Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 284: Là Phong Linh Chi Thuật

Chương 284: Là Phong Linh Chi Thuật
Nhìn trường thương gào thét tới, Bạch Dạ khó nhọc đứng dậy, bắt đầu LBeQClẀ tay phòng ngự.
Động tác hắn rất nhanh, các loại phòng ngự và pháp bảo lại xuất hiện.
Trong chớp mắt, trường thương lại va chạm vào phòng ngự.
Ầm!
Âm thanh trong trẻo vang lên, phòng ngự bị nghiền nát và tan rã, pháp bảo lập tức hóa thành bột phấn.
Trường thương gào thét, xuyên qua cơ thể Bạch Dạ.
Ầm!
Cơn đau dữ dội kéo tới, tử khí bắt đầu khiến Bạch Dạ bị thương nặng.
Liên Cầm tiên tử kinh ngạc kêu lên. Khi nàng muốn tới gần, đột nhiên lại nghe có tiếng rít kéo tới.
Ầm một tiếng.
Một thanh trường thương với thế sét đánh không kịp bưng tai lại xuyên qua cơ thể Bạch Dạ.
Có tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.
Sắc mặt Liên Cầm tiên tử tái nhợt, cảm giác hoảng sợ kéo tới.
Nàng đột nhiên nhớ tới nguyền rủa trước đó, cũng như vậy, không gián đoạn, làm người ta thấy bất lực.
Lúc này mới ba tháng, sao đối phương lại ra tay?
Hắn không sợ bị điều tra ra được sao?
Liên Cầm tiên tử bước nhanh tới bên cạnh Bạch Dạ, lo lắng nói:
"Sư huynh."
Lúc này, Bạch Dạ cắn răng, cố nhịn đau.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng rên rỉ.
Hắn nằm trên mặt đất, nắm chặt tay Liên Cầm, kích động nói:
"Ta biết, ta hiểu rồi."
"Sư huynh, ngươi đang nói gì?" Liên Cầm tiên tử vẻ mặt mê man.
"Phong linh, là Phong Linh Chi Thuật." Trong đau đớn, Bạch Dạ đã hiểu ra:
"Hắn muốn phong tu vi của ta, làm cho ta không tiến thêm được, gậy ông đập lưng ông."
Phong… Phong Linh Chi Thuật? Liên Cầm tiên tử cảm giác khủng hoảng. Nếu đúng là vậy, người này phải đáng sợ tới mức nào?
Lấy thủ đoạn như vậy để phong linh.
Không đúng, không đúng, ở trong Phong Linh Chi Thuật của bọn họ căn bản không có người mạnh như vậy.
Sau lưng bọn họ chắc hẳn cũng không có nhân tài khủng khiếp như vậy.
Nàng đều đã điều tra qua bối cảnh của đối phương.
"Sẽ không sai được." Trước khi Bạch Dạ ngất đi, đã khẽ nói:
"Để cho ta đi, đi Đoạn Tình nhai, xem... Nhất định, có thể thấy được một vài... Manh mối."
...
Lúc này, Giang Hạo đã rời khỏi Bách Cốt Lâm.
"Trận pháp quả nhiên được tăng cường, cũng may không tăng cường quá nhiều, nếu không thì rắc rối."
"Bây giờ là công kích lần thứ hai. Tiếp theo, bọn họ có khả năng cảnh giác hơn."
"Phải cẩn thận, phải thay đổi thời gian."
"Đổi thành một năm sau, ba tháng nhảy vọt tới một năm, chắc hẳn không có người nào sẽ nghĩ tới. Cho dù có người canh gác, thời gian dài không có việc gì cũng sẽ không nhịn được."
Giang Hạo trở lại Linh Dược viên, còn lo lắng Bạch Dạ sẽ thay đổi chỗ ở.
Nghĩ như vậy, muốn tìm được sẽ hơi phiền phức.
Đáng tiếc, hắn không biết Thiên Cơ Chi Thuật, nếu không có thể thử tính toán.
Giang Hạo không miễn cưỡng về điều này.
Mình đã quá tham lam rồi.
Lại giống như thiên phú trận pháp, không biết thì thôi.
Không cần để tâm.
Chỉ cần tu vi nâng cao nhanh, lại chế tạo phù có thể kiếm lấy linh thạch, như vậy là đủ rồi.
"Chủ nhân, sắp ăn hết Bàn Đào rồi." Con thỏ thấy Giang Hạo trở về, chỉ vào quả trên cây nhắc nhở.
Lúc này, Bàn Đào Thụ chỉ còn lác đác mấy quả.
Giữa tháng mười hai còn có thể còn nhiều như vậy, xem ra là Tiểu Li hái trộm chậm.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không dám hái đi hết.
Ban đầu, Giang Hạo đã nói phải để lại mấy quả.
Hắn do dự một lúc, hái đi hai quả:
"Hái chỗ còn lại xuống, ngày mai đưa qua cho Tiểu Li."
Con thỏ đáp lại tiếng, lại hái tất cả số quả còn lại xuống.
Phần lớn quả Bàn Đào Thụ đều vào bụng Tiểu Li bụng, chỉ có một phần rất nhỏ vào bụng của Trình Sầu cùng với con thỏ.
Tuy Tiểu Li thích ăn nhưng là một đứa trẻ tốt.
Cũng biết chia xẻ.
Trình Sầu và con thỏ đều là người nàng tương đối quen thuộc, thỉnh thoảng sẽ chia xẻ một quả.
Ít thì có hơi ít, nhưng cũng chỉ có Trình Sầu và con thỏ mới khiến nàng muốn chia xẻ.
Người khác đừng có mơ.
Giang Hạo ngồi trên chiếc ghế trong sân, bắt đầu lấy sách ra xem.
Tháng sau rất có khả năng phải đi vào Thi Giới.
Có vài chuyện, hắn phải nhanh chóng thực hiện.
Ví dụ như mật ngữ cho "Tinh".
Ban đầu, hắn muốn chờ Hồng Vũ Diệp tới, để cho nàng quyết định.
Bây giờ không dùng tới không được.
Thời gian hiệu lực nhanh nhất sắp qua, phải thử trước mới được.
Chỉ là Thiên Âm tông "Quỷ", làm cho hắn hơi lo lắng.
Cho đến tận lúc này, hắn đều không nhìn thấy khả nghi Đệ tử của Thi Thần tông.
Chủ yếu là đệ tử của Thi Thần tông phân bố ở mười hai mạch, ngoại trừ hai người Cố Thành thường gặp, hắn muốn gặp người khác gần như phải dựa vào may mắn.
Nhưng chủ động đi gặp sẽ có nguy cơ.
Trừ khi có đầy đủ nguyên nhân.
Cho nên, hắn vẫn không xác định được ai mới là "Quỷ" .
Hắn do dự một lúc, quyết định truyền mật ngữ cho con thỏ.
"Chủ nhân, đây là gì vậy?" Sau khi con thỏ học xong, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu.
"Ám hiệu." Giang Hạo bình thản nói:
"Chờ bao giờ ta ra ngoài, ngươi tìm một chỗ viết ám hiệu xuống, sau đó lấy tiền đề không bị phát hiện, xem ai tới gần mật ngữ.
Nhớ là nhất quyết không được để bị phát hiện."
Hắn nhấn mạnh một lần nữa.
"Cứ giao cho ta, bằng hữu trên đường đều sẽ cho Thỏ Gia một phần thể diện, sẽ không phát hiện ra ta." Con thỏ thề son sắt.
Con thỏ có thiên phú Man Thiên Quá Hải, cho nên rất thích hợp làm việc này.
Chỉ là tu vi của nó quả thật quá thấp.
Giang Hạo suy nghĩ, lại quyết định cho thêm ít phòng hộ.
Chỉ là hắn nhanh chóng phát hiện, mình không có thứ gì thích hợp với con thỏ.
"Thôi, qua mấy ngày nữa sẽ đi mua một cái."
Về phần mua gì, hắn còn chưa có manh mối đâu.
Đến lúc đó lại xem thử.
Ngày tiếp theo.
Giang Hạo rời khỏi Linh Dược viên, lại bắt đầu tìm kiếm đồ thích hợp với con thỏ trong chợ của tông môn.
Khi đi tới khu vực của linh sủng, hắn nhìn thấy không ít đồ.
Pháp bảo phòng ngự, pháp bảo công kích, pháp bảo giữ mạng.
Những thứ đó...
Đều rất đắt.
Giang Hạo đi tới khu vực tương đối rẻ, chỗ này là bán Linh Thú Chi Thuật.
Cũng được xem là một loại pháp bảo.
Đó là lấy một phần của linh thú chế tạo thành thuật pháp, có thể gia tăng trên linh thú khác.
Giang Hạo xem một lúc, chọn một cái lông chim.
Là cấp bậc Kim Đan.
"Sư đệ đúng là tinh mắt. Đây là sử dụng lông chim hậu duệ của linh thú Đại Bằng luyện ra, sử dụng toàn lực có thể tăng tốc độ lên tới Kim Đan viên mãn.
Có thể duy trì trong nửa ngày. Nếu không phải dùng hết sức lực thì có thể duy trì trong nửa tháng.
Có thể kết thúc và mở ra bất kỳ lúc nào." Người trung niên Kim Đan sơ kỳ cười và giới thiệu.
"Giá bao nhiêu vậy?" Giang Hạo thử hỏi.
"Vốn có giá một nghìn sáu. Nhưng ta thấy tu vi của sư đệ có khiếm khuyết, chắc kinh tế eo hẹp, ta lấy một nghìn lượng thôi." Người trung niên cười nói.
Giang Hạo: "..."
Chỉ là đồ dùng một lần, có thể bán được một nghìn?
Cho dù Trị Liệu Phù, Phòng Ngự Phù, Gia Tốc Phù của mình đạt đến Kim Đan cũng chỉ một, hai trăm linh thạch.
Giang Hạo thả xuống, dự định đi xung quanh xem thử.
Sau một lúc lâu, hắn quay lại gian hàng của người trung niên kia, bắt đầu trả giá.
Cuối cùng, hắn mua Phong Chi Vũ với igas chín trăm tám mươi linh thạch.
Đó là chiếc lông chim trắng nõn, có thể giấu ở trong lông của linh thú.
Giang Hạo thu đồ lại, không khỏi than thở, đồ của linh sủng đắt thật.
Hắn nhìn số linh thạch còn lại, ba nghìn tám, hơi ít.
Rơi vào đường cùng, hắn bắt đầu bày sạp, định chập tối lại đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp tìm Trang Vu Chân.
Nhưng hắn vừa bày ra một lúc, bóng người quen thuộc đã ngồi xổm trước sạp hàng của hắn:
"Sư đệ, ta cần cả Trị Liệu Phù và Thập Vạn Thần Kiếm Phù."
Người đến là sư tỷ Lãnh Điềm đã lâu không gặp.
"Đã lâu không gặp sư tỷ rồi." Giang Hạo đưa mười tấm linh phù qua.
Thuận lợi thu được tám trăm năm linh thạch.
Rẻ được năm mươi linh thạch.
Sư tỷ Lãnh Điềm càng lúc càng có tiền.
Lãnh Điềm tiên tử cất linh phù xong vẫn chưa rời đi, chỉ nhìn Giang Hạo cười nói:
"Hàng mới."
Giang Hạo: "..."
Lại có truyền thừa linh phù?
Trong giây lát, Giang Hạo cũng thấy khó hiểu, rốt cuộc là ai kiếm lời linh thạch của ai?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận