Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 304: Thuở Nhỏ, Ta Chưa Từng Làm Chuyện Gì Xấu, Vì Sao Bắt Nạt Ta Như Vậy

Chương 304: Thuở Nhỏ, Ta Chưa Từng Làm Chuyện Gì Xấu, Vì Sao Bắt Nạt Ta Như Vậy
Chương 304: Thuở Nhỏ, Ta Chưa Từng Làm Chuyện Gì Xấu, Vì Sao Bắt Nạt Ta Như Vậy
"Không còn giá trị sao?"
Giang Hạo cũng hiểu rõ mình quả thật không thể giúp bọn họ nữa.
Tuy nhiên, đáng lẽ cũng phải có qua có lại, mình làm nội ứng giúp bọn họ, còn nói cho bọn họ biết nhiều chuyện như vậy.
Bọn họ ít nhiều cũng phải cho mình ít phí tổn mới đúng.
"Nếu ngươi đã biết, vậy đừng phản kháng nữa. Ta sẽ cho ngươi một kết thúc vui vẻ." Khí tức của Tuyết Nguyệt tiên tử khuếch tán:
"Ở khoảng cách gần như thế, cho dù ngươi có pháp bảo giữ mạng cũng không kịp."
"Cũng đúng, ở khoảng cách gần như vậy, cho dù có pháp bảo giữ mạng cũng không kịp." Giang Hạo gật đầu tán thành suy nghĩ của đối phương.
"Biết thì..." Tuyết Nguyệt tiên tử vừa muốn nói tiếp, nàng đã nhìn thấy ánh trăng hiện lên.
Ánh đao với thế sét đánh không kịp bưng tai chém về phía nàng.
Biến hóa đột ngột xuất hiện nhưng không làm cho nàng quá hoang mang.
Nàng biết người trước mắt này có vấn đề, hắn làm sao có thể nói chuyện bằng giọng điệu như vậy với một Nguyên Thần?
Nhất định là có chỗ dựa, nhất là còn có thể đào quặng cùng Diệp Đông, đề phòng một chút tuyệt đối không sai.
Cũng may là nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ngăn cản một đòn này xong, nàng có thể rời đi.
Lấy bảo vật của nàng, cho dù là Nguyên Thần viên mãn cũng không thể lập tức phá vỡ.
Trên đường tới đây, nàng đã chuẩn bị đầy đủ, lúc đó chính là lúc nàng bắt đầu phản kích.
Mà khi nàng vừa phát ra phòng hộ, lại có cảm giác nặng nề khó hiểu, dường như có thứ gì đó vừa dày vừa nặng nghiền ép về phía nàng.
Ầm!
Trong chớp mắt khi pháp bảo giữ mạng vừa tiếp xúc với công kích, đã ầm ầm tan rã và bị nghiền nát.
Phụt!
Đao chém qua cổ của nàng.
Máu phun mạnh ra ngoài.
Ngay sau đó, cảm giác đau đớn dữ dội theo máu, theo hít thở lan ra khắp toàn thân.
Uy áp mạnh mẽ giống như ngàn vạn ngọn núi lớn đập về phía nàng.
Trong giây lát, khí thế của nàng tan rã, hai chân không ngừng run rẩy.
Ầm một tiếng.
Nàng bị uy áp khủng khiếp đè cho phải quỳ xuống đất.
Lúc nàng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi lạnh lùng cầm trường đao màu trắng bạc trong tay, khí thế như cầu vồng, uy thế ngập trời, trên thân có ánh sáng màu tím như bóng với hình.
Nguyên Thần hậu kỳ? Viên mãn?
Tuyết Nguyệt tiên tử trợn tròn mắt, khó có thể kìm chế được sự khiếp sợ trong lòng.
Sao có thể như vậy được?
Theo nàng thấy, đối phương nhiều lắm chỉ có vài pháp bảo uy hiếp nàng.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới đây là một cường giả.
Làm gì có Nguyên Thần nào sẽ ngụy trang thành Trúc Cơ, còn bị người khác bắt tới làm tạp dịch?
Đối mặt với sự chấn động của đối phương, Giang Hạo chậm rãi tới gần, giọng điệu bình tĩnh:
"Tiền bối, bây giờ tiền bối có thể giúp ta giải đáp một vài vấn đề không?"
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Trong mắt Tuyết Nguyệt tiên tử đầy sợ hãi và chấn động.
Giang Hạo giơ tay lấy ngọc bội của nàng, bất chợt hỏi:
"Người mạnh nhất trong Vạn Vật Chung Yên có tu vi gì?"
"Ngươi biết Vạn Vật Chung Yên?" Tuyết Nguyệt tiên tử khó có thể tin nổi.
"Có thể trả lời không?" Giang Hạo lạnh lùng nói.
Tuyết Nguyệt tiên tử che cổ nói:
"Vô dụng thôi. Hắn có tu vi Luyện Thần, mấy người như ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Đồ trong mỏ quặng là gì?" Giang Hạo lại hỏi.
Tuyết Nguyệt tiên tử nghe vậy, mắt lóe sáng: "Vật cực hung, một khi thả ra, ngươi cũng trốn không thoát."
"Hung bao nhiêu? Có hung bằng Thiên Cực Ách Vận Châu không?" Giang Hạo hỏi.
"Thiên Cực Ách Vận Châu?" Tuyết Nguyệt tiên tử sửng sốt: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Xem ra không bằng." Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Không bằng thì tốt rồi, hắn vẫn có khả năng xử lý.
"Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi không sợ Thiên Cực Ách Vận Châu sao? Hay ngươi biết Thiên Cực Ách Vận Châu ở đâu?
Hoặc là… Thiên Cực Ách Vận Châu ở trên người ngươi?" Tuyết Nguyệt tiên tử kinh hãi.
Sao nàng liên tưởng được vậy? Giang Hạo cảm giác kinh ngạc. Tuy nhiên, hắn không trả lời vấn đề của đối phương mà nói tiếp:
"Ngươi có thể nói qua về kế hoạch của các ngươi sao?"
"Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải nói cho ta biết tin tức về Thiên Cực Ách Vận Châu." Tuyết Nguyệt tiên tử nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Được, ngươi nói đi." Giang Hạo gật đầu.
"Hung vật của mỏ quặng chính là Địa Cực Phệ Tâm Châu. Nó có thể cắn nuốt vạn vật, chỉ cần phong ấn vừa mở ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều sẽ hủy diệt." Tuyết Nguyệt tiên tử nói.
Khoa trương như vậy sao? Giang Hạo có phần không tin. Thiên Cực Ách Vận Châu cũng không khoa trương như vậy.
Địa Cực Phệ Tâm Châu này lấy mặt mũi đâu ra?
"Tiếp tục." Giang Hạo nói.
"Kế hoạch của chúng ta là cho nó hấp thu vô số linh thú. Chỉ cần no đến mức độ nhất định, hung vật sẽ xuất hiện.
Đến lúc đó phong ấn tự phá giải." Tuyết Nguyệt tiên tử nói.
Giang Hạo nhíu mày.
Dễ vậy sao?
Hắn do dự một lúc, lựa chọn giám định.
【 Tuyết Nguyệt: Đệ tử chân truyền của Thiên Vũ tông, tu vi Nguyên Thần sơ kỳ, thành viên trung thành của Vạn Vật Chung Yên, thấy có cường giả Nguyên Thần đột nhiên xuất hiện, nàng lo lắng sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch, cố ý nói mọi chuyện nghiêm trọng hơn, muốn dọa cho ngươi rời đi, đồng thời đang chuẩn bị dùng tính mạng truyền tin tức ra ngoài, nói Thiên Cực Ách Vận Châu có khả năng liên quan tới ngươi. 】
Nhìn kết quả giám định, Giang Hạo thở dài.
Không hiểu tại sao một vị thiên tài như vậy lại công nhận quan niệm của Vạn Vật Chung Yên.
"Ngươi muốn dụ ta đi? Còn muốn giở trò mờ ám, buộc chung ta và Thiên Cực Ách Vận Châu?" Giang Hạo hỏi thẳng.
Đáp án trước chỉ khiến hắn thấy kỳ lạ.
Trò mờ ám phía sau, hắn có thể phát hiện ra. Bí tịch vô danh khiến hắn có khả năng quan sát vượt xa cường giả bình thường.
Một Nguyên Thần sơ kỳ căn bản không có cách nào giở trò mờ ám ngay trước mắt hắn.
Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Tuyết Nguyệt tiên tử trở nên khủng hoảng.
Nàng không có cách nào hiểu được tại sao đối phương có thể nhìn thấy suy nghĩ của mình.
Sau đó, nàng cảm giác Thập Vạn Đại Sơn trấn áp đến.
Trong nháy mắt, nàng phát hiện ra thân thể mình đang tan rã và bị nghiền nát.
Nàng… sắp chết.
Trong giây lát, nàng dường như nhìn lại cả cuộc đời của mình. Trong chớp mắt, ánh mắt tuyệt vọng đầy vẻ không cam lòng.
"Ta... không muốn chết."
"Thuở nhỏ, ta chưa từng làm chuyện gì xấu, vì sao bọn họ phải đối xử với ta như vậy? Lăng nhục ta, đổ oan cho ta, không ai ra mặt giúp ta, ta phải chịu tất cả cực khổ."
"Bây giờ ta muốn trả thù bọn họ, vì sao ngươi lại giết ta?"
"Vì sao à?"
Nghe được lời lẽ của đối phương, Giang Hạo trầm giọng nói: "Bởi vì, ngươi cũng muốn giết ta mà."
Trong chớp mắt, Tuyết Nguyệt tiên tử ngây người.
Cuối cùng hoàn toàn mất đi tiếng động.
Giang Hạo nhìn nàng và thở dài một tiếng. Xem ra, phần lớn thành viên của Vạn Vật Chung Yên đều có quá khứ không tốt.
Cầm pháp bảo trữ vật của đối phương, Giang Hạo lại đâm thêm hai đao, cuối cùng xuất phát từ lòng tốt, chôn đối phương xuống dưới đất.
Mồ yên mả đẹp.
Trong tông môn, chuyện bị lăng nhục thường xuyên xảy ra, nhưng đối phương tuyệt đối là thiên tài, thiên tài cũng có thể bị lăng nhục thì đúng là hiếm thấy.
Trừ khi người khác càng thiên tài hơn, có bối cảnh sâu hơn.
Điều này làm cho hắn nghĩ đến Lâm Tri.
Lâm Tri may mắn hơn, có con thỏ thường xuyên tới tìm hắn, trở thành đạo sư trong cuộc đời của hắn.
Cho dù bị lăng nhục, trong lòng vẫn có hy vọng.
Còn may mắn hơn rất nhiều người.
Tuy nhiên, với những gì hắn gặp phải, có lẽ hắn sẽ được Vạn Vật Chung Yên chiêu mộ.
Đến lúc đó, xem thử có thể lợi dụng được không.
Chỉ là loại người như Lâm Tri sẽ không gây phiền toái cho hắn, nếu đưa đi Vạn Vật Chung Yên, lại dễ thường xuyên gây phiền toái cho hắn.
Đây cũng là tai họa.
Grào!
Từ phía xa vọng tới tiếng gầm thét giận dữ.
Giang Hạo lập tức nhìn về phía xa, Vạn Vật Chung Yên đã hành động.
"Tuy Tuyết Nguyệt tiên tử nói khoa trương lên, nhưng chắc hẳn kế hoạch là như vậy, hơn nữa khả năng ảnh hưởng cũng không nhỏ."
"Ta phải mau chóng rời khỏi đây."
Hắn nói xong, vận chuyển Hòa Quang Đồng Trần, biến mất dưới ánh mặt trời.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận