Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 272: Ta Nói Có Thể Nguôi Giận?

Chương 272: Ta Nói Có Thể Nguôi Giận?
Bên bờ sông, Hàn Vũ đạo nhân cực kỳ phẫn nộ.
Khí tức của hắn phóng lên cao, lực lượng mạnh mẽ cuốn ra tám phương.
Quá đáng, thật là quá đáng.
Người của Thiên Âm tông căn bản không có ý định kiềm chế lại, giết không điều tra là một chuyện.
Nhất là bọn họ đều không định vị tất cả vật trong pháp bảo trữ vật.
Điều này chứng tỏ gì?
Không phải có người dùng thủ đoạn đặc biệt thì chính là có cường giả tham dự.
Nếu chỉ một người, hai người chết cũng là bình thường, nhưng đằng này không chỉ có một hai kẻ ra tay giết người.
Vậy chính là có cường giả tham dự.
Ma môn này thật sự không hề kiềm chế, không coi ai ra gì.
Khí tức mạnh mẽ quét ngang tám phương, làm cho không ít người run sợ.
Hình như lại sắp phát sinh đại chiến.
Còn ở trong tông môn.
Điều này chẳng khác nào không có ưu thế về trận pháp tự nhiên, đồng thời mạnh mẽ chiến đấu, có thể mang tới tổn thất không nhỏ cho Thiên Âm tông.
Đối mặt với sự tức giận của Hàn Vũ đạo nhân, một bóng trắng hạ xuống.
Bạch Chỉ đã lập tức tới hiện trường.
"Trưởng lão Hàn Vũ đừng vội nổi giận."
"Nực cười, ngươi bảo lão phu làm sao bớt giận được?"
Hàn Vũ đạo nhân nhìn chằm chằm vào người vừa tới, lạnh lùng nói.
Người này đại diện cho chưởng môn Thiên Âm tông, thực lực không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ thôi.
Nếu Chưởng giáo bế quan của bọn họ cũng vậy, Thiên Âm tông chẳng qua cũng tầm thường thôi.
Hắn nghi ngờ, liệu Trang trưởng lão có thật sự rơi vào trong tay bọn họ không?
Có lẽ Thi Giới Hoa chỉ hiểu nhầm.
"Nghe nói trưởng lão Hàn Vũ tới đây mấy ngày, còn chưa ngắm nhìn Thiên Âm tông chúng ta.
Ta dẫn đạo hữu đi dạo, chắc hẳn có thể khiến bằng hữu bớt giận." Bạch Chỉ cảm nhận được uy áp của đối phương, giọng điệu vẫn bình thản nói.
Nàng đang thử cân nhắc xem mình chống lại trưởng lão này, sẽ có bao nhiêu phần thắng.
Tuy người trước mắt này kém hơn Trang Vu Chân nhưng vẫn rất mạnh.
Mười hai mạch bọn họ muốn giữ lại ba người này, cũng không dễ dàng gì.
Về phần các đệ tử khác, căn bản không thành vấn đề.
"Đi dạo à?" Nam nhân trung niên bên cạnh cười lạnh nói:
"Đi dạo xong, các ngươi có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng sao?"
"Các ngươi yên tâm đi, Thiên Âm tông chúng ta thành tâm hợp tác, dù sao chúng ta cũng biết rất ít về Thi Giới Hoa." Bạch Chỉ khẽ nói, sau đó giơ tay ra hiệu mời:
"Đạo hữu Hàn Vũ, mời."
Hàn Vũ nhíu mày, sau đó nói:
"Sư muội, ngươi đi theo ta, sư đệ dẫn các đệ tử khác đi nghỉ ngơi đi."
Mặc dù trong lòng có phần nghi ngờ, nhưng hai người không nói gì nữa.
Lát sau.
Bạch Chỉ dẫn theo hai người đi dạo trên đường núi, ngẩng đầu lại có thể nhìn thấy một tòa tháp cao.
"Nơi này là Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đệ tử bình thường không có cách nào bước vào, cũng không có tư cách bước vào." Bạch Chỉ đi tới cửa, giới thiệu:
"Tháp này có thể nâng cao tu vi cho chúng ta và tẩm bổ dãy núi xung quanh.
Trước đây, hoàn cảnh trong Thiên Âm tông không tốt như vậy. Sau khi có tòa tháp này, mới có thể được như bây giờ."
"Các ngươi lấy tòa tháp này ở đâu?" Hàn Vũ đạo nhân hỏi.
Ở trong mắt hắn, tòa tháp này thật sự không đơn giản, hắn thậm chí không có cách nào nhìn thấu.
Vật này tuyệt đối không tầm thường, nhưng hắn chưa từng nghe nói qua về Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Bạch Chỉ mỉm cười, vẫn chưa trả lời.
"Đúng rồi, để không bị ảnh hưởng, cần phải đeo đồ vào."
Sau khi giao đồ cho Hàn Vũ và sư muội của hắn, ba người tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Lúc này, Hàn Vũ nhíu mày lại, đề phòng trước sau.
Một khi có vấn đề, hắn sẽ lập tức ra tay.
"Chúng ta sẽ đi qua xem từng tầng à?" Nữ tử xinh đẹp Lam Khanh hỏi.
"Không, chúng ta trực tiếp lên tầng thứ năm." Bạch Chỉ cười nói.
Tầng thứ năm.
Phòng giam thứ nhất.
Bạch Chỉ bảo hai vị đứng bên cạnh, nàng đi tới trước phòng giam.
Lúc này, bên trong phòng giam chỉ có một nam tử tóc tai bù xù, khí tức yếu ớt.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Hàn Vũ đạo nhân co lại.
Mặc dù không có cách nào cảm nhận, nhưng...
Hắn nhận ra được người trước mắt này.
Sao có thể bị hành hạ thành như vậy,?
"Trang Vu Chân, lại gặp mặt rồi." Bạch Chỉ mỉm cười nói.
Một câu nói ngắn ngủi này lại đánh mạnh vào ngực của Hàn Vũ đạo nhân và Lam Khanh tiên tử.
Khiến bọn họ khó có thể hít thở bình thường được.
Lúc này, Trang Vu Chân ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Chỉ nói:
"Ngươi tới cũng vô dụng thôi, ta sẽ không nói đâu. Ta muốn gặp người kia, ta muốn gặp hắn.
Bảo hắn tới, ta biết gì đều sẽ nói hết."
"Hắn không phải là đệ tử của mạch ta, ta cũng không tiện ra lệnh cho hắn." Bạch Chỉ mỉm cười nói.
"Cút đi, Ma môn dơ bẩn, ngươi là đại diện chưởng môn, làm sao có thể không ra lệnh cho hắn được chứ?" Trang Vu Chân tức giận nói.
"Ngươi ở trong tình cảnh này, hình như vẫn không phục." Bạch Chỉ nói.
"Các ngươi cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta." Trang Vu Chân lạnh lùng nói.
"Ý ngươi là muốn gặp người là đối thủ của ngươi?" Bạch Chỉ hỏi ngược lại.
Trang Vu Chân nghe được lời này, đột nhiên sửng sốt.
Thậm chí theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Sau đó, hắn tức giận nói:
"Ngươi cút đi, ta muốn gặp người kia. Bây giờ ta không muốn gặp ai hết, chỉ muốn gặp người kia.
Dẫn hắn tới gặp ta."
"Ta sẽ đi hỏi thăm giúp ngươi." Bạch Chỉ rất khách sáo nói.
Sau đó, nàng xoay người rời đi.
Chẳng bao lâu, nàng dẫn người rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Lúc này, hai người vẫn còn đang trong trạng thái chấn động.
Bọn họ cảm nhận được sự sợ hãi của Trang Vu Chân...
Là ai có thể khiến hắn không dám thấy?
"Hai vị đi dạo một vòng, đã nguôi giận chưa?" Bạch Chỉ cười hỏi.
Hàn Vũ đạo nhân: "..."
Lam Khanh tiên tử: "..."
Bạch Chỉ mỉm cười lại nói: "Chúng ta tới bàn chuyện hợp tác chứ?"
...
...
Trong Linh Dược viên, Giang Hạo cảm thấy bất an.
Lúc sáng sớm, hắn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.
Chắc là áp lực đến từ Thi Thần tông.
Khí tức khủng khiếp như vậy làm hắn nhớ tới Trang Vu Chân lúc trước.
Một khi người như vậy ra tay, hắn trốn cũng chưa chắc có thể trốn được.
Cho nên, hắn chỉ có thể xem tình hình rồi hành sự.
May mà mãi đến buổi trưa, vẫn không có tình huống gì xảy ra.
"Chắc là cao tầng của Thiên Âm tông đang nói chuyện với bọn họ, không biết có thể bàn bạc thỏa đáng không."
Sau khi bàn bạc thỏa đáng lại có thể thuận lợi hợp tác, bàn không được, đại khái sẽ có đại chiến xảy ra.
Một khi ra tay, cho dù Thiên Âm tông thắng cũng sẽ chịu tổn thất lớn.
Trừ khi, bọn họ có thể lặng lẽ giải quyết giống như Trang Vu Chân.
Mà lúc đó lặng lẽ giải quyết, vì ánh mắt cùng với cảm nhận không có cách nào chạm đến trên không trung.
Không ai biết lực lượng va chạm trên đó lớn tới mức nào.
Bây giờ, chiến trường ở Thiên Âm tông.
Hậu quả khó có thể đoán được.
Mãi cho đến buổi chiều, vẫn không có thêm chuyện gì xảy ra.
Ba ngày sau, tông môn tuyên bố hợp tác sâu hơn với Thi Thần tông, đồng thời bảo vệ đệ tử của Thi Thần tông làm khách ở Thiên Âm tông.
Một khi xảy ra chuyện, Chấp Pháp đường sẽ tham dự.
Sau khi nhìn thấy thông báo, Giang Hạo biết hai bên đã bàn bạc thỏa đáng, đồng thời không thể lại giết người của Thi Thần tông nữa.
Lần này, Chấp Pháp đường sẽ thật sự tham dự.
Người khác dám ra tay nữa, vừa điều tra sẽ bắt chính xác.
Giang Hạo không sợ điều tra bình thường, chỉ sợ Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Bất kể thế nào, sắp tới vẫn phải yên tĩnh hơn.
Qua một tháng rưỡi nữa, mình phải đi tìm Bạch Dạ.
.
Một tháng sau.
Trong lúc đó, không ai tới quấy rầy Giang Hạo.
Người của Thi Thần tông đang chuẩn bị đồ, tạm thời không tiếp xúc với hắn.
Giữa tháng chín.
Giang Hạo ngồi khoanh chân ở trong phòng, cảm nhận sự thay đổi trên toàn thân.
Lúc này, Thất Tinh Phong Ấn Pháp hiện ra ở xung quanh.
Hắn phát hiện Phong Ấn Pháp này có thể phong ấn bản thân.
Do đó hình thành phòng ngự, hiệu quả phòng ngự cũng không tệ.
Đáng tiếc, phạm vi này bị cố định, muốn đi ra ngoài cũng không dễ, cần phải có năng lực kiểm soát cao hơn.
Sau này, hắn lại tìm hiểu thêm một thời gian, chắc hẳn có thể làm được.
Giang Hạo đi tới sân, nhìn thấy Bàn Đào Thụ bắt đầu kết quả.
Như vậy chứng tỏ thời gian không còn sớm nữa.
Hắn thuận tiện kiểm tra bảng điều khiển.
Chuyện của Bạch Dạ chắc hẳn có thể tiến hành được rồi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận