Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 237: Xin Nữ Ma Đầu Giúp Đỡ

Chương 237: Xin Nữ Ma Đầu Giúp Đỡ
Chờ sau khi Tiểu Li ngừng thút thít, Giang Hạo mới rời khỏi sân nhỏ.
Phần phía sau chính là tang lễ.
Hắn không thể tham dự, chỉ có thể để Trình Sầu giúp đỡ xử lý.
Chắc là sẽ có không ít thôn dân giúp đỡ.
Người cùng thôn đều là như thế, đồng hương sẽ phụ một tay.
Bởi vì không ai biết trước, đến cuối liệu còn có người lo tang lễ cho mình hay không.
Giang Hạo rời đi là vì tránh Quỷ Tiên Tử, bởi vì Giao Long nên đến lúc đó nàng nhất định sẽ tới nơi này, sẽ có khả năng sẽ âm thầm tìm hiểu.
Bị người trong thôn nhìn thấy, sẽ dễ tiến vào tầm mắt của Quỷ Tiên Tử.
Sau khi rời khỏi sân nhỏ, Giang Hạo đi tới bờ sông.
Lúc nhị lão rời đi, hắn thật ra đã ra tay rồi.
Để bọn họ nhìn thấy hình ảnh con cái vội vàng trở về. Bọn họ nói không cần tìm, thật ra là sợ có tin tức xấu.
Một khắc cuối cùng nhất định hi vọng là được gặp lại con cái.
Nếu đã như thế, Giang Hạo liền để bọn họ gặp mặt.
Coi như giải quyết chút tiếc nuối cuối cùng.
Chẳng qua là nghe tiếng thút thít của Tiểu Li, hắn không khỏi thở dài.
Chuyện này đã đả kích không nhỏ đến Tiểu Li.
Đồng thời cũng khiến cho Giang Hạo nhớ tới mẹ kế lúc trước.
Mặc dù mẹ kế trong trí nhớ không đối xử với hắn tốt như vậy.
Nhưng mà từ khi ra đời, chính là nàng luôn chăm sóc cho hắn.
Thấy nhị lão qua đời, hắn khó tránh khỏi việc muốn gặp mấy người mẹ kế một lần.
Coi như là để xóa bỏ tưởng niệm trong lòng, không lưu lại tiếc nuối.
Đáng tiếc, căn bản là không tìm thấy người.
Bờ sông.
Giang Hạo đứng rất lâu, trong lúc đó hắn còn có thể lờ mờ cảm nhận được người trong thôn đang thu xếp cái gì.
Gió nhẹ lướt qua.
Góc áo đung đưa theo gió, cỏ cây xung quanh cũng nhẹ nhàng lắc lư mấy lần.
Nương theo ngọn gió, còn có một mùi thơm nhẹ nhàng.
Giang Hạo chợt nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên, bên cạnh hắn là một bóng đỏ xinh đẹp, vô cùng bắt mắt.
Tóc dài bên hông nàng hơi đong đưa, gần như che khuất eo nhỏ được thắt bởi đai lưng.
Lúc này, nàng nhìn mặt sông đến xuất thần, chỉ có thể nhìn thấy gò má của nàng.
Hồng Vũ Diệp.
Sao nàng lại đột nhiên xuất hiện?
"Ra mắt tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.
"Ta thấy tang lễ trong thôn này dường như có quan hệ với ngươi?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
"Có quan hệ với một vị sư muội của vãn bối." Giang Hạo nói rõ:
"Người thân của nàng ở chỗ này, bây giờ đến gặp mặt lần cuối."
"Ngươi cảm thấy không fTIEṘ đối với loại chuyện này?" Hồng Vũ Diệp quay người lại hỏi Giang Hạo.
Sau đó, cất bước đi về phía thượng nguồn.
Nàng vừa đi dọc theo bờ sông, vừa xem phong cảnh.
"Cũng không phải là thấy không quen, chẳng qua là đôi khi cảm thấy…quá ngắn." Giang Hạo nói.
"Quá ngắn?" Hồng Vũ Diệp quay đầu lại nhìn đối phương, nói:
"Ngươi đang chỉ cái gì?"
"Từ lúc vừa mới bắt đầu vãn bối đã biết, Tiểu Li sư muội nhất định sẽ đối mặt với thiên nhân lưỡng cách. Mà lý do thật sự khiến nàng muốn vào Thiên Âm Tông, chính là trong nhà không nuôi nổi nàng. Bây giờ Tiểu Li tiến vào Thiên Âm Tông, cuộc sống của bọn họ lại đi vào quỹ đạo. Bọn họ vốn nên an hưởng tuổi già, nhưng mà mới chỉ qua hai năm, tất cả đã kết thúc." Giang Hạo nói:
"Có chút ngắn."
"Còn nhớ tại sao ngươi lại luyện đao không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Còn nhớ." Giang Hạo gật đầu, đáp:
"Bởi vì Tiên Môn thường tu kiếm."
"Vậy ngươi giống người của Ma Môn không?" Hồng Vũ Diệp như cười mà không phải cười.
Giang Hạo cúi đầu, không mở miệng.
Hồng Vũ Diệp cũng không nói nữa, mà là an tĩnh đi cạnh bờ sông.
Giang Hạo đi theo nàng, đi mà chẳng có mục đích gì.
Mãi đến chạng vạng tối, Hồng Vũ Diệp mới dừng lại.
Lúc này nàng mới hỏi chuyện khác:
"Cây của ta sắp kết quả chưa?"
"Sắp." Giang Hạo gật đầu.
"Năm nay là chua hay là ngọt?" Hồng Vũ Diệp nhìn mặt trời chiều đã ngả về tây, hỏi.
"Ngọt." Giang Hạo trả lời.
"Ngọt?" Hồng Vũ Diệp thu hồi tầm mắt, nhìn Giang Hạo, trong giọng nói mang theo vẻ trêu tức:
"Nhưng ta muốn ăn chua."
"Chắc là cũng có." Giang Hạo kiên trì trả lời.
Chua chắc là chỉ có không quen.
Không biết Hồng Vũ Diệp có tìm sẽ sai sót gì hay không.
Sau khi do dự một chút, hắn mới nói:
"Có thể xin tiền bối giúp một chút được không?"
"Giúp sao?" Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói:
"Có thể, nhưng ta muốn lấy một thứ, có thể ghi sổ, lần sau lấy cùng lúc luôn."
"Có thể xin tiền bối mang con thỏ tới đây không?" Giang Hạo có chút thấp thỏm, còn về chuyện nàng muốn thứ gì thì đến lúc đó lại nói.
Tiếng nói vừa dứt, Hồng Vũ Diệp đưa tay ra chộp một cái.
Trong hư vô, một con thỏ mặt mũi bầm dập và mất ý thức bị nàng nắm trong tay.
"Thứ này sao?" Hồng Vũ Diệp ném con thỏ cho Giang Hạo.
Nhìn con thỏ còn có chút khí tức, Giang Hạo lâm vào mờ mịt.
Hắn không thể nào hiểu được Hồng Vũ Diệp đã làm cách nào.
Loại thủ đoạn này có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Đa tạ tiền bối."
"Không cần cảm ơn, lần sau ngươi sẽ cảm ơn không nổi."
Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm Giang Hạo, tiếp tục nói:
"Nói một chút về tiến triển đi, đã hơn nửa năm trôi qua rồi, tình huống nằm vùng của ngươi sao rồi?"
"Tiến triển không nhỏ, nhưng mà còn cần sắp xếp." Giang Hạo nói lời trái lương tâm.
Hồng Vũ Diệp cũng không nói gì, chỉ là bình tĩnh mà nhìn Giang Hạo.
Sau đó, một cỗ lực lượng phun trào.
Ầm!
Giang Hạo trực tiếp bay khỏi chỗ.
Đâm vào trên đá lớn.
"Hi vọng lần sau ngươi cũng có thể nói chuyện đúng lý hợp tình như thế.”
Đau đớn khiến cho Giang Hạo có chút khó chịu, nhưng đến lúc hắn ngẩng đầu lên đã phát hiện không thấy bóng dáng của Hồng Vũ Diệp đâu nữa.
Xem ra là đã rời đi.
Thấy vậy, Giang Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng tính là qua chuyện.
Chủ yếu là nằm vùng đang trong tụ hội, rất khó tra được chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản.
Muốn lấy được càng nhiều Thạch Bản thì phải biết được vị trí của mấy người Quỷ Tiên Tử, chuyện này có lẽ còn đơn giản, nói bóng nói gió chính là dẫn bọn hắn ra ngoài.
Mà muốn biết chủ nhân thật sự phía sau Thạch Bản lại là chuyện khó như lên trời.
Cho dù là Đan Nguyên cũng không chắc sẽ biết rõ.
Lúc này, hắn nhìn xuống con thỏ trong tay, sau đó ném đi.
Ném về phía Trình Sầu.
Hắn phải đi về, mà Trình Sầu không giống như là người biết an ủi người khác.
Chuyện này ảnh hưởng khá lớn đến Tiểu Li.
Cho nên con thỏ là thích hợp nhất.
Lúc ném ra bên ngoài, Giang Hạo liền nghe thấy tiếng thỏ kêu rên.
Chắc là đã tỉnh lại.
Sau đó, hắn liền câu thông với Tử Hoàn trong sân mìn rồi tan biến tại chỗ.
Lần này ra ngoài, hắn lại biết được một chuyện, đó chính là ẩn nấp thiên Cơ không có chút tác dụng nào đối với Hồng Vũ Diệp.
Có lẽ phải chờ tới khi giải trừ Thiên Tuyệt Cổ Độc thì mới có thể.
Nhưng mà cho đến trước mắt, vẫn không có khả năng giải trừ.
Chỉ có thể tăng cao tu vi trước.
——
——
Thiên Âm Tông.
Đỗ Ung nhìn sân nhỏ của Giang Hạo, quan sát một lát liền xoay người rời đi.
"Không thể hành động theo kế hoạch ban đầu được, tính nguy hiểm quá cao."
Ý định ban đầu của hắn là giao hảo cùng Giang Hạo, sau đó dẫn hắn ra khỏi tông môn, rồi để bản thể tiến hành đoạt xá.
Thế nhưng sau khi điều tra, hắn phát hiện Giang Hạo không thể tuỳ tiện rời khỏi tông môn, mặc dù có khả năng lẩn tránh nhưng lại cần một chút quá trình.
"Tông môn này nhiều quy củ, rất nhiều chuyện đều không được phép. Thế nhưng tông môn ta lại mặc kệ tất cả, hoàn toàn khác biệt."
Nhưng mà mấy thứ này đều không phải là trọng điểm.
Thứ khiến cho hắn thay đổi suy nghĩ chính là Thi Giới Hoa.
Dưới tình huống bình thường, Thi Giới Hoa không có khả năng nở, ngay cả hắn cũng không biết gieo trồng thế nào, Thiên Âm Tông càng không thể nào biết được.
Khả năng duy nhất chính là sư phụ hắn đã xảy ra vấn đề.
Hơn nữa, vấn đề gì lại khiến cho sư phụ nói ra bí mật của Thi Giới Hoa đây?
Chỉ có một khả năng, liên quan đến Thi Tâm.
Chỉ có thế mới có thể khiến cho hắn thỏa hiệp.
"Thiên Hương Đạo Hoa ở trong tay Giang Hạo, công lao Thi Giới Hoa nở cũng thuộc về Giang Hạo."
"Nếu không phải là sau lưng của hắn có người thì chính là hắn có khả năng nhất định."
"Theo phỏng đoán trước đó ta, với tuổi tác của hắn mà có được Thiên Hương Đạo Hoa, khả năng cao nhất chính là hắn là con riêng của cao tầng Thiên Âm Tông. Bây giờ xem ra, cao tầng có lẽ không đủ, hắn có lẽ là con riêng của Chưởng giáo."
"Hiện tại Thi Giới Hoa nở rộ, mang ý nghĩa Thi Tâm của sư phụ có lẽ đã bị biết được, mà ta có khả năng đã bị để mắt tới. Hiện tại, ưu thế duy nhất của ta chính là thực lực vượt xa Trúc Cơ."
"Bản thể tuyệt đối không thể xuất hiện, thế nhưng cũng nhất định phải khiến Thi Tâm tới gần Thiên Hương Đạo Hoa mới được."
"Vậy làm thế nào mới ổn thỏa nhất đây?"
Đỗ Ung cau mày, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
"Không thể đoạt xá Giang Hạo, thế nhưng cửa đột phá vẫn nên bắt đầu từ chỗ của hắn."
Lúc rời khỏi Đoạn Tình Nhai, Đỗ Ung đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
"Ta không dám đoạt xá, vậy tại sao không để sư phụ đoạt xá hắn chứ?"
"Thi Tâm nở rộ, có thể trực tiếp đoạt xá, còn rất khó bị phát hiện."
"Chỉ cần lừa gạt hắn ra ngoài, đến lúc đó ta dùng phân thân Nguyên Thần tới gần hắn, dùng Thi Tâm thay thế trái tim của hắn, mà Thiên Hương Đạo Hoa đương nhiên sẽ tẩm bổ Thi Tâm.
Chỉ cần độ phù hợp cao thì hắn sẽ không thể nhận ra sự khác thường của bản thân.
Chờ sau khi Thi Tâm phóng thích, liền có thể đoạt xá, đến lúc đó cũng có thể lấy được Thiên Hương Đạo Hoa tới tay."
Nếu như kế hoạch này có thể thành công, tuyệt đối là lựa chọn tối ưu.
Thế nhưng cần cân nhắc một chút, tóm lại là phải tiến hành dựa trên nguyên tắc bản thể không bị mạo hiểm.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận