muội Tiểu Li thăng cấp, nửa tháng sau sẽ ra cửa." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Hình như ở trong mắt hắn, Tiểu Li muốn thăng cấp Luyện Khí tầng bốn lúc nào, là có thể thăng cấp Luyện Khí tầng bốn lúc đó vậy.
Trình Sầu nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Chờ sau khi xử lý xong linh dược, Giang Hạo quan sát Trình Sầu một lát rồi nói:
"Mặc dù hơi gấp, nhưng chắc hẳn đủ rồi.
Trước khi xuất phát, ta sẽ trợ giúp ngươi thăng cấp."
Trình Sầu nghe vậy, con ngươi co lại, cúi đầu về phía Giang Hạo cảm kích nói:
"Đa tạ sư huynh."
Giang Hạo nhẹ nhàng "Ừ" tiếng, không nói gì nữa.
Ngay từ đầu, hắn không có ý định chỉ đạo cho Trình Sầu. Mãi về sau, Trình Sầu mua một pháp bảo trữ vật cho con thỏ.
Khi đó, mình đúng lúc bị người của Chấp Pháp đường dẫn đi.
Con thỏ mang theo pháp bảo trữ vật tìm đến chỗ hắn đang bị giam giữ, hắn nhờ vậy mới được cứu.
Cũng chính từ đó trở đi, hắn mới bắt đầu chỉ đạo cho Trình Sầu.
Xem là báo đáp ân tình trong lúc vô ý của Trình Sầu.
Sau đó, hắn cảm thấy đối phương làm việc vẫn tính là thỏa đáng, cộng thêm nguy hiểm đưa Tiểu Li ra ngoài không nhỏ, lại không tiện.
Hắn đối phương thăng cấp Trúc Cơ cũng không có gì đáng trách.
Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Giang Hạo, Trình Sầu thấp thỏm hoàn thành công tác.
Lúc trở lại, hắn nghi ngờ có phải mình xuất hiện ảo giác không.
Đồng thời, hắn lại cảm thấy Giang sư huynh chỉ tùy tiện nói vậy thôi, ở Ma môn cũng không hiếm thấy loại chuyện như vậy.
Đến lúc đó, chung quy sẽ nói ra vài lý do khác để từ chối.
Nhưng hắn nghĩ vậy, hy vọng trong lòng vẫn không khỏi tăng lên.
Hắn chờ mong, chờ mong mình trở thành Trúc Cơ.
Niềm vui này suýt nữa làm cho hắn quên hết tất cả.
Cũng may, hắn ở lâu với Giang Hạo, miễn cưỡng ép xuống niềm vui này, không để cho mình biểu hiện quá rõ ràng.
"Trình sư huynh, sư huynh có chuyện gì mà cao hứng thế?" Lâm San tiên tử - một vị Luyện Khí tầng tám nhìn Trình Sầu cười hỏi.
Trình Sầu nghe vậy, lập tức vỗ vỗ vào mặt, vội vàng nói:
"Không, không có."
"Còn nói không có? Ngươi chỉ thiếu nước cười ra tiếng, vừa nhìn đã biết là chuyện vui lớn rồi." Lâm San che miệng cười nói.
Trình Sầu hơi xấu hổ, sau đó chuyển đề tài: "Sư muội Tiểu Li đâu?"
"Sư muội mới từ nhà ăn đi ra, đại khái lại đi đâu đó tống tiền rồi." Lâm San xúc động nói:
"Sư muội Tiểu Li thật tốt, xem chỗ này của chúng ta thành vườn hoa nhà mình, không e ngại gì.
Người khác chỉ dám nghĩ thôi."
Trình Sầu gật đầu, đúng là như vậy.
Ba đầu, sư muội Tiểu Li chính là như vậy, sau đó tuy nghe lời sư huynh Giang Hạo, nhưng sư huynh căn bản không quản tới nàng.
Các nội môn khác cũng rất ít đến bên chỗ bọn họ, cũng sẽ không có ai để ý.
Cho nên, Tiểu Li cũng không gây ra tai họa gì.
Luyện Khí tầng bốn, hắn rất tò mò, lần này sư muội Tiểu Li có thể thăng cấp thành công không. Nếu là thật...
Sư muội Tiểu Li tám chín phần sẽ trở thành đệ tử chân truyền.
Nghĩ đến sự khủng khiếp của Tiểu Li, Trình Sầu cũng ép xuống vui mừng đối với Trúc Cơ.
Hắn cố làm cho mình bình thường trở lại, phát hiện Trúc Cơ làm hắn trở nên khác thường.
Phải duy trì tốt, đừng vì vậy mà gây ra họa.
Hắn từ biệt sư muội Lâm San, lại đi tìm Tiểu Li.
Lâm San không để ý nhiều.
Trong rừng cây phía xa, Giang Hạo đứng ở trên nhánh cây nhìn theo bóng lưng Trình Sầu.
"Chủ nhân đang nhìn gì vậy?" Con thỏ vừa nghịch cái vòng của mình vừa hỏi.
"Xem tâm tính của một người." Giang Hạo đáp lại.
"Vậy có tốt hay không?" Con thỏ thuận miệng hỏi.
"Tạm được." Giang Hạo xoay người lại.
Con thỏ vội vàng đuổi theo, nói:
"Chủ nhân xem tâm tính của ta thế nào."
Giang Hạo liếc nhìn con thỏ, cười ha hả nhưng không nói lời nào.
Mấy ngày sau.
Giang Hạo thỉnh thoảng quan sát xung quanh, có lúc sẽ hỏi thăm Trình Sầu về tình hình bên ngoài.
Nhưng mà, đều không có bất kỳ phát hiện nào.
Mãi đến ngày thứ bảy.
Sau khi Giang Hạo tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa xong, đột nhiên thấy có cảm giác tai họa sắp ập tới.
Trong lòng hắn bắt đầu bất an, dường như có tồn tại vượt xa thực lực của hắn đang phong tỏa chỗ này của hắn.
"Tới rồi."
Giang Hạo cố nén sợ hãi, bảo mình phải nhanh chóng rời khỏi sân, đi tới gần chỗ ở của sư phụ.
Chỉ có như vậy, mới có thể có thêm cơ hội sống sót.
Cũng mặc kệ sao hắn lùi thế nào, cảm giác khó hiểu trước sau vẫn vây quanh hắn.
Đây là tồn tại cấp bậc gì?
Dường như chỉ dựa vào khí tức đã có thể nghiền ép hắn.
Hồng Mông Tâm Kinh đang điên cuồng vận chuyển, nhưng trước sau không có cách nào trốn tránh, càng không cảm giác được phương hướng của đối phương.
"Hắn ở vị trí nào?" Giang Hạo kiểm tra xung quanh.
Nhưng mà, hắn vẫn không thu hoạch được gì.
Trong giây lát hắn cảm giác người nhìn trộm Thiên Hương Đạo Hoa đều là tồn tại mà hắn không thể trực tiếp đối mặt.
Cùng lúc đó.
Bách Hoa Hồ.
"Chưởng giáo."
Bạch Chỉ quỳ một gối ở trước mặt Hồng Vũ Diệp, hình như đang chờ đối phương ra lệnh.
Đối phương đã tập kích tới, vậy nàng là Trưởng lão Hộ giáo, tuyệt đối sẽ không lùi bước.
"Rất mạnh à." Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn ở trong đình, bình tĩnh nói.
"Ta đã thông báo bọn họ mở ra đại trận hộ giáo, chuyện còn lại đang chờ Chưởng giáo ra lệnh." Bạch Chỉ cúi đầu nói.
"Người này đến từ bắc bộ, cũng không biết do thế lực nào quản lý." Hồng Vũ Diệp rót cho mình một ly trà, sau đó ngón trỏ nhỏ nhắn, trắng trẻo thò vào trong chén trà, quấy nhẹ.
Sau đó, nàng nhíu lại, nước trà từ trong chén chảy ra.
Chia làm bảy giọt nước lơ lửng giữa không trung.
"Đóng đại trận hộ giáo." Hồng Vũ Diệp bình thản nói.
Sau đó, nàng bất chợt hất tay lên, giọt nước thứ nhất bay về phía chân trời.
Ầm!
Trên tầng mây có sấm sét nổ mạnh.
Bạch Chỉ vốn không rõ ý của Chưởng giáo, nhưng chẳng bao lâu đã phát hiện trong không trung xuất hiện lực lượng va chạm.
Đối phương hình như hơi bất ngờ.
Lúc này, nàng nhìn thấy giọt nước thứ hai bay lên không trung.
Ầm ầm!
Đối phương hình như kinh ngạc.
Giọt nước thứ ba theo đó bay lên.
Lại một tiếng nổ mạnh. Lần này, đối phương có vẻ phẫn nộ.
Giọt nước thứ tư gào thét lao đi.
Đối phương phát ra sát ý.
Giọt nước thứ năm.
Sát ý của đối phương trở nên cuồng bạo.
Giọt nước thứ sáu.
Phía chân trời nổ mạnh, sấm sét tàn sát bừa bãi. Bạch Chỉ cảm nhận được đối phương không cam lòng.
Giọt nước thứ bảy.
Lực lượng mất đi, đối phương lộ ra sự tuyệt vọng và kiệt sức.
Ào ào!
Bạch Chỉ nghe được tiếng nước trà, mới tỉnh táo lại.
Lúc nàng lại nhìn về phía chưởng giáo, khó diễn tả được nỗi sợ hãi trong lòng.
Giết địch không tốn sức, thong thả uống trà.
Chưởng giáo một lần nữa đổi mới nhận thức của nàng.
"Bắt lại, nhốt vào trong tháp Vô Pháp Vô Thiên." Hồng Vũ Diệp hớp một hớp trà, bình tĩnh nói.
"Vâng." Bạch Chỉ không dám bất kính.
Hồng Vũ Diệp chờ Bạch Chỉ rời đi, mới đặt chén trà trong tay xuống.
Đôi mắt sáng của nàng nhìn mặt hồ tĩnh lặng, sau đó dùng mu bàn tay che đôi môi đỏ mọng, khẽ ho vài tiếng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận