Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 223: Giới Thiệu Đạo Lữ Cho Ngươi

Chương 223: Giới Thiệu Đạo Lữ Cho Ngươi
"Nghe nói là nhiệm vụ tông môn phát xuống, nhiệm vụ này liên quan đến một bản công pháp tuyệt thế." Trình Sầu nói với vẻ không quá chắc chắn:
"Nói là mười hai chủ mạch đều tiếp nhận, người hoàn thành sẽ có ban thưởng, không chỉ là tông môn ban thưởng, còn có các mạch ban thưởng. Nhưng ban thưởng cụ thể cái gì thì không biết được.
Nhưng mà, nhiều sư huynh sư tỷ tới như vậy, hẳn là có chút ghê gớm."
Trình Sầu vừa mới tấn thăng nội môn, không quen biết nhiều người, những người khác cũng không biết hắn.
Cho nên, muốn nghe ngóng tin tức từ bọn họ dù sao cũng có chút khó khăn.
Giang Hạo cũng gần như vậy, chỉ quen biết mấy người mà thôi.
“Biết nhiệm vụ là gì không?"
"Nghe nói là một hạt giống." Trình Sầu trả lời.
"Hạt giống?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Đây không phải là lĩnh vực mà hắn am hiểu sao?
Trình Sầu gật đầu, nói khẽ:
"Đúng, hình như là hạt giống rất kỳ quái, tạm thời không ai biết chủng loại của hạt giống, cũng không biết gieo trồng như thế nào.
Mà tiêu chuẩn hoàn thành nhiệm vụ chính là khiến cho hạt giống nảy mầm. Mười hai chủ mạch đồng thời tiến hành, xem ai trồng ra được trước. Người nào trồng được trước chính là người thắng."
Thật sự đúng là lĩnh vực mà ta am hiểu, Giang Hạo không khỏi không cảm khái đây chính là ban thưởng của tông môn.
Nhưng nhiều chân truyền như vậy, các sư huynh sư tỷ cường đại chắc chắn đều muốn thử một lần.
Đến lượt hắn có lẽ những người khác đều trồng ra được, mạch bọn hắn không được thì những mạch khác cũng có khả năng trồng ra trước.
Đại khái không cần đến hắn.
Hắn thở dài một tiếng, cũng không định quan tâm quá nhiều.
"Không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của Linh Dược Viên chứ?"
"Không ảnh hưởng, giống như là đã đặc biệt vạch ra một khu vực riêng." Trình Sầu gật đầu đáp lại.
"Vậy thì tốt." Giang Hạo đi vào, dự định thu thập bọt khí.
Cả ngày, bên cạnh luôn có các vị sư huynh sư tỷ cùng nhau thảo luận.
Xem ra người bắt tay vào gieo trồng đầu tiên chính là sư huynh sư tỷ cấp bậc Nguyên Thần.
Chưa có người nào trên Nguyên Thần xuất hiện cả, theo lý thuyết thì không đến mức không có loại cấp bậc này, chắc là không có ý định tham dự.
Nhưng đối với Giang Hạo mà nói, sư huynh sư tỷ cấp bậc Nguyên Thần ở Đoạn Tình Nhai đã là tồn tại cao không thể chạm tới.
Cho dù bọn hắn không thèm để ý Linh Dược Viên, cũng đủ để mang đến uy hiếp cho những người khác.
Trình Sầu cả ngày đều không dám quá buông lỏng, không chỉ là hắn, con thỏ và Tiểu Li vừa đến đã xám xịt chạy đi.
Bạn bè trên đường của con thỏ cũng không dùng được trong chuyện này.
Còn về đệ tử ngoại môn và người bình thường, bọn hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Sợ chọc tới những người kia.
Giang Hạo còn tốt, chẳng qua là an tâm làm chuyện của hắn.
Không đi đắc tội với những người kia.
"Giang sư đệ, đã lâu không gặp." Diệu Thính Liên đi tới chào hỏi.
"Diệu sư tỷ." Giang Hạo đứng dậy, khách khí nói.
Nhìn xung quanh, không thấy Mục Khởi sư huynh.
"Hắn còn đang nghiên cứu ở bên trong, ta không nhìn ra cái gì liền lui ra ngoài." Diệu Thính Liên vừa cười vừa nói.
Giang Hạo gật đầu, Diệu sư tỷ cũng rất am hiểu về phương diện linh dược. Nếu như nàng không nhìn ra cái gì, vậy đại khái thật sự chính là linh dược thiên môn.
"Đúng rồi, ta nghe nói ngươi có chút chiếu cố đối với Tiểu Li sư muội ngoại môn. Có phải là có ý nghĩ gì khác hay không?" Diệu Thính Liên nhẹ giọng cười nói.
Trước đó lúc nàng ở Linh Dược Viên đã bắt đầu phát hiện, sau này nghe nói còn bao ăn.
Giang Hạo nhìn đối phương, có chút không hiểu.
Diệu Thính Liên: "? ? ?"
Giang Hạo: "? ? ?"
"Cảm thấy ngươi không thú vị, nhất định không được tiên tử nào ưa thích." Diệu Thính Liên thở dài, nói:
"Muốn sư tỷ đây giới thiệu giúp ngươi hay không?"
Giang Hạo: "..."
"Muốn hay không?" Diệu Thính Liên lại nói.
Giang Hạo thở dài một tiếng, uyển chuyển nói:
"Sư tỷ, ta còn nhỏ, cũng không muốn có gánh nặng trên người."
"Ngươi mấy tuổi?" Diệu Thính Liên lại hỏi.
"Hai mươi bốn." Giang Hạo đáp.
Đây không phải bí mật gì.
Ngày đầu tiên Hàn Minh tới liền biết hắn mười chín tuổi Trúc Cơ, cho nên mới khởi xướng khiêu chiến.
Đáng tiếc, đến nay vẫn không thể thắng.
"Hai mươi bốn Trúc Cơ hậu kỳ?" Diệu Thính Liên có chút khó tin nổi:
"Như này còn không thể trở thành chân truyền sao? Ngươi tu luyện còn nhanh hơn ta lúc còn trẻ đó."
Diệu Thính Liên có thiên tư tuyệt hảo, nếu không phải lai lịch của nàng có vấn đề, cũng có thể trở thành chân truyền.
Trước mắt nàng đã vượt qua kỳ khảo sát hơn một năm, thành công khôi phục tu vi và trở thành đệ tử nội môn.
Giang Hạo chỉ có thể khách khí nói rõ lý do, bản thân mình là bởi vì kỳ ngộ, thiên phú của bản thân chẳng qua chỉ là trung thượng.
"Không nói tới chuyện tu vi của ngươi nữa, tóm lại coi trọng người nào thì nhớ phải nói với ta. Ta sẽ dạy cho ngươi, cam đoan có thể theo đuổi thành công, mềm không được thì chúng ta cứng rắn." Diệu Thính Liên cười nói.
Đây chính là muốn chết, Giang Hạo thở dài trong lòng, Diệu sư tỷ quả nhiên cũng là người trong Ma Môn.
"Giang sư đệ không nên nghe nàng nói lung tung." Lúc này, Mục Khởi đi tới, trừng mắt liếc Diệu Thính Liên.
Diệu Thính Liên ngẩng đầu trừng ngược lại.
"Mục sư huynh." Giang Hạo khách khí nói, làm như không thấy hành động của hai người.
"Sư đệ không đi xem thử sao?" Mục Khởi chỉ về phía rìa rồi hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Hắn tạm thời không muốn tham dự, chờ sau khi tất cả mọi người bình tĩnh trở lại, bắt đầu từ bỏ rồi hắn lại đi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có người nào trồng ra được.
Có người trồng ra cũng không ngại, hắn cũng không cần làm người đứng đầu ngọn gió.
Xuất phát từ tò mò, hắn hỏi chuyện của hạt giống.
"Nghe sư phụ nói, đây là nhiệm vụ được Bạch Trưởng lão phát xuống, việc này có liên quan đến một bản công pháp cực kỳ ghê gớm, tên cụ thể thì cũng chỉ có mấy người sư phụ mới biết được.
Tóm lại nếu là giúp sư phụ đạt được, không nói những thứ khác, chắc chắn là sẽ lập công lớn ở trong mạch của chúng ta." Mục Khởi nói.
"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu.
Hắn nhớ tới Thiên Hương Đạo Hoa trong sân nhỏ, cảm thấy Bạch Trưởng lão đúng là thật thích để người ta trồng cây.
Lại nói chuyện phiếm vài câu, Mục Khởi và Diệu Thính Liên liền rời đi.
Qua bảy ngày liên tiếp, người đến Linh Dược Viên cũng không có giảm bớt bao nhiêu, từ sớm đến muộn đều là như thế.
Mà hạt giống đương nhiên là vẫn chưa có người nào trồng ra được.
Giang Hạo tiếp tục chờ đợi, chờ sau khi ít người mình sẽ qua nhìn một chút, cũng không lộ vẻ đột ngột.
Lại qua bảy ngày, không đợi người ở Linh Dược Viên giảm bớt, đã chờ đến một chuyện khác.
Ngoại môn mở ra một khối, muốn xây dựng lại Linh Dược Viên, các mạch đều cần người đi hỗ trợ.
Người đứng đầu phụ trách của Đoạn Tình Nhai chính là Ninh Tuyên sư tỷ.
Thế nhưng, lòng của những người này đều đang đặt ở trên hạt giống, cho nên chuyện này liền rơi xuống trên đầu người "Không có việc gì" là Giang Hạo .
"Ngoại môn Linh Dược Viên đã mở, người chủ đạo là nhất mạch Chúc Hỏa Đan Đình, chúng ta nhiều lắm là chỉ phụ trách một khối nhỏ mà thôi." Ninh Tuyên tiên tử dặn dò Giang Hạo:
"Sư đệ đi xem một chút là cần làm những gì, có chuyện gì thì cứ báo tên của ta ra là được."
"Được." Giang Hạo gật đầu.
Hắn nhớ tới lần trước nhìn thấy Ninh Tuyên sư tỷ mang theo một người tu vi Kim Đan đến Linh Dược Viên và giới thiệu xung quanh, chắc là tới để khảo sát.
Cho nên hắn là người của nhất mạch Đan Đình?
Người của Chúc Hỏa Đan Đình cũng không dễ chọc, gặp được người ôn hòa thì không có gì. Nếu như gặp phải người tâm cao khí ngạo thì cũng không có gì, nhiều lắm là không can thiệp chuyện của nhau. Chỉ sợ gặp phải người không có bản sự lại thích nổi bật mà thôi.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo một mình đi tới ngoại môn Linh Dược Viên.
Chỉ là mới đi tới phía trước, còn không thấy rõ tình huống cụ thể, đã bị một người mặc trang phục luyện đan trách cứ:
"Vị sư đệ này, ngươi không thấy một đám người đang chờ ngươi sao? Ngươi đang coi mình trở thành người đặc biệt, nhất định phải ra sân cuối cùng sao? Hay là cảm thấy mười một người chúng ta cộng lại cũng không cao quý bằng một mình ngươi?
Nếu như ngươi cảm thấy như vậy, làm phiền nhất mạch các ngươi đổi người khác tới có được không? Chúng ta chướng mắt dạng người như ngươi."
Giang Hạo sửng sốt một chút, không rõ ràng cho lắm.
Hắn nhớ rằng bản thân mình đã cố ý tới sớm hơn một chút rồi mà.
Nhưng thấy người của mười một mạch đều đã tới, hắn cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ đơn giản nói lời xin lỗi.
Phải làm rõ tình huống trước rồi lại nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận