Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 228: Sau Khi Ta Nói Ra Một Cái Tên, Ngươi Sẽ E Ngại Ta

Chương 228: Sau Khi Ta Nói Ra Một Cái Tên, Ngươi Sẽ E Ngại Ta
Lúc đi ngang qua Linh Dược Viên của Bạch Nguyệt Hồ, Giang Hạo nhìn thấy không ít người đang vây ở nơi đó.
Tu vi của mỗi người đều vô cùng cao.
Về số lượng thì không ưu thế bằng Đoạn Tình Nhai, thế nhưng chất lượng lại vượt xa Đoạn Tình Nhai.
Không hổ là nhất mạch chỉ lấy thiên tài.
Không phải là thiên phú tối thượng đẳng đều không vào được Bạch Nguyệt Hồ.
Mà tối thượng đẳng đã có thể mở ra cánh cửa chân truyền ở Đoạn Tình Nhai rồi.
Nội môn của Bạch Nguyệt Hồ và chân truyền của Đoạn Tình Nhai, hai bên khó định mạnh yếu, theo lý thuyết thì chân truyền cao hơn nội môn, nhưng Bạch Nguyệt Hồ lại có địa vị đặc thù tại Thiên Âm Tông.
Phía trên tài nguyên sẽ mạnh hơn chân truyền một chút.
Thế nhưng có thể làm chân truyền tại Bạch Nguyệt Hồ sẽ mạnh hơn những chỗ khác một chút.
Chân truyền của Chấp Pháp Phong cũng cực kỳ ghê gớm.
"Sau khi nhiệm vụ tông môn được ban xuống, các sư huynh sư tỷ liền trầm mê trong đó, nhưng mà lại không có một chút tiến triển nào." Chu Thiền bất đắc dĩ nói:
"Bọn hắn còn không thèm trông cửa, chỉ có thể bảo Triệu sư muội qua giúp đỡ."
Giang Hạo gật đầu, biểu thị tình huống bên phía mình cũng gần như này.
Nhưng mà chỗ của bọn hắn lớn, không cần tìm người trông coi.
Chỉ có chỗ đặc thù mới cần trông coi, ví dụ như Linh Dược Viên.
Giây lát.
Giang Hạo đi tới gần sân của Bạch Chỉ Trưởng lão, nhìn thấy một bóng hình màu trắng xinh đẹp đứng ở bên hồ.
Hồ nước yên tĩnh phản chiếu thân ảnh thướt tha của nàng.
"Sư phụ, Giang sư đệ cầu kiến." Chu Thiền đi qua, cung kính nói.
"Ngươi lui ra đi." Bạch Chỉ quay đầu nói khẽ.
Chu Thiền lui ra ngoài, Giang Hạo thì cung kính nói:
"Gặp qua Bạch Trưởng lão."
"Hỏi ra rồi so?" Đôi mắt bình thản của Bạch Chỉ nhìn nam tử trước mắt.
Nàng vẫn không thể đoán được suy nghĩ của chưởng môn, vừa điều tra vừa bồi dưỡng.
Không biết xuất phát từ loại nguyên nhân nào nữa.
"Không có, chỉ là nói với hắn mấy câu." Giang Hạo nói lại đại khái quá trình.
"Vì đánh khẩu vị của hắn sao?" Bạch Chỉ cười cười, nói:
"Hắn cũng không phải là tu sĩ bình thường, lời nói từ trong miệng hắn có thật có giả, đang cố gắng che giấu ý đồ thật sự. Mỗi một câu nhìn như thật lòng nhưng lại là lời dối trá, chính là vì mê hoặc người trước mắt. Ngươi chắc chắn còn muốn tiếp tục sao?"
"Muốn thử xem." Giang Hạo gật đầu, nói.
"Vậy ngươi cứ thử một chút đi." Bạch Chỉ cũng không ngăn cản.
Vừa vặn có khả năng quan sát Giang Hạo, nhìn một chút xem có thể tra thêm được gì hay không.
Sau khi lấy được khối ngọc bội có khả năng ra vào nhiều lần, Giang Hạo liền rời khỏi Bạch Nguyệt Hồ.
Hắn không vội gặp Trang Vu Chân, trước cứ xem tên nằm vùng kia có hành động gì hay không đã. Nếu như hắn đã chôn Thi Tâm xuống, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Chẳng qua là Giang Hạo không biết dùng ti vi Nguyên Thần sơ kỳ, có thể phong ấn Thi Tâm hay không.
Còn nữa, mang ở trên người liệu có bị Thiên Hương Đạo Hoa ảnh hưởng hay không.
Mấy chuyện này đều cần suy nghĩ.
Đương nhiên, nếu thực sự không được thì có thể mượn cớ nộp lên.
Trở lại Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo bắt đầu cuộc sống như lúc trước.
Nửa tháng qua đi, người đến Linh Dược Viên cuối cùng cũng giảm ít một chút, không ít người đều lựa chọn từ bỏ.
Không chỉ là bên phía bọn hắn, mà các mạch khác cũng là như thế.
Chúc Hỏa Đan Đình đều không có biện pháp nào, nói cái này căn bản không phải là linh dược.
Muốn trồng được thì phải biết nó là vật gì trước đã.
Sau đó, một đám người tra xét phần lớn tư liệu của tông môn, cuối cùng một vị tiên tử của Yên Vân Phong đưa ra kết luận, có thể là Thi Giới Hoa.
Nàng tra được ghi chép tương tự trong một quyển thư tịch mua được ở trên đường phố.
Đáng tiếc chỉ có miêu tả bề ngoài, không có thứ gì khác.
Sau đó, những người khác bắt đầu thu thập một lượng sách lớn, trong lúc nhất thời, sách và tài liệu được buôn bán tấp nập trên đường đi, làm ăn tốt trước nay chưa từng có.
Sách ở Tàng Thư Các không đủ, cũng chỉ có thể gom góp ở khắp nơi.
Thậm chí còn đi đến gần Thạch Thanh Sơn, ý định nằm vùng trong đó để xem xét thư tịch.
Hoặc là bắt người rồi cưỡng ép mua bán.
Giang Hạo không chút quan tâm, lúc Trình Sầu trở về, sẽ tình cờ nhắc đến.
Nhưng mà điều đáng để ý là, trong thời gian nửa tháng, Thần Thi Đỗ Ung kia tới hai lần, nói là tới mở mang kiến thức về Linh Dược viên của Đoạn Tình Nhai một chút.
Giang Hạo cũng không ngăn đón, vừa đề phòng vừa hy vọng đối phương có chút tiến triển.
Lại qua nửa tháng.
Giang Hạo nhìn Bàn Đào Thụ cao hơn hắn, đang suy nghĩ xem niết bàn năm nay cần bao nhiêu linh thạch.
Trước mắt hắn tích trữ một tháng, chỉ có 1300 linh thạch.
Hắn không tiếp tục chế tác Thiên Cơ Ẩn Phù nữa.
Không cần thiết.
Mặc dù dễ chế tác, nhưng tính thực dụng không cao.
Có tác dụng trong thời gian giới hạn ngắn thì không nói, còn không thể sử dụng liên tục.
Sau đó, hắn đi dạo một vòng xung quanh chỗ này, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Nửa tháng này, Thần Thi Đỗ Ung tới ba lần, nhưng mà đều không có ở lại lâu.
Không biết hắn nghĩ thế nào nữa.
"Xem ra hắn còn phải tiếp tục chờ ở chỗ này."
Giang Hạo cảm khái một tiếng.
Chuyện Linh Dược Viên ngoại môn tạm tính là thuận lợi, tương đối nổi trội chính là nhất mạch Chúc Hỏa Đan Đình.
Những người khác đều không có ý định tranh đoạt.
Đoạn Tình Nhai càng là đúng quy đúng củ, không có thứ gì có tính kiến thiết cả, vẫn luôn xếp hạng dưới.
Nhưng mà đây dù sao cũng là công trình lâu dài, ít nhất cũng phải tốn mấy năm, không ai xác định được phía sau sẽ như thế nào.
Đi vào Linh Dược Viên, Giang Hạo thấy người vây quanh Thi Giới Hoa càng ngày càng ít.
Bọn hắn điều tra vô số điển tịch, thử rất nhiều biện pháp, đều không có cách nào khiến cho nó mọc rễ nảy mầm.
Không xuất hiện một chút dấu hiệu nào.
Người của Chúc Hỏa Đan Đình đưa ra một kết luận, nói đây cũng không phải là hạt giống bình thường.
Chính là bảo vật vượt mức bình thường.
Mọi người nghe xong, chỉ cảm thấy bọn hắn đang nói nhảm.
Sau khi thu thập bọt khí, Giang Hạo liền rời khỏi Đoạn Tình Nhai, đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Một tháng rồi, cũng nên đi gặp Trang Vu Chân.
Đệ tử của hắn vẫn luôn không động thủ, cũng làm cho người ta có chút thất vọng.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, đối phương chỉ dám dùng phân thân tiến đến, đã nói lên người này cẩn thận như nào.
Chưa xác định an toàn thật sự, chắc là sẽ không hành động tùy tiện.
Nhất là chuyện đưa Thi Tâm vào.
Giang Hạo suy đoán Thi Tâm đang ở chỗ của bản thể, hơn nữa bản thể đang ở gần Thiên Âm Tông.
Bởi vì không thể đi ra ngoài, hắn chỉ có thể làm cho đối phương cảm thấy không có sơ hở nào, cam tâm tình nguyện đưa Thi Tâm vào.
Giây lát.
Giang Hạo lại đi đến tầng năm của Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Vẫn là phòng số một.
Vẫn là người trung niên suy sút với gương mặt vặn vẹo.
"Lại gặp mặt rồi." Giang Hạo mở miệng trước.
Trang Vu Chân nhẹ nhàng nâng mày, liếc mắt nhìn Giang Hạo, yếu ớt nói:
"Ngươi nói Thiên Hương Đạo Hoa ở trong tay ngươi? Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì?" Giang Hạo suy nghĩ một chút rồi nói:
"Không dựa vào cái gì cả, ngươi muốn tin hay không."
"Ha ha." Trang Vu Chân cười lạnh một tiếng, nói:
"Ta đây không tin, ngươi cút đi."
Nghe lời nói lạnh nhạt của đối phương, vẻ mặt Giang Hạo không có chút biến hóa nào, chỉ nói:
"Thi Giới Hoa là của ngươi đúng chứ?"
"A." Trang Vu Chân phun ngụm nước bọt rồi nói:
"Muốn dựa vào ta để biết được nhiều chuyện hơn sao, để ta thấy Thiên Hương Đạo Hoa trước."
"Xem ra là đúng rồi." Giang Hạo tự mình nói:
"Có thể nói cho ta biết làm thế nào để gieo trồng loại hoa này không? Cũng chính là để nó mọc rễ nảy mầm."
Giang Hạo đương nhiên biết chuyện này, thế nhưng có thể hỏi ra từ trong miệng đối phương thì sẽ càng tốt hơn.
"Ngươi là kẻ điếc sao?" Trang Vu Chân cười lạnh, nói:
"Cút nhanh lên, thấy ngươi tâm liền phiền."
Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà là tiến lên một bước, vẫy vẫy tay đối với Trang Vu Chân.
Nhưng mà đối phương bị nhốt ở bên trong, cũng không qua được.
Thấy thế, Giang Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ mà thả tay xuống rồi nói:
"Hiện tại ta sẽ nói ra hai chữ, sau khi ta nói xong, thái độ của ngươi đối với ta sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Ngươi sẽ có ham muốn nói chuyện vô cùng mạnh mẽ."
"Hai chữ soa?" Trang Vu Chân không ngừng cười lạnh:
"Cho dù ngươi có nói nhiều hơn thì cũng không có một chút tác dụng nào đâu."
Sau khi đối phương an tĩnh lại, Giang Hạo nhẹ giọng nói:
"Khuất Trọng."
Trong nháy mắt nghe thấy cái tên này, Trang Vu Chân chợt sững sờ tại chỗ.
Tại sao, tại sao người này lại biết cái tên này?
Đồ đệ mình nhiều như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác lại là cái tên này?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận