Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 329: Bị Chặn Lại

Chương 329: Bị Chặn Lại
Chương 329: Bị Chặn Lại
Mục Khởi nhìn tấm bia đá, thấy sinh cơ tới từ Thiên Bia Sơn, thân thể giống như đạt đến trạng thái tốt nhất, hắn có chút vui mừng, bởi vì còn chưa tới thời gian tấn thăng.
Cho nên có thể rèn luyện bản thân tốt hơn.
Lúc trước, hắn từng đến Thiên Bia Sơn một lần, trước đó chỉ lấy được thần thông.
Bây giờ lấy được sự rèn luyện tu vi.
Như là nghe cường giả giảng đạo thuyết pháp.
Không có hào quang loá mắt, không có bất kỳ tiếng vang gì.
Tất cả mọi thứ chỉ thông qua một tấm bia đá.
Lại có thể mang đến cho bọn hắn cơ duyên không gì sánh kịp.
Trong lúc nhất thời, cả tòa Thiên Bia Sơn lâm vào yên lặng.
Tất cả mọi người ngồi trước tấm bia đá, quan sát thân ảnh phía trên.
Nhìn hắn tu luyện, như là hiểu ra phương pháp tu luyện của mình.
Trong lúc nhất thời, mọi người quên đi tất cả.
Mười ngày sau.
Thanh Du lại chạy tới Thiên Bia Sơn.
"Cuối cùng đã tới, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thiên Bia Sơn thế mà lại đột nhiên tan biến."
Nàng có thể đến nhanh như vậy, là bởi vì trên đường gặp được Cố Thành sư huynh.
Nếu không thì một Kim Đan viên mãn như nàng còn cần một chút thời gian.
Trừ khi có pháp bảo phi hành lợi hại.
"Không biết, ta chỉ là nghe nói Thiên Bia Sơn đột nhiên xuất hiện tại Huyết Triều Lâm. Thế nhưng trước đó ta đã đi lên một chuyến, nghe nói có thiên tài kinh thế." Cố Thành đáp.
"Thiên tài kinh thế? Chẳng lẽ vì thiên tài kinh thế nên Thiên Bia Sơn tự mình tới?" Thanh Du cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Đi lên trên hỏi một chút liền biết, chỉ lại không biết tại sao lại cảm thấy nơi này an tĩnh lạ thường." Cố Thành cau mày nói.
"Đúng, không chỉ là nơi này, Huyết Triều Lâm cũng vậy." Thanh Du gật đầu.
Yên tĩnh không một tiếng động, khiến cho nàng có chút lo lắng.
Nếu như là bình thường, tuyệt đối không có khả năng như này.
Hai người mang theo cảnh giác, bắt đầu đi đến Thiên Bia Sơn, rất nhanh đã đi tới trước khối bia đá thứ nhất.
Chỉ nhìn thoáng qua một chút thôi, hai người lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Lúc này, dưới tấm bia đá thứ nhất có đầy người đang người.
Phần lớn là Trúc Cơ, Kim Đan, tất cả đều ngồi xếp bằng, giống như là đang lĩnh ngộ.
Không chỉ là bọn hắn, còn có một số yêu thú.
Chúng nó cũng như thế.
Chuyện gì có thể khiến cho những người này trở nên như thế?
Sau đó, bọn hắn nhìn về phía khối bia đá thứ nhất.
Chỉ liếc mắt một cái, bọn hắn đã lâm vào trong đó.
Bất tri bất giác ngồi xuống lĩnh hội.
Trở thành một trong số mọi người ở đây.
Giang Hạo vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh, bởi vì trạng thái cực kỳ tốt, hắn tu luyện mấy lần.
Bây giờ hắn càng hiểu rõ về Hồng Mông Tâm Kinh, bất kể là tu vi hay là tâm pháp thì mức độ nắm giữ đều tăng lên rất nhiều.
Bởi vì cảm thấy không sai biệt lắm, hắn liền thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Lúc mở mắt ra, hắn mới nhớ tới mình đang ngồi ở trước tấm bia đá.
Vốn là tới để lĩnh hội, cuối cùng lại trở thành tu luyện.
"Kết thúc?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền tới.
Giang Hạo quay đầu lại, phát hiện Hồng Vũ Diệp còn ở đây, nhưng mà nàng dường như đã uống hết trà.
"Tiền bối, vãn bối vẫn chưa tìm hiểu ra thứ gì cả." Giang Hạo nói.
Hắn nhiều lắm có thể xem là thực lực mạnh hơn một chút mà thôi.
So sánh với Mạc Thiên trước đó, hắn sẽ có thể dễ dàng đánh lén hơn rất nhiều.
Còn về đọ sức chính diện, chắc là cũng có thể thắng.
Dù sao hắn chỉ vừa mới tấn thăng Nguyên Thần viên mãn, thực lực không ổn định.
Tốt nhất vẫn không nên có xung đột chính diện với viên mãn chân chính thì hơn.
Dễ dàng lâm vào nguy hiểm.
Hồng Vũ Diệp quan sát bia đá thật lâu, mới nói:
"Tiếp tục pha trà đi."
Giang Hạo chỉ có thể thêm nước vào trà.
Lá trà một vạn bảy ngàn năm trăm, cho dù pha mấy lần cũng đều tốt hơn lá trà hai trăm nhiều.
Bã trà cũng phải mang về, hỏi xem con thỏ có muốn ăn hay không.
"Tiền bối lúc nào thì đi lĩnh hội?" Giang Hạo vừa pha trà vừa hỏi.
Một khi Hồng Vũ Diệp lĩnh hội, hắn sẽ có thời gian đi lau bia đá.
"Lĩnh hội?" Hồng Vũ Diệp cười nói:
"Không có thời gian."
"Không có thời gian?" Giang Hạo nghi hoặc.
Lúc này hắn đột nhiên có một loại cảm giác, Thiên Bia Sơn sắp biến mất.
Nói cách khác, đã đến thời gian xuống nói.
Như này liền kết thúc? Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi.
"Hiện tại đã là tháng mười." Hồng Vũ Diệp nhắc nhở.
Tháng mười? Đã qua nửa tháng? Giang Hạo kinh ngạc, hắn không có loại cảm giác này.
Vốn cho rằng mới chỉ qua một đêm.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút tiếc nuối, vậy là không thể lau bia đá được nữa rồi.
Hắn nhìn bia đá trước mắt, đã hơn mười ngày không lau rồi, chắc là cũng có tro bụi?
Sau khi nhấp một ngụm trà, Hồng Vũ Diệp liền đứng dậy.
"Đi thôi, xuống núi."
Trong lòng Giang Hạo có chút không nỡ.
Nhưng mà hắn có chút tò mò:
"Thiên Bia Sơn tự mình tới, chẳng lẽ là muốn tiền bối đi lên một chuyến?"
"Dĩ nhiên là không phải, Thiên Bia Sơn cũng không đơn giản, ngươi lĩnh hội trước tấm bia đá này, bia đá cũng phản chiếu thân ảnh của ngươi. Nói một cách đơn giản, Thiên Bia Sơn đã khắc tên của ngươi xuống." Hồng Vũ Diệp nói.
"Khắc tên của ta xuông?" Giang Hạo lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm.
Hắn có chút hối hận, cảm giác được không bù mất.
"Không ảnh hưởng tới chuyện ngươi điệu thấp." Hồng Vũ Diệp cười lạnh, nói.
Giang Hạo cúi đầu, lại nhẹ nhàng thở ra.
Không có gặp nguy hiểm thì tốt.
Chẳng qua là hắn có chút tò mò, tại sao Hồng Vũ Diệp không lưu tên của nàng lại.
Sau khi hỏi ra, Giang Hạo chỉ thấy trong đôi mắt xinh đẹp của Hồng Vũ Diệp lóe lên một tia ghét bỏ.
Nàng không che giấu chút nào, cho nên Giang Hạo có thể nắm bắt một cách dễ dàng.
Chuyện này khiến hắn không hiểu.
Nhưng mà đối phương không nói, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.
Hồng Vũ Diệp cất bước đi xuống núi.
Cho dù Giang Hạo tiếc nuối đến đâu thì cũng phải đi theo.
Chỉ có thể chờ đợi cơ hội lần sau, không biết có còn triệu hoán hắn nữa hay không.
Hắn lập tức bắt kịp Hồng Vũ Diệp, hai người chớp mắt đã xuất hiện ở dưới chân núi.
Thân màu màu đỏ cũng biến mất theo.
Không lưu lại bất kỳ căn dặn gì.
Khiến cho Giang Hạo có chút không quen.
Không nghe thấy hai câu uy hiếp của đối phương, hắn luôn cảm thấy nguy hiểm hơn.
Sau khi hắn đi xuống, không ít người cũng rời khỏi Thiên Bia Sơn.
Phát hiện có người, hắn cũng không lưu lại, nhanh chóng rời đi.
Còn lại mấy tháng nữa, hắn dự định ra ngoài tìm kiếm quặng mỏ mới rồi tiếp tục đào quáng.
Mặt khác, bên ngoài dễ dàng gặp được Thiên Bia Sơn, có lẽ có thể đi lau một phen.
Vì lý do an toàn, Giang Hạo nâng tu vi lên Trúc Cơ viên mãn.
Sau đó dùng tu vi Trúc Cơ viên mãn để đi đường.
Lần này có Luyện Thần, lỡ như thi triển tu vi Nguyên Thần hậu kỳ bị phát hiện thì sẽ không thể nói rõ lý do.
Mình cũng không phải là đối thủ của hắn.
Sau khi rời đi không bao lâu, hắn gặp phải hai người, một người vượt qua Nguyên Thần, một người nhìn như là Nguyên Thần trung kỳ, thế nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Giang Hạo không dám quan tâm quá nhiều, chỉ có thể mau chóng rời khỏi.
Hi vọng chỉ là gặp gỡ trùng hợp.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy Huyết Triều Lâm nguy hiểm như vậy.
Nhưng mà sau khi hắn đổi phương hướng, đối phương lại ngăn ở trước mặt hắn.
Tâm Giang Hạo trầm xuống, đối phương dường như để mắt tới hắn.
"Gặp qua hai vị tiền bối." Hắn không tiếp tục trốn nữa, mà là cung kính hành lễ.
"Thiên Âm Tông Giang Hạo?" Lan Thiên tiên tử mở miệng hỏi.
Bọn hắn đi xuống vô cùng sớm, sau đó trùng hợp nhìn thấy Giang Hạo đang đi đường.
Vân Kỳ không nhận ra người, mà Lan Thiên tiên tử mới gặp qua một lần từ xa.
"Hai vị tiền bối là?" Giang Hạo đã chuẩn bị xong tất cả.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, khí tức của nữ nhân trước mắt có chút dao động, có thể là vừa tấn thăng.
Mà nam tử bên cạnh nàng mới là đáng sợ nhất, thoạt nhìn thì là Nguyên Thần trung kỳ, thế nhưng tinh thần kéo dài, linh khí xung quanh đan xen, nhìn không giống Nguyên Thần, có chút tương tự với Thượng An Đạo nhân.
Đối phương đang ẩn giấu tu vi, trước mặt loại cường giả này, hắn có thể trốn thoát được hay không cũng là một vấn đề.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận