Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 225: Rút Đao

Chương 225: Rút Đao
Giang Hạo đợi một ngày, cuối cùng cũng tìm được kẽ hở.
Sau khi đi vào theo Mục Khởi sư huynh, sau đó nhìn thấy hạt giống đã nửa tháng không gặp.
Màu sắc thông thấu, trắng nõn không tì vết, giống đá cuội.
Trên đó có một sợi sinh cơ cộng với một tia tử khí.
Đây là hạt giống gì?
Giang Hạo chưa bao giờ thấy qua.
Không do dự nữa, hắn lập tức mở thần thông giám định.
【 Hạt giống Thi Giới Hoa: Một khi hoa nảy mầm, hạt giống trong mấy trăm dặm xung quanh đều rơi vào trạng thái gieo trồng, sẽ cùng nhau nảy mầm. Nếu như có mười hai hạt Thi Giới Hoa cùng nhau kết quả thì sẽ mở ra cánh cửa tử vong, đi thông lãnh thổ đặc thù. Dùng thi thể của giải, trâu, dơi, chuột, yến, heo…, một ngày vùi vào trong đất một cái, sau bảy ngày có thể mọc rễ nảy mầm. 】
Sau khi giám định xong, Giang Hạo yên lặng lui ra ngoài, hắn có chút ngoài ý muốn.
Lại là chìa khóa có thể mở ra lãnh thổ nào đó.
Mười hai hạt mới có thể mở ra, tông môn cũng vừa vặn phát xuống mười hai hạt giống.
"Cánh cửa tử vong, lãnh thổ đặc thù, không biết lại là cái gì?"
"Nhưng phương thức gieo trồng này thật sự là đặc thù, người không biết chuyện muốn trồng ra chắc chắn là chuyện không thể nào, thế nhưng có thể tra được tư liệu thì cũng không khó."
Giang Hạo trở lại linh điền, bắt đầu xử lý linh dược.
"Thi Giới Hoa sao?"
Giang Hạo lắc đầu, cũng không thèm để ý nữa.
Chờ sau khi những người này từ bỏ thì mình lại quyết định xem có nên nhúng tay hay không.
Cánh cửa tử vong mở ra, không biết tông môn có biết được hay không.
Nếu như cuối cùng lại mang đến mối nguy cho tông môn, khiến hắn phải bồi thường linh thạch, như vậy lợi sẽ không bù được mất.
Thế nhưng ban thưởng tới tay, chắc là có thể có không ít linh thạch.
Hiện tại hắn đang thiếu linh thạch, năm nay còn cần chuẩn bị một số lớn để Bàn Đào Thụ niết bàn, con thỏ liền tạm thời mắc cạn.
Ba ngày sau.
Giang Hạo nhìn về phía bảng.
【 Khí huyết: 78/100 (có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 79/100 (có thể tu luyện) 】
"Còn kém hai mươi điểm."
"Sau ba tháng liền có thể tấn thăng Nguyên Thần trung kỳ, qua hai tháng nữa chính là ngày Tiểu Li trở về. Nếu như thật sự muốn đi thì cũng có thể xuất phát sau khi Nguyên Thần trung kỳ."
Giang Hạo rời khỏi sân nhỏ, hướng về phía Linh Dược Viên.
Sau khi thu bọt khí, hắn cảm nhận được tinh thần và lực lượng có một sự tăng vọt nhỏ bé.
Mặc dù bây giờ còn chưa quá quá rõ ràng, thế nhưng qua mấy chục năm mấy trăm năm qua bữa.
Lực lượng và tinh thần đều sẽ cực kì khủng bố.
Hắn không có lưu lại, trực tiếp đi ra khỏi Linh Dược Viên, đi tới Linh Dược Viên ngoại môn.
Ba ngày này hắn không có ra ngoài xem xét, cũng không thấy Trình Sầu xuất hiện tại Linh Dược Viên.
Chắc là bên ngoài có một chút phiền toái.
Tư lịch của Trình Sầu không đủ, xử lý không được cũng là chuyện bình thường.
Giây lát.
Hắn tới ra Linh Dược Viên ngoại môn.
Phát hiện linh điền thuộc về Đoạn Tình Nhai có không ít cỏ dại cùng với đá vụn.
Thậm chí một số tài liệu đều bị lấy đi.
Giang Hạo nhìn lại từ xa, thấy Trình Sầu đang đưa linh thạch cho người của Chúc Hỏa Đan Đình.
Nhưng cho dù đưa, cũng chỉ có thể khiến cho người ta bỏ bớt một chút cỏ dại mà thôi.
Rõ ràng là đưa ít.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, Giang Hạo phát hiện người bắt nạt người của Đoạn Tình Nhai không chỉ có nhất mạch Chúc Hỏa Đan Đình, còn có ba bốn mạch khác nữa.
Có thể là cùng nhau bắt nạt, cũng có thể là mong muốn chút linh thạch.
Giang Hạo không để ý chuyện này, đi về phía Hạ Thành.
"Sư, sư huynh." Trình Sầu cúi đầu, có chút hổ thẹn.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, người của bọn hắn đều không ngóc đầu lên được.
"Đi làm việc của ngươi đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.
"Được." Trình Sầu lui trở về.
Giang Hạo nhìn các khu vực khác ở xung quanh, bọn hắn đều đang chăm chú nhìn về bên này.
Bọn họ đều âm thầm muốn biết hắn sẽ làm thế nào, để quyết định thái độ sau này.
Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hạ Thành, đối phương mang theo một chút ngạo nghễ.
Giang Hạo than nhẹ một tiếng, nói:
"Sư huynh không cảm thấy mình đang làm khó người ta sao?"
"Khó xử người nào?" Hạ Thành ra vẻ hồ đồ hỏi.
Giang Hạo chỉ vào đống cỏ dại chồng chất.
"Ta cũng đã nói qua với các sư đệ khác rồi, thế nhưng sư đệ biết đấy, không phải ai cũng đều sẽ tuân thủ. Một khi ta không chút ý, bọn hắn liền sẽ làm loạn. Ta cũng vô cùng khổ não." Hạ Thành ra vẻ thở dài, chợt đề nghị:
"Nếu không sư đệ đi tìm hiểu xem là ai làm, ta đi giáo huấn một chút, nếu không thì đổi người cũng được.
Ngươi cảm thấy thế nào?
Nhưng mà, quản chuyện người khác cũng không dễ dàng nha, ngươi cũng hiểu rõ."
Giang Hạo thuận theo, hắn sẽ không đi tìm đệ tử ngoại môn.
Không có chút ý nghĩa nào.
Mà đối phương nói như này, dường như mong muốn linh thạch.
"Sư huynh có thể đi qua một bên để nói chuyện không?" Giang Hạo nhẹ giọng dò hỏi.
"Được." Hạ thành mỉm cười nói.
Hắn đang nghĩ thầm, tiếp theo không biết nên đòi năm trăm linh thạch hay là tám trăm linh thạch đây?
Hắn là người phụ trách nơi này, cộng với là Luyện Đan Sư của Chúc Hỏa Đan Đình, không có người nào không dám cho hắn mặt mũi cả, nếu không phía sau làm không xong rồi trở về cũng phải bị phạt. Đối nghịch với hắn, không có chút chỗ tốt nào cả.
Giang Hạo đi ở phía trước, đi về phía bên ngoài Linh Dược Viên.
Hạ Thành cũng đi theo, những người khác vụng trộm quan sát hai người.
Trình Sầu có chút lo lắng, lại cảm thấy có chút ngột ngạt.
Trong giây lát.
"Được rồi, nơi này đi." Hạ Thành đứng ở trong rừng cây, nói.
Giang Hạo dừng lại, hắn quay đầu nhìn đối phương, nói với vẻ mặt không chút thay đổi:
"Có thể xin sư huynh quản tốt người của mình không?"
"Chuyện này có chút khó khăn, ngươi cũng biết mà, chỗ chúng ta được xưng là Ma Môn. Người người kiệt ngạo không nghe, nào có…" Hạ Thành còn muốn tiếp tục nói, đột nhiên dư quang của một ánh trăng lóe lên.
Ngay sau đó, cổ của hắn truyền đến đau đớn kịch liệt.
Phốc!
Máu tươi bắt đầu phun ra ngoài.
Cảnh này khiến cho người ta khó có thể tin nổi, tư tưởng thậm chí còn có chút chậm chạp.
Mà người hắn chưa từng để vào trong mắt đang cầm trường đao nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh như băng.
"Ngươi, ngươi đang làm cái gì?" Hắn lúc này mới kịp phản ứng lại, ôm lấy cổ, hoảng sợ hỏi.
Đối phương đột nhiên ra tay, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới chuyện này.
Hắn làm sao dám?
Giang Hạo cầm Bán Nguyệt trong tay, lạnh lùng nói:
“Có thể xin sư huynh quản tốt người của mình không?"
"Tàn sát đồng môn, ngươi không sợ bị Chấp Pháp Đường bắt sao?" Hạ Thành lớn tiếng chất vấn.
Nhưng đối mặt vẫn là một đạo ánh trăng.
Một đao cắt về phía một bên khác của cổ hắn.
Trong nháy mắt, Hạ Thành cảm giác mình phải chết ở chỗ này, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh khủng, cảm giác này truyền đi khắp toàn thân, khiến cho tứ chi hắn vô lực, quỳ rạp xuống đất.
Giang Hạo đứng trước mặt hắn, vẫn lạnh lùng trước sau như một:
"Có thể không?"
"Có thể, có thể, ta có thể." Hạ Thành há to miệng để thở, kinh hãi nói.
"Vậy thì tốt." Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, hắn lấy một tờ Trị Liệu Phù ra rồi nhẹ nhàng vung lên, khiến cho máu tươi của đối phương ngừng chảy trong chốc lát.
Thế nhưng hiệu quả có hạn, phần nhiều vẫn cần chính Hạ Thành chữa trị.
"Sư huynh năm nay bao nhiêu tuổi?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Hạ Thành quỳ trên mặt đất, ngước mắt lên nhìn người này. Hắn đang nhẹ nhàng thu đao, lạnh lùng không chút cảm xúc.
Giống như sau một khắc hắn sẽ rút đao rồi lại chém xuống đầu mình.
Hắn không biết đối phương có e ngại Chấp Pháp Đường hay không, thế nhưng hắn không đánh cược nổi.
"Đã, đã qua năm mươi."
"Phải không? Ta còn trẻ hơn sư huynh nhiều, năm nay mới hai mươi bốn."
Trong nháy mắt, con ngươi Hạ Thành co rụt lại, vô cùng hoảng sợ.
Hai mươi bốn tuổi Trúc Cơ hậu kỳ?
Hắn nhớ đến đệ tử có thiên phú cao nhất trong mạch của bọn hắn, hai mươi bốn cũng không thể tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ.
Làm sao lại như vậy?
Sau khi để cho đối phương hiểu rõ khoảng cách giữa bọn họ, Giang Hạo mới tiếp tục nói:
"Trình sư đệ vừa mới tiến vào nội môn của Đoạn Tình Nhai ta, kinh tế hơi thiếu, hy vọng sư huynh có thể chiếu cố một ít. Không có vấn đề gì đúng không?"
"Không, không có." Hạ Thành lập tức trả lời.
"Làm phiền sư huynh rồi." Giang Hạo thu hồi đao rồi rời khỏi chỗ này.
Hắn cũng không lo lắng gì.
Thân ở Ma Môn mà cứ luôn nhân nhượng vì lợi ích chung thì sẽ không thể nào an bình.
Chỉ có khiến người bề trên khinh thị, người phía dưới biết lượng sức.
Như vậy mới có tháng ngày an bình.
Lúc này, bên trong Linh Dược Viên, mấy người Trình Sầu đều nhìn ra bên ngoài.
Không biết lúc nào hai người bọn họ mới trở về.
Những người khác cũng là như thế.
Chờ sau khi bọn hắn trở về, mọi người liền có thể xác định nên dùng thái độ gì để đối mặt Đoạn Tình Nhai.
Có thể ném đồ vào chỗ của Đoạn Tình Nhai, cũng có thể thể hiện rằng chính mình hơn người một bậc.
Không bao lâu sau, bọn hắn đã thấy có người đi vào rồi, thế nhưng chỉ có một người.
Là Hạ Thành.
Sau khi thấy rõ, mọi người đều chấn kinh.
Lúc này Hạ Thành không còn sự hăng hái trước đó nữa, khắp người đều là máu me, một tay còn ôm lấy cổ, trong đôi mắt mang theo sự hoảng sợ.
Hắn bỏ qua ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, đi đến khu vực của Đoạn Tình Nhai.
Sau đó lấy linh thạch ra trước vẻ mặt kinh ngạc của Trình Sầu:
"Là ta trước đó đã mạo phạm sư đệ."
Cuối cùng, hắn đi tới bên đống cỏ dại, bắt đầu tự mình xử lý cỏ dại.
Hành động này khiến cho các đệ tử ngoại môn của Chúc Hỏa Đan Đình nhìn mà ngây ngẩn cả người, sau đó bọn hắn lập tức kinh hoảng mà tiếp nhận mấy thứ trong tay Hạ Thành:
"Sư, sư huynh, để chúng ta tới, chúng ta tới."
Mà người của các Linh Dược Viên khác cũng nhanh chóng đi đến khu vực của Đoạn Tình Nhai, lấy lại tạp vật mà mình đã ném vào.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận