Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 326: Duyệt Tận Thiên Bia Sơn

Chương 326: Duyệt Tận Thiên Bia Sơn
Chương 326: Duyệt Tận Thiên Bia Sơn
Giang Hạo nhìn ngọn núi trước mắt, có một loại rung động không nói ra được.
Ngọn núi này ẩn chứa lực lượng không thể tưởng tượng được, linh khí xung quanh thân sáng chói loá mắt, bản thân ngọn núi cuồn cuộn to lớn, giống như đại dương mênh mông vô tận, lại giống tinh không bao la.
"Đây là Thiên Bia Sơn?"
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo mới hiểu ra, tại sao lại nói Thiên Bia Sơn là cơ duyên quan trọng nhất tại Thi Giới.
Bản thân nó đã là tồn tại đặc thù nhất.
Trước đây hắn còn không biết, Thiên Bia Sơn sẽ trấn áp cường giả như thế nào, bây giờ xem ra căn bản không cần phải thế.
Lực lượng chất chứa trên ngọn núi này đủ để trấn áp tất cả.
Chẳng qua là…
Giang Hạo nhìn về phía nữ tử bên người, nghĩ thầm Thiên Bia Sơn và Hồng Vũ Diệp ai sẽ mạnh hơn?
Nghĩ đến khả năng này, hắn bản năng cảm thấy là Thiên Bia Sơn, nhưng sự mạnh mẽ của Hồng Vũ Diệp lại không cách nào tưởng tượng được.
Lại cảm thấy có thể là Hồng Vũ Diệp.
Nhưng cho dù như thế nào, đều không có sự khác biệt gì đối với Giang Hạo cả.
Bởi vì bọn hắn chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể ấn chết mình.
Bỏ đống suy nghĩ đó qua một bên, Giang Hạo mới hơi có chút lo lắng nói:
"Tiền bối, động tĩnh này có phải là có chút lớn hay không?"
Hồng Vũ Diệp lườm Giang Hạo, nói:
"Ngươi chú ý cẩn thận nhiều năm như vậy, không nghĩ tới chuyện hót lên một tiếng làm kinh người sao?"
"Sẽ chết người đấy." Giang Hạo cúi đầu nhỏ giọng nói.
Thực lực của bản thân mình như thế này còn muốn hót một tiếng làm kinh người?
Muốn hót một tiếng làm kinh người, cần đào quáng một trăm năm.
Tốt nhất vẫn là quặng mỏ ở Thiên Âm Tông.
Các quặng mỏ khác đều không tốt lắm.
Hồng Vũ Diệp không nhìn Giang Hạo nữa, mà là đưa ánh mắt nhìn về ngọn núi trước mắt.
"Núi này quả thật có chút đặc thù, đi thôi, đi lên xem một chút."
Giang Hạo không dám nói không, chỉ có thể đi theo Hồng Vũ Diệp.
Chỉ là hắn có chút không hiểu, Thiên Bia Sơn tại sao lại triệu hoán hắn.
Thật sự chỉ là vì để hắn cảm ngộ bia đá thôi sao?
Hay là vì gì khác?
Nhưng mà cho dù là cái gì, chỉ cần có Hồng Vũ Diệp ở đây thì cũng không tới lượt hắn.
Vẫn an toàn.
Lúc bọn hắn đi vào con đường Thiên Bia Sơn, tất cả bia đá của Thiên Bia Sơn đột nhiên bùng nổ hào quang, sau đó ánh sáng bắt đầu kết nối.
Bắt đầu kết nối từ khối bia đá thứ nhất, trong nháy mắt một trăm linh tám tấm bia đá đều được kết nối cùng một chỗ.
Ánh sáng của tấm bia đá thứ nhất đột nhiên rơi xuống trước mặt hai người Giang Hạo.
Dường như chỉ cần bước một bước, là có thể đi tới khối bia đá thứ nhất, người khác cần làm gì đó, nhưng bọn hắn lại không cần.
Giang Hạo cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì một mình hắn sẽ không có loại đãi ngộ này, chủ yếu chính là bởi vì Hồng Vũ Diệp gia nhập.
Cho nên, Hồng Vũ Diệp rốt cuộc là đáng sợ nhường nào đây?
Dưới chân núi, đá người Cố Văn đã hiểu ra.
Thiên tài kinh thế ở ngay Huyết Triều Lâm, bởi vì vị thiên tài kia không đi qua, cho nên Thiên Bia Sơn mới tự mình tới.
"Rốt cuộc là thiên tài kinh thế gì vậy?" Cố Văn không hiểu lắm.
Hắn thật ra cũng là một thiên tài.
Thư viện Thiên Văn chỉ có một Trúc Cơ có tư cách tiến vào Thiên Bia Sơn.
Mà người này chính là hắn.
Gia Cát Chính cũng giống như thế.
Bọn hắn mặc dù không phải là tiên tài đứng đầu tại tông môn, thế nhưng cũng được xếp vào nhóm phía trước.
Nhưng không nghĩ tới lại có thiên tài khiến cho Thiên Bia Sơn tự mình tới.
"Thật sự muốn biết hắn là ai, đúng thật là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân." Đinh Dư có chút xúc động.
Chỉ cần có thể nhìn thấy thiên tài bực này, kiến thức của bọn hắn sẽ được mở rộng hơn rất nhiều.
Sau đó mọi người nhìn về phía Mộ Dung Thanh Thanh.
"Đừng nhìn ta, ta không có cách nào, hơn nữa lỡ như mạo phạm đến thiên tài này thì sao?" Mộ Dung Thanh Thanh lắc đầu.
"Chúng ta leo lên núi sao?" Hạ Đông hỏi.
"Trèo lên, chỉ cần có thể đi lên tự nhiên là được. Chỉ là không biết chúng ta có thể đi lên được hay không." Cố Văn nói.
Lúc này, tất cả bia đá đều nối liền cùng một chỗ, bọn hắn đúng là không chắc có thể lên núi được hay không.
Hào quang xuất hiện, người tới Thiên Bia Sơn cũng đang lùi lại, tránh xa bia đá.
Lan Thiên tiên tử và Vân Kỳ không ngừng lui lại.
Bọn hắn nhìn ánh hào quang từ bia đá, cảm giác khó có thể tin được.
"Không nói đến bảy mươi hai Địa Sát, ngay cả ba mươi sáu Thiên Cươn cũng liên thông. Giống như là duyệt tận thiên bia vì người tới." Lan Thiên tiên tử sống nhiều năm như vậy, còn chưa từng nhìn thấy loại tình huống này.
“Phô trương thật lớn." Vân Kỳ không khỏi cảm khái:
"Chúng ta muốn tới gần ba mươi sáu Thiên Cương đều phải nghĩ đủ loại biện pháp, thiên tài kinh thế vừa đến, Thiên Bia Sơn trực tiếp mở ba mươi sáu Thiên Cương, mời hắn xem. Nhiều bia đá như vậy, cho dù là thiên tài kinh thế cũng không có cách nào xem quá nhiều được?"
"Không biết." Lan Thiên tiên tử lắc đầu:
"Thế nhưng thiên tài kinh thế hẳn là không giống bình thường, có lẽ chỉ cần xem qua một lần là đủ rồi."
Một bên khác, đám người Mục Khởi nhìn Thiên Bia Sơn, sau đó không hề lưỡng lự, tất cả đều từ bỏ Cảm Ngộ Tuyền đi tới Thiên Bia Sơn.
Cảm Ngộ Tuyền chẳng là gì ở trước mặt Thiên Bia Sơn cả.
Sự xuất hiện của Thiên Bia Sơn chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cho nên mới có người lui tới Cảm Ngộ Tuyền để cảm ngộ.
Hoặc là có vài người đã đi một lần, cho nên không muốn truy cầu quá giới hạn.
Mà bây giờ núi đang ở trước mắt, không phải là vấn đề có truy đuổi hay không, mà là đang hỏi ngươi có muốn tới hay không.
Mục Khởi nhìn hào quang của Thiên Bia Sơn, phát hiện thiên tài kinh thế đã bắt đầu leo núi.
Hắn cũng rất tò mò, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Giang Hạo đi theo Hồng Vũ Diệp tới trước bia đá thứ nhất, trên tấm bia đá viết ba chữ to: Tỉnh Trung Nguyệt.
Ánh mắt nhìn qua, Giang Hạo liền có thể nhìn thấy vô số nhánh linh khí.
Giống như mỗi một loại lĩnh ngộ đều có kết quả khác biệt.
Hồng Vũ Diệp không dừng lại, sau khi đáp lại hào quang hai người liền tới trước khối bia đá thứ hai, lần này Giang Hạo cảm thấy một loại khí tức tương đối rộng lớn, phía trên vẫn viết ba chữ to: Thủy Trung Thiên.
Hồng Vũ Diệp lại cất bước, hai người tới khối bia đá thứ ba.
Lần này là, Sơn Ngoại Sơn.
Khối thứ tư, Nhân Ngoại Nhân.
Khối thứ năm, Ngưng thần ngồi yên, có thể nghe kỳ hương.
Không có dừng lại, bọn hắn đi tới trước khối thứ sáu.
Khối thứ sáu có ý nghĩa không giống đối với Giang Hạo.
Bởi vì ánh sáng, hắn không nhìn thấy người xung quanh, nơi này dường như bị ngăn cách.
Nếu không, hắn đã có thể nhìn một chút xem Quỷ Tiên Tử có ở đây hay không.
Thế nhưng ngăn cách cũng tốt, bản thân mình không đến mức bị bại lộ.
Mà khối này, viết: Tâm bình khí tĩnh, hiểu rõ thiên địa.
Hồng Vũ Diệp vẫn không hề dừng lại một chút nào, tiếp tục đi lên.
Giang Hạo thì luôn quan sát bia đá, chữ và khí tức phía trên đang không ngừng biến hóa.
Số lượng chữ càng nhiều thì biến hóa trong đó cũng càng nhiều.
Thậm chí hắn đều có chút xem không hiểu, không chỉ là biến hóa, mà ngay cả chữ viết cũng không hiểu.
Dường như đã vượt qua phạm trù bình thường.
"Những văn tự này không phải là chữ viết bình thường, cần lĩnh hội mới có thể hiểu được chữ viết mặt ngoài, mà muốn lĩnh hội cơ duyên từ bên trong bia đá thì phải bắt đầu từ những chữ viết bị ẩn giấu kia." Hồng Vũ Diệp giải thích.
Giang Hạo gật đầu.
Nói cách khác, càng lên cao càng khó tìm hiểu.
Cơ duyên cũng càng khó có được.
Rất nhanh, bọn hắn đã đi hết bảy mươi hai Địa Sát.
Giang Hạo ngoại trừ phía trước có thể xem hiểu, phía sau hoàn toàn không có thu hoạch.
"Tiền bối, mục đích của chúng ta là gì?" Hắn nhẹ giọng hỏi thăm.
"Ánh sáng kết nối ở đâu thì chính là ở đó." Hồng Vũ Diệp đáp.
"Tiền bối không dừng lại cảm ngộ sao?" Giang Hạo lại hỏi.
Không lĩnh hội, chẳng khác nào chỉ là tới đi dạo một vòng.
Hồng Vũ Diệp đột nhiên dừng lại, nhìn về phía nam từ bên người, giễu cợt nói:
"Không phải ngươi thích điệu thấp sao?"
Giang Hạo: "…"
Hắn không cảm thấy Hồng Vũ Diệp là một người khiêm tốn.
Sau đó, bọn hắn đi tới ba mươi sáu Thiên Cương.
Lúc thấy khối thứ nhất, hắn phát hiện bia đá không có ghi chép chính xác.
Sau khi bọn hắn tới gần, một ít chữ viết mới chậm rãi xuất hiện.
"Thể Thuật, Sơn Hải Động."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận