Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 255: Nữ Ma Đầu Lại Ngủ Lại Và Tắm Rửa

Chương 255: Nữ Ma Đầu Lại Ngủ Lại Và Tắm Rửa
U Vân Phủ.
Thượng nguồn sông Hoàng Sa.
Bích Trúc đứng trên vùng trời dòng sông, nhìn xuống phía dưới.
"Xem ra chính là ở chỗ này, không biết có thể tìm được vật mà ta muốn hay không."
Vị trí nàng tra được chính là chỗ này, mà địa điểm "Tỉnh" nói cũng ở nơi đây.
Đã đến lúc nghiệm chứng tất cả.
"Ta muốn xem xem Tỉnh này rốt cuộc có phải là đang phô trương thanh thế hay không, nếu như là thật, ta muốn xem xem hắn cất chưa Giao Long như thế nào. Thủ đoạn chắc là sẽ không quá tốt."
Từ một số thủ đoạn sẽ có thể nhìn ra truyền thừa của người này như thế nào.
Nàng cũng không vội, mà là đi dọc theo cong đường này hướng xuống dưới.
Từ thượng nguồn tới trung thượng.
"Chắc là tại khu vực này."
Bích Trúc lăng không mà đi.
Ánh mắt của nàng vẫn luôn đặt ở bên trong dòng sông.
Nàng một đường đi về phía dưới, dòng sông chảy xiết cũng dần trở nên chậm rãi.
Đến một chỗ nào đó, nàng đột nhiên dừng lại.
"Hả?" Lúc này nàng híp mắt lại, có chút không dám tin.
"Tìm được rồi? Sao lại nhỏ như vậy?"
Trong dự đoán của nàng, Giao Long cực kỳ khổng lồ, cho dù giấu đi cũng cực kỳ dễ tìm.
Nhưng mà vừa rồi, nàng thiếu chút nữa đã bỏ qua.
"Không đến mức đó đi, chỉ còn lại ngần ấy thôi sao?"
Nàng chậm rãi hạ xuống trong sự nghi hoặc, dòng nước bắt đầu tự động tách rời, đáy sông hiển ra, nước bùn cũng tản ra.
Một viên hạt châu màu tím xuất hiện ở trước mắt nàng.
Hạt châu?
Nàng nhẹ nàng vẫy tay, hạt châu liền đi tới trong tay.
Nàng nhanh chóng đi lên trên mặt sông, bay lên không trung vô tận, ngắm nghía hạt châu trong tay, lúc này có thể thấy rõ Giao Long ở bên trong, hơn nữa còn có một luồng khí tức bé nhỏ cố ý bị phóng ra.
Không chú ý thì sẽ bỏ qua.
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là thủ đoạn này.
"Phong ấn không gian? Lại hoàn toàn không phải, chưa từng nhìn thấy loại thủ đoạn này."
Trong lúc nhất thời, nàng có chút chấn kinh, lai lịch của "Tỉnh" dường như vượt xa suy nghĩ của nàng.
Đây cũng không phải là thủ đoạn mà người bình thường có thể có được.
Cho dù là nàng đều không thể nào biết được.
"Xem ra hắn không giống như đang ra vẻ thần bí, lúc giao dịch phải giữ vững tinh thần."
Sau khi thu hồi Giao Long, nàng nhìn về phía thôn xóm nơi xa, đi hỏi ý kiến một chút có lẽ có thể biết được chút tình huống lúc đó.
Thế nhưng… Không cần thiết.
Làm thế sẽ dễ dẫn lửa thiêu thân.
Sau đó nàng nhanh chóng rời đi, cũng nên chuẩn bị cho lần tụ hội tiếp theo rồi.
Đi hoàn thành giao dịch.
——
Thiên Âm Tông.
Giang Hạo trở lại sân nhỏ.
Lúc này con thỏ mang theo Tiểu Li đang hái trộm đào.
"Chúng ta hái nhiều như vậy, sư huynh trở về liệu có mắng chúng ta hay không?” Tiểu Li còn có chút sợ hãi.
"Sẽ không, chủ nhân sẽ cho Thỏ gia một chút mặt mũi." Con thỏ nói chắc như đinh đóng cột.
"Nếu như ta bị phát hiện liệu có thể bị mắng hay không?"
"Đến lúc đó chỉ cần báo tên Thỏ gia liền không sao, bạn bè trên đường đều sẽ cho Thỏ gia một chút mặt mũi."
"Thật sao?"
"Thật, Thỏ gia đã lừa ngươi bao giờ chưa?"
"Con thỏ không ăn sao?"
"Thỏ gia ta ăn người, sau đó chúng ta đến trong ruộng nhổ củ cải để ăn."
Giang Hạo đứng trước sân, có chút kinh ngạc, tính cảnh giác của con thỏ rất cao.
Nhiều lần tới gần, nó đều có thể phát hiện ra.
Cho dù chính mình không toả ra bất kỳ khí tức gì.
Quả nhiên có thiên tư Đại Yêu, không thể giữ nó lại.
"Chủ nhân, ngài đã trở về." Con thỏ lớn tiếng kêu lên.
Lời này dọa cho Tiểu Li run cả tay, hai quả đào rớt xuống đất.
"Sư, sư huynh." Nàng nhặt quả đào lên, cúi đầu sợ hãi nói.
Giống như đứa nhỏ làm sai chuyện bị phát hiện.
Xem ra tinh thần đã tốt hơn nhiều, Giang Hạo quan sát Tiểu Li rồi nói:
"Đào ngọt không?"
"Ngọt." Tiểu Li vô thức gật đầu.
Quả nhiên rất ngọt, sau đó Giang Hạo để Tiểu Li tiếp tục hái.
Lần này, nàng hái vô cùng vui vẻ.
Lúc còn lại ba quả cuối cùng, Giang Hạo liền bảo Tiểu Li dừng lại.
Nàng cắn một miếng đào rồi nhảy trở về.
Giang Hạo đưa mắt nhìn Tiểu Li rời đi, sau đó trở lại sân nhỏ.
Chỉ là vừa mới quay người lại đã thấy con thỏ bị treo trên tường, mặt mũi bầm dập, không rõ sống chết.
"Sư muội này của ngươi có thân phận gì?" Giọng nói thanh thúy vang lên, êm tai dễ nghe.
Giọng điệu mặc dù bình thản, nhưng lại khiến cho người ta không dám buông lỏng chút nào.
Hắn quay đầu, phát hiện Hồng Vũ Diệp mặc bộ váy màu đỏ, tóc dài đến eo được búi đơn giản, đang nhẹ nhàng đong đưa.
Lúc này nàng hái một quả bàn đào xuống, cắn nhẹ.
Trong nháy mắt thấy Hồng Vũ Diệp ăn trái cây, tâm trí của Giang Hạo dường như bị đánh vào.
Thế mà cảm thấy giờ khắc này Hồng Vũ Diệp vô cùng cảnh đẹp ý vui.
Mị thuật?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo không hiểu sao lại có loại cảm giác nguy hiểm, bởi vì hắn có khả năng chống cự Mị thuật của tất cả mọi người, duy chỉ có Hồng Vũ Diệp là không được.
Thiên Tuyệt Cổ Độc vô hiệu đối với Hồng Vũ Diệp.
"Ngọt." Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo, vẻ mặt có chút đáng tiếc:
"Xem ra ngươi lại sai."
Trong nháy mắt, Giang Hạo ổn định tâm trí, cúi đầu nói:
"Có lẽ chỉ có một quả ngọt, đúng lúc bị tiền bối ăn."
"Nói một chút về sư muội của ngươi đi, ngươi biết nàng là cái gì không?" Hồng Vũ Diệp ngồi xuống ghế, lại cắn nhẹ quả đào.
"Tiền bối biết sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
Tiếng nói vừa dứt, lực lượng khổng lồ phun trào.
Phịch một tiếng, cả người Giang Hạo đụng ở trên tường.
Có chút hơi đau.
"Là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Không đau, Giang Hạo thở phào một cái rồi đứng dậy, mở miệng nói:
"Tiểu Li sư muội là Long tộc."
"Ngươi biết là Long gì không?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Chuyện này thì vãn bối không biết." Giang Hạo lắc đầu.
"Nói một chút sao nàng lại gia nhập vào chỗ của ngươi." Hồng Vũ Diệp tiếp tục hỏi.
Giang Hạo chỉ có thể nói lại tình huống Tiểu Li nhập môn, những chuyện này đều không có gì phải giấu diếm cả.
Ngoại trừ chuyện giám định.
"Thì ra là ngươi để cho nàng nhập môn, khó trách." Hồng Vũ Diệp khẽ cười, nói:
"Đây là một con rồng nhỏ, người nào đối tốt với nàng thì nàng sẽ đối tốt lại với người đó. Ngươi cho nàng một miếng cơm ăn, nàng sẽ luôn ghi nhớ."
"Long tộc yếu như vậy sao?" Giang Hạo dò hỏi.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, ánh mắt mang theo thâm ý, chợt cười nói:
"Ngươi không phải đã nhìn thấy rồi sao?"
Đó là bởi vì Tiểu Li mất trí nhớ và mất đi lực lượng, Giang Hạo có chút bất đắc dĩ.
Vốn cho rằng có thể biết được chút gì đó từ chỗ của Hồng Vũ Diệp.
"Ăn nốt quả bàn đào cuối cùng." Hồng Vũ Diệp chỉ vào Bàn Đào Thụ, tiếp tục nói:
"Hôm nay có khả năng niết bàn đúng không?"
"Có khả năng." Giang Hạo gật đầu.
Hắn cũng dự định niết bàn vào hôm nay.
Sau khi ăn bàn đào, hắn bắt đầu bố trí linh thạch.
Một vạn bốn ngàn bảy linh thạch, cứ biến mất như vậy.
Còn lại không đến ba ngàn.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp ngồi trên ghế, quan sát quả bàn đào cuối cùng hấp thu tất cả chất dinh dưỡng và linh khí.
Sau nửa đêm, Bàn Đào Thụ khô héo.
Rạng sáng, quả rơi xuống đất.
Toàn bộ cây hóa thành tro tàn, vùi lấp quả đào.
"Gần hoàn thành rồi." Đợi cả một đêm, Giang Hạo mở miệng nói.
Hắn không nghĩ tới Hồng Vũ Diệp lại qua đêm ở chỗ của hắn.
"Tiếp theo thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo đi qua lấy hạt giống ra, sau đó gieo xuống lần nữa:
"Gieo xuống, tưới nước sáu ngày, chắc là có thể nảy mầm lần nữa, mở ra luân hồi mới."
"Chỉ như thế?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Chỉ như thế." Giang Hạo gật đầu.
Mặc dù chỉ là tưới nước, nhưng đúng là chỉ cần tưới nước.
Hồng Vũ Diệp đứng lên, đi vào bên trong:
"Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."
Nghe vậy, Giang Hạo mơ hồ cảm thấy lưng đau.
Thế nhưng cũng không dám từ chối.
"Đúng rồi." Hồng Vũ Diệp đột nhiên dừng lại, nói:
"Sử dụng thần thông lúc trước của ngươi lần nữa xem."
Trước đó? Mỗi Ngày Nhất Giám?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận