Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 234: Chân Long

Chương 234: Chân Long
"Đủ chưa?"
Sau khi Giang Hạo đào cây măng thứ ba, quay sang hỏi lão giả bên cạnh.
Mặc dù hắn nói là mình muốn đào, nhưng mà không biết đối phương có muốn đào nhiều hay không.
"Đủ rồi, đủ rồi, đa tạ thiếu hiệp." Gương mặt che kín nếp nhăn của lão giả tràn đầy ý cười.
Sau đó, Giang Hạo thu hồi công cụ, cõng giỏ trúc lên, đi ra phía ngoài.
Lão giả đi một hồi liền đấm đấm eo.
"Nghỉ ngơi một chút đi." Giang Hạo đứng ở hòn đá trên dòng suối nhỏ, nói.
"Già, già rồi." Lão giả ngồi ở một bên ,lắc đầu thở dài.
Giang Hạo cũng ngồi xuống ở một bên cạnh, lá cây đung đưa xào xạc, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chim hót.
Thanh tĩnh, an bình.
Khiến cho người ta không khỏi mà cảm thấy muốn lắng nghe.
"Thiếu hiệp thoạt nhìn rất ít lên núi thì phải." Lão giả tò mò nói.
"Trước kia không có thời gian đi cảm nhận không khí trên núi." Giang Hạo mở miệng trả lời.
Hai người không nghỉ ngơi nữa, mà là đi ra phía ngoài.
"Có nghĩ qua việc đi tìm con cái không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
"Không." Lão giả cười nói:
"Như này đã rất tốt rồi, chúng ta dù sao còn có một đứa cháu gái nữa. Đủ rồi."
Giang Hạo gật đầu.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng di chuyển nhanh của người nào đó.
Hắn nhấc lông mày nhìn lại, là Trình Sầu đang đuổi tới.
Đại khái là đang tìm lão giả.
Giây lát.
Trình Sầu xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hắn thấy lão giả thì lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Lão giả có chút lúng túng nói:
"Tiên trưởng, gây thêm phiền toái cho ngươi rồi."
Trình Sầu vừa mới lắc đầu, liền phát hiện Giang Hạo đang đứng bên cạnh lão giả, liền vội cúi đầu chào, cung kính nói:
"Giang sư huynh."
Một màn đột nhiên này khiến cho lão giả có chút kinh ngạc.
Sau đó, hắn luống cuống nhìn Giang Hạo, kinh hoảng vươn tay, muốn lấy giỏ trúc trên vai Giang Hạo xuống.
"Thật xin lỗi, ta, ta không biết, nếu không đã không như này." Hắn nói năng có chút lộn xộn.
Giang Hạo nắm lấy tay của đối phương, ôn hòa nói:
"Không sao cả, như này rất tốt."
Sau đó, hắn nói với Trình Sầu:
"Sư đệ về trước đi, chúng ta lập tức bắt kịp."
Trình Sầu gật đầu, nhanh chóng trở về.
"Tiểu, tiểu nhân thật sự không biết là tiên trưởng." Lão giả cúi đầu nói.
"Vẫn nên gọi là thiếu hiệp đi." Giang Hạo cười nói.
"Thiếu hiệp có chút không đúng." Lão giả nhìn Giang Hạo, nói nghiêm túc:
"Đại lão gia bên trong thành đều cao cao tại thượng, đừng nói đến tiên nhân. Nhưng mà thiếu hiệp lại không kiêu ngạo như vậy."
"Ta sẽ coi như là đang khen ta." Giang Hạo cười nói.
Người tu tiên đều có ngạo khí của mình.
Sau khi phi thiên độn địa, liền chướng mắt người chạy trên mặt đất.
Nhưng mà, Giang Hạo hiểu rõ.
Cho dù có thể phi thiên độn địa, nhưng trong mắt một số người thì bản thân mình cũng không khác gì nhóm người đi trên mặt đất cả.
Hơn nữa, tâm của hắn tương đối tĩnh.
Mặc kệ là bởi vì Thiên Tuyệt Cổ Độc hay là bởi vì tâm cảnh bình ổn, hắn vẫn cảm thấy quen như bây giờ hơn.
Nói chuyện bình thường cùng người bình thường.
Sau một hồi.
Giang Hạo đi vào sân nhỏ trước nhà Tiểu Li.
Lúc này một bà lão chống quải trượng, đang đứng ở trước cửa sân.
Sau khi Giang Hạo đi tới, nàng liền muốn quỳ xuống hành lễ.
Chẳng qua là chưa kịp quỳ xuống, đã bị một trận gió nâng lên.
"Làm cái gì vậy?" Giang Hạo hỏi.
Đây là một bà lão lưng khom, con mắt bởi vì không nhìn rõ nên thường xuyên nheo lại, trên mu bàn tay có không ít đốm mồi.
Gương mặt già nua, dường như đã chứng kiến hết tất cả sự thay đổi của thời gian.
"Hành, hành lễ cho tiên nhân." Bà lão nói.
"Ta chẳng qua là thuận tiện đi ngang qua mà thôi, không cần như thế." Giang Hạo lắc đầu, nói.
Trong sự kinh ngạc của bà lão, mấy người đi vào bên trong.
Lúc đi vào, Giang Hạo tìm kiếm dưới mặt đất trong sân nhỏ một hồi, thu Tử Hoàn vào.
Tiến vào phòng khách, hắn nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xuống.
Nhị lão đứng ở một bên, có vẻ hơi luống cuống.
Trong lúc Giang Hạo muốn mở miệng, bà lão đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng đi vào phòng bếp.
Sau đó lấy ra một chút bánh ngọt, còn có trà.
"Các ngươi vẫn là ngồi xuống đi." Giang Hạo mở miệng nói chuyện.
Hai người lúc này mới ngồi xuống, nhưng mà lại như ngồi bàn chông.
"Tiểu Li đi bắt cá rồi, chắc là không cần bao lâu nữa sẽ trở về. Nàng bắt cá rất nhanh, chỉ là sẽ chơi ở trên đường một hồi." Bà lão giải thích.
Sau khi ăn bánh ngọt, Giang Hạo hỏi thăm tên của bọn hắn.
Lão giả tên là Miêu Thạch, lão ẩu tên là Miêu Hương.
Bọn họ đều là người trong thôn, đời này chưa từng rời xa nhà.
Lần đi xa nhất chính là đến thành trấn khi còn trẻ.
Sau đó sinh con dưỡng cái ở trong thôn, bắt cá mà sống.
Con trai mười chín tuổi rời nhà đi vào trong thành, con gái mười sáu tuổi lấy chồng, cũng đi vào trong thành.
Ba- năm năm bọn hắn mới có thể trở về một chuyến, bây giờ đã mấy năm rồi chưa trở về.
"Tiểu Li là cháu gái mà chúng ta nhặt được vào nhiều năm trước, có nàng nên chúng ta đều được an ủi hơn phần nào." Miêu Hương cười nói:
"Ban đầu muốn nhìn nàng lớn lên, nhưng lại hình như có chút không có khả năng."
Giang Hạo đi đến cạnh tường, nơi này có cây cột.
Phía trên có một ít vết cắt, dường như là dùng để đo chiều cao.
Lúc này, ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, có thể thấy rất nhiều tro bụi bay lượn được phản chiếu từ trong ánh sáng.
"Sẽ lớn lên." Giang Hạo nhìn về phía hai vị lão giả rồi nói:
"Nàng chỉ là lớn lên có chút chậm."
Nhị lão nhìn nhau, giống như đang do dự cái gì.
Lúc này, Giang Hạo đột nhiên cảm nhận được sóng linh khí.
Đến từ trên mặt sông.
Mặc dù mỏng manh, nhưng có chút không giống bình thường.
"Tiểu Li bắt cá ở chỗ nào?" Hắn chợt hỏi.
"Thường xuyên đi thượng nguồn, nàng nói cá bên kia ăn ngon, còn lớn hơn." Miêu Thạch nói.
"Ta đi xem một chút." Sau khi để lại câu nói này, Giang Hạo liền tan biến ở trong ánh sáng.
Là Hòa Quang Đồng Trần.
Hai vợ chồng già nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.
Thật sự chính là tiên nhân.
——
Thượng nguồn trên sông Hoàng Sa.
Oanh!
Tiểu Li ôm một con cá lớn nhô lên khỏi mặt nước.
Mặt sông phía sau nàng quay cuồng, có cự vật nhô ra từ trong nước.
Là một con Giao Long màu đen.
Nó nhìn Tiểu Li, trong đôi mắt mang theo e ngại và hưng phấn.
"Ngươi sao lại muốn cướp cá của ta?" Tiểu Li ôm cá lớn, nhìn chằm chằm vào con Giao Long trên mặt sông.
Ở trước mặt đối phương, nàng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi, nhưng lại không e ngại chút nào.
"Chân Long?" Giao Long xoay quanh tại chỗ, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tiểu Li phía dưới, kích động nói:
"Ngươi rốt cuộc là Chân Long gì? Tại sao trong huyết mạch lại ẩn chứa khí tức thuần khiết như thế? Ta đã quan sát ngươi bảy ngày, khí tức này khiến cho ta e ngại bảy ngày, nhưng mà như này thì sao? Ngươi còn quá yếu ớt, chỉ cần ta thôn phệ ngươi, liền có thể nhảy lên trở thành Chân Long."
Đối mặt với Giao Long tham lam, Tiểu Li giấu cá lớn ra sau lưng, nói nghiêm túc:
"Đây là ta bắt cho A Công A Bà, nếu như ngươi dám đến đoạt, ta sẽ không khách khí đâu."
"Ha ha ha ~" Giao Long ngửa đầu cười to:
"Thì ra là một con rồng ngu xuẩn, trời cũng giúp ta."
Lời còn chưa dứt, thân thể Giao Long phun trào, chớp mắt đã nhào về phía Tiểu Li.
"Đây chính là chỗ mà ta hóa long."
Nó đi đến trước mặt Tiểu Li, há miệng rồng ra, muốn cắn nuốt thiếu nữ trước mắt.
Đối mặt với chuyện này, Tiểu Li không có chút e ngại gì, chẳng qua là bị lực lượng cường đại áp chế nên nàng không thể động đậy.
Trong nháy mắt Giao Long sắp thôn phệ Tiểu Li, một vòng vàng bỗng xuất hiện trước gót chân nàng.
Keng!
Kim quang chợt hiện.
Giao Long va chạm với vòng vàng, bị bức lui trở về.
"Người nào?"
Giao Long lập tức nhìn quanh bốn phía.
Vào lúc nó muốn tiếp tục mở miệng, phù một tiếng.
Một thanh trường đao màu trắng bạc xuất hiện sau lưng của nó, đâm vào cổ của nó.
Đau đớn kịch liệt khiến cho Giao Long gầm thét, thân thể quay cuồng, lực lượng cường đại ép cho Giang Hạo không thể không rút đao và lui ra ngoài.
Lúc này hắn đứng thẳng giữa không trung, nâng Thiên Đao trong tay lên, mở Tàng Linh Trọng Hiện ra, tử khí bao trùm.
Thứ thứ nhất Thiên Đao.
Trảm Nguyệt.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận