Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 241: Bắt Được Một Tên Nằm Vùng

Chương 241: Bắt Được Một Tên Nằm Vùng
Giữa trưa.
Ngoại môn Đoạn Tình Nhai.
Sau khi Sở Xuyên làm xong nhiệm vụ của mình, liền bắt đầu tu luyện động công của Thiên Âm Bách Chuyển.
Bây giờ động công là một bộ quyền pháp.
Hắn thường xuyên tu luyện, không dám buông lỏng một chút nào.
Mục tiêu của hắn hiện tại là đỡ được một quyền của Thỏ gia và Tiểu Li sư tỷ.
Hơn hai năm nay, hắn không biết mình đã trải qua như thế nào nữa.
Tóm lại là không khác gì bóng ma dưới hai người bọn họ.
Chờ sau khi hắn tu luyện xong, lại phát hiện sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người.
Chính là Giang Hạo quản lý xong Linh Dược Viên thuận tiện ghé qua.
"Sư huynh?" Sở Xuyên kinh ngạc.
Hai năm nay, hắn gần như chưa từng thấy Giang Hạo.
"Con thỏ và Tiểu Li ra ngoài rồi, hôm nay ta tới kiểm tra sự tiến bộ của ngươi." Giang Hạo bẻ gãy một nhánh cây ở bên cạnh rồi nói ra.
"Thì ra là thế, ta đang nói tại sao qua nhiều ngày như vậy rồi mà Thỏ gia không..." Sở Xuyên gật đầu, dường như hiểu ra.
Mặc dù Sở Xuyên bây giờ vẫn được xem là tiểu tử tóc mao, thế nhưng thân thể cũng đã phát triển khá là tương đối.
Cộng với tu vị Luyện Khí tầng bốn, đã không còn giống một đứa nhỏ yếu ớt nữa.
So với hơn hai năm trước, đúng là khác nhau một trời một vực.
Thấy thế, Giang Hạo cảm khái.
Bất tri bất giác, đã qua hai năm.
"Sư huynh, ta động thủ đây?" Sở Xuyên thở sâu, chuẩn bị động thủ.
"Ừm." Giang Hạo gật đầu.
Tiếng nói vừa dứt, Sở Xuyên nhanh chân hướng về phía trước, vèo một tiếng, trong nhá y mắt đã tiến đến trước mặt Giang Hạo, vung một quyền ra.
Đối mặt với dạng công kích này, Giang Hạo cũng không tránh né, chỉ là hơi động nhánh cây.
Vù!
Thanh âm thanh thúy vang lên, nhánh cây đánh vào nắm tay Sở Xuyên, thay đổi hướng đi của hắn.
Thấy thế, Sở Xuyên đổi sang dùng chân.
Nhưng mà thứ ứng đối hắn vẫn là nhánh cây.
Vèo một tiếng, chân của Sở Xuyên bị đánh lui trở về, hắn cũng không hề nhụt chí, tiếp tục bắt đầu công kích.
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Giang Hạo đứng sừng sững, chỉ dùng nhánh cây ứng đối.
Hắn thậm chí còn không quay đầu.
Sở Xuyên càng đánh càng hăng, lực đạo càng lúc càng lớn.
Phía sau quyền cước chính là sử dụng đủ loại thuật pháp, công kích toàn bộ phương hướng.
Hơn hai năm, hắn lần thứ nhất cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề.
Sau khi Giang Hạo ứng đối hết công kích, mới bắt đầu phản kích.
Nhánh cây như côn, đánh vào ngực Sở Xuyên, bức đối phương lui lại:
"Khí tức không ổn định, công pháp vận chuyển không được tốt."
Sau đó lại quét tới dưới chân, khiến cho Sở Xuyên đau đến đứng không vững:
"Ra chiêu cứng nhắc, tư thế không đúng, lực đạo phần eo tích lại không dùng."
Lúc này có thuật pháp công kích tới.
Trong nháy mắt liền bị phá giải.
"Vận dụng thuật pháp tạm được, thế nhưng không đủ thuần thục."
Trước trước sau sau, Giang Hạo đánh Sở Xuyên một lần từ trên xuống dưới.
Đánh cho hắn co lại trên mặt đất.
Vừa đánh vừa nói ra tất cả thiếu sót của đối phương.
Cuối cùng, hắn mới thả nhánh cây trong tay ra rồi nói: "Tổng thể là do tấn thăng quá nhanh, dẫn đến các phương diện khác không theo kịp, căn cơ không được củng cố."
Sở Xuyên ngồi dưới đất, sờ lên vết thương trên người, tò mò nói:
"Sư huynh, ta như vậy có được xem là lợi hại không?"
"Phải xem ngươi so cùng với người nào đã." Giang Hạo bình tĩnh nói:
"So với đệ tử ngoại môn bình thường, đương nhiên là hơn một bậc. So với thanh mai trúc mã của ngươi còn hơi kém một chút."
"Chỉ kém một bậc?" Sở Xuyên có chút vui vẻ.
"Rất ít sao?" Giang Hạo cười nói:
"Có lẽ cả đời này ngươi cũng không thể bắt kịp một bậc này."
"Vậy tu vi hiện tại của Tiểu Tiệp là gì?" Sở Xuyên nhìn Giang Hạo, vẻ mặt chờ mong.
Sau khi yên lặng một lúc, Giang Hạo mới chậm rãi mở miệng:
"Nếu như một lòng muốn tăng cao tu vi, chắc là Luyện Khí tầng sáu. Nếu như muốn củng cố cảnh giới, chắc là đang Luyện Khí tầng năm."
Sở Xuyên Luyện Khí tầng bốn, Triệu Khuynh Tuyết thiên phú thượng thượng đẳng cũng là Luyện Khí tầng bốn, Sở Tiệp thiên phú cao nhất đẳng, Luyện Khí tầng năm cũng không quá đáng.
Cộng với Minh Nguyệt Tông không kém gì Hạo Thiên Tông, tích trữ thâm hậu, dù là thêm một tầng cũng không quá đáng.
Đây là dưới tình huống dùng toàn lực để tấn thăng.
Thế nhưng hắn không cảm thấy sẽ như vậy, hạt giống tốt quan trọng nhất là căn cơ.
Không cần thiết phải tấn thăng nhanh như vậy trong giai đoạn đầu.
Với người có tâm tính như Sở Xuyên, để cho hắn tấn thăng mới tốt.
"Lợi hại như vậy?" Sở Xuyên mừng rỡ, sau đó nói, " Sư huynh, ta lúc nào mới có thể đi gặp Tiểu Tiệp?"
"Qua mấy năm nữa đi, nếu như có thể tấn thăng Trúc Cơ thì không còn gì tốt hơn." Giang Hạo bình tĩnh nói.
"Đến lúc đó sư huynh có đi cùng không?" Sở Xuyên lại hỏi.
Hắn thật sự không dám đi.
Giang Hạo lắc đầu, cũng không mở miệng.
Theo lý thuyết thì hắn sẽ không đi, nhưng mà có Càn Khôn Cửu Hoàn cùng với Thiên Cơ Ẩn Phù, sẽ được an toàn ba ngày ở bên ngoài.
Chỉ là không thể ra khỏi tông môn, cần mượn dùng Thiên Lý Na Di Phù và Càn Khôn Cửu Hoàn.
Đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị để mắt tới, tỷ lệ nguy hiểm quá cao.
Sau khi tra xét tiến độ của Sở Xuyên xong, Giang Hạo đi đến Linh Dược Viên ngoại môn.
Đại diện của các mạch đều có sự thay đổi, nhưng mà Hạ Thành vẫn còn ở đó.
Trúc Cơ hậu kỳ cũng nhiều hơn.
Giang Hạo đến, cũng có một số người tới chào hỏi.
Nhưng mà đều trông có vẻ âm dương quái khí.
Dường như không quá phục.
Giang Hạo cũng không rõ bọn hắn không phục cái gì, là không phục sự khách khí của Hạ Thành, hay là không phục công lao Thi Giới Hoa là của hắn?
Nhưng bọn hắn cũng không có làm gì cả, tạm thời không cần để ý.
Sau này không có chuyện gì ít đến là được.
Lúc rời đi, Giang Hạo trực tiếp đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Đi xem Trang Vu Chân một chút, có lẽ có thể hỏi ra ít thứ.
Quá lâu không đến cũng không thích hợp, dù sao Bạch Chỉ Trưởng lão đang để mắt tới.
Tự giác một chút sẽ bớt đi không ít phiền toái.
Chẳng qua là trên đường đi, hắn nhìn thấy Liễu Tinh Thần.
"Vừa lúc đang muốn đi tìm sư đệ, không nghĩ tới lại gặp ở đây."
"Sư huynh có chuyện tìm ta?"
Liễu Tinh Thần tìm hắn, bình thường đều là có chút chuyện.
"Đúng là có chuyện." Liễu Tinh Thần gật gật đầu, tiếp tục nói:
"Còn nhớ rõ chuyện tước đoạt tài nguyên của sư đệ không? Tháng sau chính là kỳ hạn năm năm."
"Có khả năng nhận?" Giang Hạo hỏi.
Bốn mươi linh thạch, số lượng cũng không ít.
Trúc Cơ viên mãn chính là năm mươi.
"Vốn là có khả năng, thế nhưng gần đây vị kia của Thiên Hoan Các tìm tới." Liễu Tinh Thần có chút bất đắc dĩ nói:
"Ta không rõ là đã nói gì, thế nhưng lúc đến khí tức của đối phương tương đối cuồng bạo. Cuối cùng Chấp Pháp Đường đưa ra trừng phạt lần nữa, tước đoạt tài nguyên tu luyện thêm ba năm."
Giang Hạo im lặng.
Lại bị tước đoạt tài nguyên.
Chỉ có thể tiếp tục tiếp nhận, may mà ảnh hưởng không lớn.
"Xem ra sư đệ cũng không quá để ý, ta khuyên sư đệ nên biểu hiện để ý một chút, tốt nhất là đến chỗ sư phụ ngươi khóc lóc kể lể. Ngươi càng để ý, trong lòng bọn hắn càng dễ chịu." Liễu Tinh Thần cười nhắc nhở.
Giang Hạo đương nhiên sẽ không đi, bản thân mình dù sao cũng không phải chân truyền.
Làm thế sẽ dễ khiến cho sư phụ chán ghét.
Được không bù mất.
Nhất là lần trước còn chiếm năm ngàn linh thạch.
Trước mắt vẫn nên ít xuất hiện trong tầm mắt của người Thiên Hoan Các thì tốt hơn.
Lần này tài nguyên bị đoạt, nhất định có liên quan tới lần gặp phải Các chủ Thiên Hoan Các tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nhất là khi đó mình còn mang theo tâm tình vui sướng.
"Đúng rồi, còn có một chuyện thú vị nữa." Liễu Tinh Thần cười nói:
"Sư đệ gần đây có phải là mất tích hay không? Có người đêm khuya tới gần chỗ của ngươi, trùng hợp bị người của Chấp Pháp Đường nhìn thấy.
Sau khi điều tra một phen, phát hiện đối phương là nằm vùng của Lạc Hà Tông. Hắn cứ luôn nói là muốn giao tiếp cùng ngươi. Sau đó, sư đệ lại bị tình nghi, gần đây có lẽ cần phải phối hợp với chúng ta điều tra.
Đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ ra ngoài. Thất bại thì bồi thường tiền là được."
"Nếu như lúc tìm ta, ta đúng lúc rời khỏi tông môn thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Tìm không thấy người, vấn đề tương đối nghiêm trọng. Có thể sẽ phải bồi thường một khoản lớn." Liễu Tinh Thần đáp.
Giang Hạo: "…"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận