Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 264: Ngươi Để Ý Chuyện Ta Tắm Rửa Sao?

Chương 264: Ngươi Để Ý Chuyện Ta Tắm Rửa Sao?
Cảm nhận được khí tức khủng bố, Giang Hạo liền biết mình gặp phải tai ương.
Nhưng đây là lần đầu tiên vừa thấy mặt mà đối phương đã động thủ.
Hắn thậm chí còn không biết là vì chuyện gì.
Lúc này, người đứng yên trong sân đương nhiên là Hồng Vũ Diệp.
Thực lực của nàng cực kỳ đáng sợ, tính cách lại khó mà phỏng đoán.
Thế nhưng với tồn tại mạnh mẽ như này, cho dù tính cách như nào, hắn đều cần ứng đối cẩn thận.
Một khi đắc tội đối phương, sẽ có thể nghênh đón đả kích hủy diệt.
"Ngươi có vẻ như vô cùng tích loại đồ xúi quẩy này."
Ánh mắt lạnh lùng của của Hồng Vũ Diệp khẽ động, giọng nói lạnh lùng.
Đồ vật xúi quẩy?
Giang Hạo lập tức hiểu ra, đang nói nguyền rủa trên người mình.
Nghĩ như thế, Hồng Vũ Diệp đúng là không quá ưa thích mấy thứ xúi quẩy.
Cho dù là cổ mộ, hay là Thiên Cực Ách Vận Châu.
Nàng đều không muốn.
Không phải là thứ gì không tốt, chỉ là xui xẻo.
"Tiền bối…"
Giang Hạo vốn định nói rõ lí do, thế nhưng khí tức kinh khủng đã lao tới.
Phịch một tiếng.
Trùng kích mạnh mẽ khiến cho cả người hắn không chịu khống chế, bay rớt ra ngoài.
Trong lúc Giang Hạo cho là mình sắp đụng vào cái gì đó, chợt nghĩ đến mình đang đứng trước cửa sân, căn bản không có thứ gì có thể chống đỡ hắn.
Quả nhiên, thân thể của hắn bắt đầu nghiêng về sau.
Bùm!
Cả người rơi xuống sông.
Lực trùng kích đã tan biến, Giang Hạo vốn định lập tức đứng dậy, nhưng lại đột nhiên phát hiện thân thể không thể động đậy.
Nước sông lưu động, cọ rửa hắn.
Cảm giác nghẹt thở mặc dù không đủ để tạo thành uy hiếp đối với hắn, thế nhưng cũng là lần đầu tiên cảm nhận được.
Qua một lúc sau, hắn mới có lại quyền khống chế thân thể.
Hắn nhảy lên khỏi dòng sông, rơi xuống trên bờ.
"Hô ~ "
Giang Hạo thở ra một hơi, dùng thuật pháp làm khô nước đọng trên người.
Lúc hắn đi vào sân nhỏ, lại đột nhiên phát hiện thân thể dường như đã thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi cảm nhận cẩn thận, hắn kinh ngạc phát hiện, nguyền rủa trên người đã biến mất hoàn toàn.
"Đa tạ tiền bối." Sau khi đi vào sân nhỏ, Giang Hạo cung kính nói với Hồng Vũ Diệp.
"Cám ơn ta sao?" Hồng Vũ Diệp quay người nhìn về phía Giang Hạo, cười nói:
"Ngươi muốn lấy cánh tay làm tạ lễ, hay là chân? Hay là ghi sổ?"
Giang Hạo: "…"
Vẫn nên không trả lời mới thỏa đáng, hắn cảm thấy đối phương thật sự sẽ động thủ.
"Nếu như lần sau ta còn nhìn thấy mấy thứ xúi quẩy này, ngươi nên nghĩ kỹ mình muốn thiếu tay hay là thiếu chân đi?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Lần này chẳng qua là ngoài ý muốn." Giang Hạo giải thích.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cười ha ha.
Nàng ngồi trên ghế, bảo Giang Hạo đi chuẩn bị trà.
Trong chốc lát.
Giang Hạo đặt trà ở trước mặt Hồng Vũ Diệp, sau đó mới bắt đầu nói về chuyện tụ hội lần trước.
Bắt đầu từ chuyện giảng giải tu vi.
Sau đó nói đến chuyện Thiên Cực Ách Vận Châu bị phát hiện, còn có Thất Tinh Phong Ấn của Đan Nguyên tiền bối.
Nói xong, hắn thuận thế đưa thư tịch cho Hồng Vũ Diệp xem.
Hắn đã giám định qua quyển sách này, không thể giám định ra người sáng tạo.
Nhưng mà cũng không giám định ra nguy hiểm gì khác.
Bỏ ra một chút thời gian, sau khi Hồng Vũ Diệp xem xong Thất Tinh Phong Ấn, bình tĩnh nói:
"Nếu như là hắn tự sáng tạo, đúng là có một chút thực lực. Thế nhưng không có một chút tác dụng nào sau khi Thiên Cực Ách Vận Châu bộc phát cả. Nếu như là loại trạng thái như cái của ngươi thì có thể phong ấn mấy canh giờ, nhưng cũng chỉ như vậy."
Giang Hạo gật đầu, Thất Tinh Phong Ấn so ra còn kém Chưởng Trung Càn Khôn nhiều, thế nhưng chỉ mấy canh giờ thôi đã đủ tranh thủ thời gian cho những cường giả khác rồi.
Hắn cầm lại thuật phong ấn, Giang Hạo dự định sẽ dành chút thời gian để học tập.
"Tiếp tục nói đi." Hồng Vũ Diệp nâng chén trà lên, nói.
"Phía sau chính là thù lao giao dịch của Đan Nguyên, nói cho ta biết tại sao Đại Thiên Thần Tông lại tới U Vân Phủ." Giang Hạo đưa một tờ giấy qua, thuận tiện nói lại nội dung phía trên.
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn tờ giấy trên mặt bàn, uống trà nghe Giang Hạo kể lại.
"Người sau lưng là Vạn Vật Chung Yên?"
"Đúng, thế nhưng vãn bối cũng không hiểu Vạn Vật Chung Yên là cái gì, đã để thành viên tụ hội khác đi điều tra."
"Ồ?" Hồng Vũ Diệp có chút hứng thú, nói:
"Ngươi dường như rất có thiên phú nằm vùng."
"Đều là nhờ phúc của tiền bối." Giang Hạo khiêm tốn nói.
"Tiếp tục đi." Hồng Vũ Diệp nói.
Sau đó chính là chuyện giao dịch bình thường.
"Thuật nguyền rủa đạt được thông qua giao dịch, nhất thời tò mò nên mới dùng." Giang Hạo nói.
"Nhất thời tò mò?" Hồng Vũ Diệp cười lạnh.
"Nhất thời tò mò." Giang Hạo gật đầu.
"Vậy coi như là nhất thời tò mò đi." Hồng Vũ Diệp để chén trà xuống:
"Nói tiếp đi."
Sau đó Giang Hạo nói lại chuyện Đấu Chuyển Tinh Di cùng với giải thích của Đan Nguyên.
Hồng Vũ Diệp không mở miệng, sau đó lại nói về thay đổi của Hải Ngoại, cùng với việc Thi Thần Tông đến phía Nam.
Toàn bộ quá trình, Hồng Vũ Diệp chỉ yên lặng lắng nghe.
Chuyện này khiến cho Giang Hạo cảm thấy tiếc nuối, nếu như có thể phát biểu một đôi lời, hắn sẽ càng được coi trọng ở bên trong tụ hội.
Chỉ là có chút chuyện không tiện nói, sẽ dễ đoạt nổi bật của Đan Nguyên.
Nhưng mà lần này không có vấn đề gì cả, không cần thiết phải biểu hiện.
Có chút khoảng cách cũng tốt.
"Xác định được thân phận của bọn hắn chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vẫn chưa." Giang Hạo lắc đầu.
Chuyện thân phận căn bản là không có cách nào xác nhận.
Bên phía Đan Nguyên không biết đã từng liên hệ với Trang Vu Chân hay chưa, chuyện này sẽ hỏi thăm sau.
Hiện tại Thi Tâm đang ở chỗ của hắn, có lẽ có thể làm cho đối phương mở miệng.
Thế nhưng hắn không dám đưa Thi Tâm cho hắn xem, có đôi khi đối phương không nhìn thấy hi vọng thì sẽ đi hướng cực đoan.
Mong muốn dẫn con mồi đến sào huyệt, thì phải vừa cho hắn hi vọng lại phải khiến cho hắn e ngại.
Tất cả đều kết thúc không phải là chuyện đáng sợ nhất đối với những người này.
Đáng sợ nhất chính là bên trong quá trình vừa có thể nhìn thấy hi vọng, lại phát hiện ra tuyệt vọng.
Nhưng chỉ cần có một chút hy vọng sống, bọn hắn đều sẽ cố gắng tóm lấy.
"Ngươi vừa rồi nói Minh Nguyệt Tông đã bắt đầu phát thiếp mời?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, cười nói:
"Ngươi không định tới xem sao?"
Giang Hạo lắc đầu.
Hắn đúng là không có ý định đi qua, quá nguy hiểm.
"Ngươi chẳng lẽ định ở trong Thiên Âm Tông cả một đời sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Ở lại đây có thể trồng hoa cho tiền bối." Giang Hạo nói lời trái lương tâm.
"Ngươi có thể mang hoa và cây của ta đi cùng." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Giang Hạo: "…"
Hồng Vũ Diệp không sợ, thế nhưng hắn sợ.
Không nói đến việc có thể thành công hay không.
Cho dù thành công, cũng không thể rời khỏi Minh Nguyệt Tông.
Bởi vì cường giả Thiên Âm Tông nhất định sẽ trông coi ở bên ngoài. Không chỉ như thế, Thiên Âm Tông còn kém Minh Nguyệt Tông, nói cách khác, cường giả kém xa Minh Nguyệt Tông nhiều.
Như vậy sẽ có càng nhiều cường giả phát hiện ra Thiên Hương Đạo Hoa , tương đương với chuyện cần thường xuyên đề phòng những người kia.
Có nhiều đệ tử có thiên phú có bối cảnh, đến lúc đó cũng dễ đắc tội với người ta.
Còn không bằng như bây giờ.
Còn có thể ổn định mà mạnh lên, bởi vì hoa vốn là của Thiên Âm Tông, cho nên không cần đề phòng quá nhiều.
Có việc thì đã có Bạch Chỉ Trưởng lão.
Đến Minh Nguyệt Tông sẽ hoàn toàn khác biệt, tất cả áp lực đều rơi xuống trên người hắn.
Càng là tông môn mạnh mẽ thì hắn sẽ càng phải thừa nhận áp lực lớn.
Trừ khi không mang theo Thiên Hương Đạo Hoa, thế nhưng…
Không tránh thoát Hồng Vũ Diệp được.
Đương nhiên, chuyện liên quan tới tình huống Tiên Môn đều là giả định của hắn, dù sao ngoại trừ Thiên Âm Tông, hắn còn chưa từng tới những tông môn khác.
Không biết tình huống cụ thể.
Hồng Vũ Diệp cũng không nói thêm gì, dường như chỉ là thuận miệng nhắc tới những chuyện này.
Sau khi uống trà xong, nàng liền đi vào bên trong.
Sau khi tiến vào phòng khách, nàng liền đến đến chỗ tắm gội.
Lần này, nàng nhìn thấy không còn là thùng gỗ, mà là phòng tắm đẹp đẽ bóng loáng.
"Xem ra ngươi đúng là biết làm việc." Hồng Vũ Diệp quay đầu lại nhìn về phía Giang Hạo.
"Tiền bối quá khen." Giang Hạo nói khẽ.
"Đáng tiếc, để tâm đối với chuyện ta tắm gội, nhưng bảo ngươi nằm vùng, lại toàn thu hoạch bằng vận may." Hồng Vũ Diệp tựa cười như không cười, nói.
Giang Hạo: "…"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận