Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 224: Lại là Nằm Vùng

Chương 224: Lại là Nằm Vùng
Để lại sắc mặt không tốt, đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ mặc luyện đan phục kia liền dẫn người đi về phía Linh Dược Viên mới.
Giang Hạo bình tĩnh theo ở phía sau.
Hắn quan sát tỉ mỉ mười một người phía trước.
"Người mặc luyện đan phục kia chắc là người của Chúc Hỏa Đan Đình, cũng chính là người phụ trách lần này, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Những người khác…"
Sau khi xác định, đều là Trúc Cơ trung kỳ.
Nhưng có người tương đối kỳ quái, lực lượng thân thể mạnh hơn những người khác rất nhiều, hơn nữa trên người có tử khí mỏng manh.
Không biết là do công pháp hay là do nguyên nhân khác.
Hắn đi ở vị trí trung tâm, nói chuyện cùng những người khác thật vui vẻ.
Dáng vẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tuổi thật cũng không nhỏ.
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo lựa chọn giám định.
【 Thần Thi Đỗ Ung: Vốn là đệ tử nội môn của Thiên Âm Tông, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, bị Khuất Trọng của Thi Thần Tông đoạt xá, trở thành một trong phân thân tam thần thi của hắn, mục đích là tìm kiếm vị trí của Thiên Hương Đạo Hoa, trước mắt chỉ biết được hướng đi đại khái, đang định tiếp xúc với đệ tử Đoạn Tình Nhai là ngươi. 】
Đúng dịp, lại gặp nằm vùng.
Nhưng Thi Thần Tông là tông môn gì? Chưa từng nghe nói qua, còn có Thần Thi Phân Thân.
Theo nội dung giám định, Khuất Trọng hẳn là có ba bộ phân thân, cộng với một bản thể.
Tạm thời không nói đến tu vi của bản thể, có trí nhớ hay không dường như là chuyện quan trọng hơn.
Giang Hạo đi ở phía sau, bắt đầu suy tư xem có nên động thủ hay không.
Có gút mắc nhất định với đối phương, Chấp Pháp Đường sẽ không bỏ qua tên của hắn.
Chẳng qua, cần phải biết rõ lai lịch của Thi Thần Tông.
Tạm thời để đó đã.
Chờ đến khi đối phương hành động, mình sẽ có đủ lý do để động thủ.
Bởi vì hắn liên tục gây án nhưng lại không bị bắt được, cộng với giết một vị chân truyền, hiện tại Chấp Pháp Đường vẫn luôn nhớ kỹ.
Nếu như lại xảy ra chuyện tương tự, sẽ dễ khiến bọn hắn sử dụng Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Cho nên lúc động thủ giết người, nhất định phải bảo đảm bản thân mình sẽ không bị liên lụy vào trong đó.
Lúc này, hắn mới bắt đầu quan sát xung quanh, đây là một chỗ đất vườn quy hoạch.
Nói là Linh Dược Viên, không bằng nói là đất đai mới được khai khẩn, nơi này ngoại trừ linh khí có chút tạm được ra, những phương diện khác đều không thích hợp gieo trồng linh dược.
Nói cách khác, cần làm cho đất đai phì nhiêu trước đã.
Đây là một chuyện lớn, khó trách cần cấp bậc Nguyên Thần tham gia cùng.
Đáng tiếc vừa lúc gặp phải nhiệm vụ của tông môn, khiến cho những người này đều phái một ít đệ tử bên rìa tới tiếp nhận.
Dù sao Linh Dược Viên ngoại môn là công trình lâu dài, mà nhiệm vụ của tông môn lại là giành giật từng giây.
Nghe người phía trước giảng giải, Giang Hạo đã hiểu rõ đại khái nhiệm vụ.
Chính là mười hai mạch được phân chia mỗi người một khu vực, sau đó tiến hành bồi dưỡng đất đai.
Đất đai của người nào phì nhiều hơn thì sẽ lấy của người đó và bỏ qua các biện pháp của các mạnh còn lại, dùng biện pháp tốt nhất của một mạch để tiến hành thành lập linh điền.
Giang Hạo vô thức nhìn về phía vị sư muội đại biểu cho Bách Cốt Lâm.
Có Bạch Dạ ở đây, Bách Cốt Lâm chắc thắng rồi.
Mặc kệ là Chúc Hỏa Đan Đình hay là Bạch Nguyệt Hồ…
Giang Hạo đột nhiên nhìn về phía chỗ mười một người đang vây lại, đúng là không nhìn thấy người của Bạch Nguyệt Hồ.
Theo lý thuyết, người tới hẳn là Chu Thiền sư tỷ mới đúng.
Nhưng quan sát tỉ mỉ, cũng không có người nào có thiên phú hiện rõ cả.
Đều là đệ tử nội môn bình thường.
Chắc là để người của mạch khác tới hỗ trợ.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, mặc kệ là người nào tới, chỉ cần Bạch Dạ nhúng tay thì đại khái đều không ai là đối thủ.
Dù sao đối phương có nghiên cứu cực sâu ở phương diện này, trừ khi các mạch khác cũng có loại nhân vật như thế.
Sau đó, người của Chúc Hỏa Đan Đình bắt đầu phân chia vị trí, thoạt nhìn chỗ của Giang Hạo chính là chỗ cằn cỗi nhất.
"Nơi này giao cho Đoạn Tình Nhai các ngươi, làm cho tốt một chút, đừng khiến cho chúng ta mất mặt." Hạ Thành bày ra vẻ tiểu nhân đắc chí.
Giang Hạo cũng không nói gì, mà nhìn về phía khu vực thuộc về Đoạn Tình Nhai, bắt đầu suy tư.
Hắn quan sát một lát, độ rộng nơi này của hắn tính là trung bình, nhưng linh khí xung quanh lại ít nhất, cũng không có bao nhiêu cỏ dại.
Rõ ràng là bị nhằm vào.
Nhưng sau đó chỉ cần để hắn bồi dưỡng thật tốt là được, mọi người không can thiệp vào chuyện của nhau.
Qua một khoảng thời gian, nếu những người kia từ bỏ hạt giống và tới tiếp nhận nơi này thì đúng là không thể tốt hơn.
Hắn cũng có thể trở về trông coi Linh Dược viên của Đoạn Tình Nhai.
"Sư huynh." Lúc này, một thanh niên đi đến bên cạnh Giang Hạo, khách khí nói:
"Tại hạ đệ tử Phong Lôi tông Đỗ Ung, muốn thảo luận với sư huynh làm thế nào để khiến cho linh điền phì nhiêu hơn."
"Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo." Giang Hạo báo tên rồi chợt nói:
"Ta cũng biết rất ít về chuyện này, cần trở về tra một ít tư liệu. Đỗ sư đệ có manh mối gì không?"
"Tạm thời không có, nhưng mà nghe nói tông môn sẽ cung cấp một chút tài nguyên, có thể đi Vạn Linh Lâu để nhận." Đỗ Ung nói.
Lại hàn huyên hai câu, Đỗ Ung liền xoay người rời đi, hắn nói là đi nghĩ những biện pháp khác.
Nếu như có một chút ý nghĩ, hắn hy vọng có thể nghe ý kiến của Giang Hạo một chút.
"Tên nằm vùng này đúng là hết sức cẩn thận, hắn chắc là còn chưa biết hoa đang ở chỗ của ta. Nếu như biết, chắc sẽ suy nghĩ nhiều biện pháp hơn." Giang Hạo nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, đưa ra suy đoán.
Nếu như đối phương có thể lén động thủ, như vậy là tốt nhất.
Có khả năng trực tiếp xử lý.
Đã nhiều năm như vậy rồi mà không có ai đi trộm hoa, chuyện này khiến cho Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn.
Thoạt nhìn thì rất dễ thành công, dù sao hắn cũng thường xuyên không ở trong viện.
Nhưng mà, chắc chắn có người lưu lại chuẩn bị ở phía sau, Bạch Trưởng lão là một người, Hồng Vũ Diệp cũng là một người.
Dù sao các nàng đều cảm thấy hoa là của các nàng.
Sau khi xác định nhiệm vụ, Giang Hạo liền định rời đi, thuận tiện trở về hỏi thăm Diệu sư tỷ một chút xem làm thế nào mới có thể khiến cho đất đai phì nhiêu hơn.
"Hạ sư huynh là đệ tử ưu tú của Chúc Hỏa Đan Đình, lần này nhất định sẽ là người bồi dưỡng đất đai thành công nhất."
"Nếu như Hạ sư huynh không đủ ưu tú thì sao lại được giao quản lý tất cả công việc được chứ."
"Ha ha, quá khen! Là do sư huynh để mắt, không thể nói ưu tú được."
Hạ Thành vừa nói vừa cười, vừa cao hứng lại còn giả vờ khiêm tốn.
Loại chuyện này vô cùng phổ biến, Giang Hạo tự biết mình không hòa vào được.
Cho nên cứ yên lặng rời đi là được, đừng quấy rầy thú vui tao nhã của bọn hắn.
Còn về chuyện bồi dưỡng đất đai thì cần dẫn người tới, hắn không có khả năng làm một mình được.
Bảy ngày sau, Giang Hạo để Trình Sầu mang mấy người tới đổi mới cho đất đai.
Sau đó, hắn biết được biện pháp bồi dưỡng nhanh nhất và đơn giản nhất từ chỗ của Diệu sư tỷ.
Đó chính là bố trí Tụ Linh Trận, sau đó cấy ghép một chút Lam Liên Hoa.
Để cho đất đai hấp thu linh khí.
Như này còn chưa đủ, còn cần một chút máu thịt linh thú.
Đây là biện pháp đơn giản nhất, hiệu quả và tiến độ cũng bình thường.
Thế nhưng điểm khó là hao phí khá lớn, tông môn sẽ không đồng ý.
Diệu Thính Liên biểu thị, nàng chỉ có thể làm được những thứ này.
Bởi vì nàng nghiên cứu chuyên về linh dược, không thường nghiên cứu về độ phì nhiêu của đất đai.
Giang Hạo cũng không bắt buộc, lần này hắn vốn chỉ là tham dự một chút thôi, trước đó cũng đã báo lại với Ninh Tuyên sư tỷ rồi. Nàng chỉ gật đầu một cái, cũng không nói cái gì.
Như thế, toàn bộ đành dựa vào chính Giang Hạo.
Giữ vững điệu thấp, không đoạt đầu ngọn gió, cũng không đến mức bỏ qua mệnh lệnh của tông môn.
Nhưng mà người đến Linh Dược Viên của Đoạn Tình Nhai vẫn nhiều như vậy, cho đến nay bọn hắn vẫn chưa thể trồng ra được gì.
Giang Hạo rất là tò mò, không biết rốt cuộc là hạt giống gì mà có thể làm khó toàn bộ tông môn như vậy.
Hắn đang xử lý linh dược tại Linh Dược Viên.
Hắn đang suy nghĩ, mình có nên tìm một khe hở rồi đi vào nhìn một chút hay không.
——
Lúc này.
Linh Dược Viên ngoại môn.
Trình Sầu dẫn theo đệ tử ngoại môn và một số người bình thường đến gieo trồng Lam Liên Hoa, thuận tiện đổi mới đất đai.
Một ít cỏ dại và hòn đá đều được bọn hắn dọn sạch.
Chẳng qua là lúc bọn hắn làm gần xong rồi, cỏ dại và đá vụn của các linh điền xung quanh đều đột nhiên ném về phía bọn hắn.
Trình Sầu chau mày, đi qua khách sáo nói với mấy vị đệ tử ngoại môn đang làm việc:
"Mấy vị sư đệ này, nơi này là phạm vi linh điền của chúng ta, có phải là ném lộn chỗ rồi hay không?"
"Không có, sư huynh chúng ta bảo chúng ta ném qua bên cạnh là được." Một nam tử Luyện Khí chín tầng, nhún vai ra.
Câu trả lời này khiến cho Trình Sầu có chút tức giận, hắn kiểm tra một hồi, thấy Hạ Thành đang đứng ở phía trước.
Sau khi do dự một chút, hắn đi tới, cung kính nói:
"Hạ sư huynh, có phải cỏ dại và đá vụn bên chỗ các ngươi đang ném lộn chỗ rồi hay không?"
"Lộn chỗ rồi sao? Mang ta đi nhìn một chút." Hạ Thành ra vẻ kinh ngạc, nói.
Chờ sau khi đi qua cùng Trình Sầu, hắn mới bày ra vẻ tỉnh ngộ, nói:
"Không sai mà, các ngươi không phải cũng đang xử lý cỏ dại đó sao? Vừa lúc chỗ các ngươi gần chỗ của chúng ta, các ngươi thuận tiện mang ra ngoài luôn một thể, có cái gì không đúng à?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận