Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 242: Ngươi Giờ Mới Biết Thiên Âm Tông Là Ma Môn?

Chương 242: Ngươi Giờ Mới Biết Thiên Âm Tông Là Ma Môn?
Cách làm của Chấp Pháp Phong dường như đang nhắc nhở Giang Hạo nơi này chính là Ma Môn.
Đối phương rõ ràng có khả năng ăn cướp trắng trợn, lại cho mình lựa chọn.
Để cho hắn lựa chọn ngoan ngoãn giao tiền bồi thường.
Cũng may Giang Hạo vốn không có ý định hoàn thành nhiệm vụ, việc cần ra ngoài cũng đã kết thúc.
Chuyện liên quan đến nằm vùng đúng là vui mừng ngoài ý muốn.
Một ngàn linh thạch đổi lấy chuyện này, đúng là vô cùng đáng.
Hắn thở dài một tiếng,liền không nghĩ nhiều nữa.
Dựa theo kế hoạch trước đó thì cứ để đó trước đã.
Hiện tại hắn có hơn tám nghìn linh thạch, cần chuẩn bị cho Bàn Đào Thụ niết bàn.
Lần này hắn không muốn trì hoãn nữa, bởi vì chỉ thiếu một cái bọt khí màu tím là có thể thu được thần thông mới.
Năm nay lại thu hoạch được thêm một thần thông, thực lực cũng sẽ mạnh hơn một chút.
Chẳng qua là không xác định được là thần thông gì.
"Hai ngày này ta còn nghe nói một chuyện." Liễu Tinh Thần có chút ngoài ý muốn:
"Nghe nói Bạch Dạ khởi xướng khiêu chiến với Man Long."
"Khiêu chiến?" Giang Hạo giật mình, nói:
"Đệ tử thủ tịch?"
"Đúng." Liễu Tinh Thần gật đầu:
"Chuyện vào hai ngày trước, đại khái không bao lâu nữa sẽ được công bố. Theo lý thuyết thì xác suất thành công của hắn không cao, không biết tại sao
lại gấp gáp như vậy. Nếu như hắn tấn thăng Nguyên Thần viên mãn, xác suất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
Đừng nói là Nguyên Thần hậu kỳ, cho dù Nguyên Thần viên mãn, hắn cũng không nhất định có thể giữ vững khiêu chiến năm thứ hai. Đại khái là muốn làm gì đó trong một năm này."
Tin tức này khiến cho Giang Hạo ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Bạch Dạ lại truy đuổi thập đệ tử thủ tịch nhanh như vậy.
Hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ giống như hắn, trốn kỹ tăng cao tu vi trước, sau đó lại cố gắng tiến vào thủ tịch.
Hiện tại động tác quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp chuẩn bị kỹ càng.
Cho dù là tu vi, hay là nguyền rủa, hắn cũng không đuổi kịp.
"Chừng nào thì bắt đầu?" Giang Hạo hỏi.
Liễu Tinh Thần mở miệng giải thích: "Khiêu chiến đệ tử thủ tịch, phải tuyên bố trước một năm. Cho nên sang năm, mới là ngày bọn hắn giao thủ. Địa điểm là chỗ người khiêu chiến định, nhưng mà sẽ công bố trước một ngày giao thủ."
Một năm sau? Giang Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian một năm, tu vi của hắn mặc dù không đuổi kịp, thế nhưng nguyền rủa có lẽ có thể bắt kịp.
Chỉ hy vọng có thể có hiệu quả.
Ai làm thủ tịch thì làm, hắn không hy vọng Bạch Dạ làm.
"Địa điểm do Bạch Dạ chọn, vậy liệu hắn có thể chuẩn bị một chút trận pháp hay không?" Giang Hạo hỏi.
"Không thể." Liễu Tinh Thần lắc lắc đầu, nói:
"Trận pháp cùng với cấm chế đều không thể bố trí. Đương nhiên, chỉ cần không điều tra ra là được."
Giang Hạo gật đầu, tương đối công bằng, lại tương đối tự do.
Chỉ cần có năng lực gian lận thì có thể gian lận.
Lại nói chuyện hai câu, Liễu Tinh Thần liền đi về phía quặng mỏ:
"Nếu không có chuyện gì nữa, vậy ta đi làm chuyện chính đây."
Giang Hạo chắp tay tạm biệt.
Còn về chuyện chính của Liễu Tinh Thần là đi xem trò vui sao?
Hay là đến quặng mỏ tìm tàn hồn gì đó quấn thân.
Hiện tại Liễu Tinh Thần cách Nguyên Thần trung kỳ cũng rất gần, không biết hai vị đoạt xá kia có ý định liên thủ hay không.
Giang Hạo có ý giám định, muốn xem hướng đi của nội dung cốt truyện.
Thế nhưng hắn sắp đi gặp Trang Vu Chân, có lẽ cần giám định.
Giây lát.
Tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Phòng số một.
Nhìn Trang Vu Chân sa sút ở bên trong, Giang Hạo nhẹ nhàng gõ gõ cột gỗ:
"Tỉnh chưa?"
Lúc này Trang Vu Chân mới chậm rãi ngẩng đầu, sau khi xác định người tới, ánh mắt hắn dường như sáng lên.
Dường đã chờ đợi thật lâu.
"Xem ra ngươi rất muốn gặp ta." Giang Hạo bình tĩnh nói.
"Tông môn người không thông báo cho ngươi rằng ta muốn gặp ngươi sao?" Trang Vu Chân nhìn chằm chằm Giang Hạo, hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Không có."
Hắn đúng là không nhận được mệnh lệnh nào như này.
Trang Vu Chân chắc là đã bị lừa, loại chuyện này cũng bình thường.
Dù sao người tông môn còn nghiền ép cả trong một nhà, huống hồ là tù nhân?
"Các ngươi không phải là Ma Môn đó chứ?" Trang Vu Chân hỏi.
"Ách?" Giang Hạo có chút kinh ngạc, nói:
"Tiền bối không biết chúng ta là Ma Môn sao?"
Trang Vu Chân: "..."
Hắn thở dài một hơi, nói:
"Lúc đến ta chỉ biết là các ngươi là môn tam lưu."
Tam lưu? Giang Hạo không đồng ý với cách nói này.
Mặc dù Thiên Âm Tông không thể nói là đỉnh cấp, nhưng nói thế nào cũng có thể miễn cưỡng đặt chân vào hàng nhất lưu.
Ít nhất là tại phía Nam có thể cho là vậy.
Huyền Thiên Tông, Lạc Hà Tông đều là tông môn nhất lưu.
Thực ra Thiên Thanh Sơn trước kia thật ra cũng được tính, thế nhưng sau khi bị Thiên Âm Tông công phá, đại khái chỉ có thể coi là nhị lưu.
Cộng với bọn hắn đã tách ra một đợt, có lẽ sắp ngã xuống nhị lưu.
Về phần Hạo Thiên Tông và Minh Nguyệt Tông gì đó, đều được xưng là Tiên Môn chân chính.
Nói là đỉnh lưu, có lẽ còn có chút xem thường bọn hắn.
Bởi vì bọn hắn mạnh hơn Thiên Âm Tông và Huyền Thiên Tông không phải chỉ là một chút.
Cộng lại cũng không đủ đánh một bàn tay của bọn hắn, lúc trước Liễu Tinh Thần đã nói như vậy.
Bởi vậy có thể thấy bọn họ mạnh mẽ như nào.
"Tiền bối không đủ cẩn thận." Giang Hạo nói.
Chưa xác định rõ tình huống, lại đột nhiên đánh tới.
Cuối cùng lâm vào trong đó.
"Cẩn thận?" Trang Vu Chân ngẩng đầu lùi ra sau, nói với vẻ châm chọc:
"Ngươi đến một nhà bình thường hái hoa, sẽ cẩn thận sao?"
Giang Hạo: "..."
Đúng là sẽ không, xem ra cần phải lấy đó mà làm gương.
"Tiền bối thân ở phương Bắc, làm thế nào lại biết phương Nam có Thiên Hương Đạo Hoa?"
Thật ra hắn biết có quan hệ với Đan Nguyên, chuyện này thật ra không có ảnh hưởng gì lớn đối với Thiên Âm Tông cả.
Mấy người phương Nam đều biết, hỏi thăm một chút là có thể phát hiện ra chỗ của Thiên Hương Đạo Hoa.
Mà Giang Hạo đang muốn tìm ra Đan Nguyên.
Một khi tìm ra, liền có cơ hội chiếm lấy Thạch Bản của hắn, thậm chí biết được chủ nhân phía sau Thạch Bản.
Nếu không phải lo lắng bị chủ nhân thật sự phía sau Thạch Bản phát hiện, hắn cũng muốn thử giám định mấy người Đan Nguyên trong các lần tụ hội.
Nhưng mà hắn không biết có thể giám định được hay không, trọng điểm là hắn không dám làm loạn.
Bởi vì lúc trước giám định Thạch Bản, có nhắc nhở chủ nhân phía sau Thạch Bản đã có chút phát hiện về tình huống bên này.
Ngay cả Hồng Vũ Diệp cũng phiền phức khi đối phó với loại người này, hắn không dám lỗ mãng.
Đương nhiên, thứ tiến vào Thạch Bản chẳng qua chỉ là một sợi ý thức, đại khái là không thể phát động thần thông.
"Rất khó sao? Tìm một người thần bí là được." Trang Vu Chân nói.
"Làm thế nào để liên hệ với người thần bí này?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi nói cho ta biết trước, tại sao Thiên Hương Đạo Hoa lại ở trong tay ngươi?" Trang Vu Chân nhìn chằm chằm Giang Hạo, nói.
"Không biết, việc mà ngươi muốn hỏi là chuyện của cao tầng. Ta chỉ là phụng mệnh làm việc." Giang Hạo lắc đầu, nói.
Hắn cũng không nói dối.
Hắn cảm thấy giao Thiên Hương Đạo Hoa vào trong tay hắn, chỉ là để câu cá.
Hắn không thể nào biết được thật giả trong đó.
Còn về chuyện trồng ra được, có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.
"Ngươi còn biết cái gì nữa?" Trang Vu Chân nhìn chằm chằm Giang Hạo, hỏi.
"Ngươi ám chỉ cái gì?" Giang Hạo hỏi lại.
"Ngươi biết ta đang chỉ cái gì." Trang Vu Chân nói.
"Có thể nói cho ta biết sau khi Thi Giới Hoa phát triển sẽ như thế nào không?" Giang Hạo đổi sang vấn đề khác.
"Tiểu tử, ngươi chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, ngươi phải biết lúc ta toàn thịnh thì chỉ cần thổi một hơi đã có thể giết ngươi. Nói cho ta biết ngươi còn biết cái gì." Trang Vu Chân dường như không thể đè nén lửa giận trong lòng.
"Xem ra ngươi không phải là rất muốn nói chuyện cùng ta." Giang Hạo nói.
"Không thấy ta đang nói chuyện với ngươi sao, nói cho ta biết ngươi rốt cuộc đã biết được những gì, biết được cái tên kia từ đâu." Trang Vu Chân trợn mắt, nhìn chằm chằm vào Giang Hạo.
Giang Hạo cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy Trang Vu Chân bị giam ở trong này, tinh thần có chút không ổn định.
Hắn tiến lên một bước, vẫy vẫy tay rồi nói khẽ:
"Tới đây, ta sẽ nói cho ngươi biết hai chữ. Chờ sau khi ta nói xong, ngươi sẽ tỉnh táo lại."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận