Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 348: Xuống Núi

Chương 348: Xuống Núi
Chương 348: Xuống Núi
Nhìn vẻ mặt bất khuất của Hàn Minh, Giang Hạo liền biết tương lai hắn có thể đi
Chỉ là có một vấn đề, dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác.
Lần này có rất nhiều người tham gia vây công căn cứ tạm thời của Thiên Thánh Giáo.
Giang Hạo bởi vì Chấp Pháp Đường nên không thể ra ngoài.
Nếu không thì cũng có khả năng bị phái đi.
Vậy sẽ nguy hiểm.
Hắn lắc đầu, trở lại Linh Dược Viên.
Trước khi kết thúc chiến đấu, nơi này quyết không thể xuất hiện vấn đề.
Nếu không chính là sự thất trách của hắn, hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với bình thường.
Con thỏ cũng bị hắn đặt kêu đến Linh Dược Viên.
Nó có khả năng lập tức phát hiện nơi nào có vấn đề.
Trình Sầu cũng bị hắn gọi về, tạm thời không cần để ý tới chuyện của Linh Dược Viên ngoại môn.
Hắn khi trở về mới phát hiện Cổ sư muội bị bắt, đột nhiên hắn cảm thấy Giang sư huynh bảo hắn đi ngoại môn là vì đã đoán được từ sớm.
Ba ngày sau.
Lần lượt có người được đưa về tới.
Không ít người bị trọng thương, nhưng mà phần nhiều vẫn là người của Thiên Thánh Giáo, từng người của bọn hắn bị vứt vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Mặc dù Giang Hạo có chế phù, nhưng không đem đi bán.
Bởi vì Linh Dược Viên quan trọng hơn.
Hắn thậm chí chỉ có thể tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, sau đó liền đến.
Ban ngày hay trong đêm đều không dám rời đi.
Mà người xử lý linh dược được hắn chia thành hai lớp, thay phiên nhau xử lý ngày đêm.
Một ngày này có người cầu kiến ở bên ngoài.
Giang Hạo đi ra ngoài.
Thấy là một vị tiên tử trên người có thương thế.
Trúc Cơ viên mãn.
"Sư tỷ có chuyện gì?" Giang Hạo hỏi.
Tiên tử này ném cho Giang Hạo một hóa đơn, sau đó trực tiếp đi thẳng vào trong Linh Dược Viên:
"Ta muốn một gốc Thanh Cổ Thảo."
Chỉ là lúc nàng muốn đi tới, Giang Hạo đưa tay ngăn cản nàng.
"Sư đệ là có ý gì? Hóa đơn có vấn đề?" Đối phương hỏi.
"Không có vấn đề gì." Giang Hạo nhìn đối phương, nói nghiêm túc:
"Thế nhưng sư tỷ có vấn đề."
Còn chưa dứt lời dưới, hắn làm ra vẻ muốn động thủ.
Nhưng mà đối phương đột nhiên vận dụng toàn bộ tu vi, bắt đầu phóng vào bên trong Linh Dược Viên.
Giang Hạo không chần chờ nữa.
Ma Âm Trảm!
Ầm ầm!
Đối phương thi pháp ngăn cản.
Mà lúc này Giang Hạo đã đi tới bên người nàng.
Trảm Nguyệt!
Ánh đao như ánh trăng chiếu rọi, phịch một tiếng, đánh bay đối phương đang trọng thương.
Sau đó, Giang Hạo người ta đi gọi người của Chấp Pháp Đường.
Không bao lâu sau, người liền bị mang đi.
"Ngươi làm sao mà phát hiện được?" Trước khi bị mang đi, nằm vùng Thiên Thánh Giáo không thể nào hiểu được.
Giang Hạo cũng không trả lời.
Thật ra hắn chỉ là thử một chút mà thôi, ai biết được lại thật sự có vấn đề.
Thương thế của đối phương là thật, hóa đơn cũng là thật.
Tình huống khẩn cấp đều có thể là thật.
Tu vi, khí tức,… tất cả đều không có vấn đề gì.
Cho nên hắn muốn lừa dối đối phương một chút, hoặc là trực tiếp giám định.
Giám định có thể giữ lại liền giữ lại, cho nên cứ lừa đối trước đã.
Nếu như lừa dối không có kết quả, vậy thì giám định.
Sau đó đối phương lộ tẩy.
Cũng may chỉ là Trúc Cơ, nếu là Kim Đan thì sẽ phiền toái một chút.
Sau đó, Giang Hạo nghe nói chỗ khác đều gặp loại người này, chỉ có hai nơi bị lừa.
Nghe nói là bởi vì người tới là người trong mạch của mình.
Giang Hạo có thể lý giải, nếu như là Diệu sư tỷ muốn đi vào, hắn thật sự không tiện ngăn cản.
Nhưng mà phần lớn là chiến tranh khôi lỗi, tổng cộng chỉ có hai nằm vùng.
Hơn nửa tháng sau.
Giữa tháng ba.
Cung cầu linh dược giảm xuống một nửa.
Thường xuyên có người bị ném vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Đầu tháng tư.
Tông môn ngừng việc cung ứng linh dược.
Sau khi Giang Hạo tiếp nhận mệnh lệnh, nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó hắn để Trình Sầu đi thông báo cho người của Linh Dược Viên, giữ lại mấy người còn có tinh thần, những người khác cho về nghỉ.
Nghe nói được nghỉ ngơi, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Kết thúc rồi.
Không chỉ là công việc liên tục kết thúc, chiến đấu của Thiên Âm Tông cũng đã kết thúc.
Chắc là thắng.
Như vậy bọn hắn cũng không cần lo lắng hãi hùng nữa.
Một khi người khác đánh vào, người chết đầu tiên sẽ là những người bình thường như bọn hắn.
"Chủ nhân." Con thỏ đột nhiên chạy tới, nói nghiêm túc:
"Lần trước nói mang quà cho ta, đã đến giờ chưa?"
Giang Hạo lườm đối phương, bình tĩnh nói: "Không vội."
"Ta thì sao?" Tiểu Li đứng ở bên cạnh con thỏ, nhỏ giọng nói.
"Cũng không vội." Giang Hạo thuận miệng nói.
Sau đó con thỏ và Tiểu Li liền lui qua một bên, bắt đầu nghiên cứu quà của mình.
"Con thỏ, ngươi nói xem quà của ta sẽ là gì đây?"
"Ngươi gọi ta một tiếng đại ca, ta sẽ nói cho ngươi biết quà của ngươi là cái gì."
"Tiểu Li thích món ngọt A Bà làm."
"Thỏ gia ta thích mấy thứ liên quan đến thân phận Đại Yêu."
Nghe bọn hắn thảo luận, Giang Hạo cảm thấy kỳ quái.
Chính mình có nói là sẽ đưa sao?
Giang Hạo thở dài một tiếng, rời khỏi Linh Dược viên.
Những ngày qua hắn rất ít khi đi chỗ khác, bởi vì kẻ địch là Thiên Thánh Giáo.
Mà Thiên Thánh Giáo dễ dàng trà trộn vào một số đệ tử bình thường.
Cho nên sẽ có không ít người của bọn hắn.
Không thể không phòng.
Bây giờ có khả năng buông lỏng rồi.
Cũng có thể làm một chút chuyện của mình.
Quán cơm.
Nhìn chỗ trước mắt, Giang Hạo thở dài.
Sau đó tìm Phong Dương.
"Làm một chút điểm tâm ngọt bình thường?" Phong Dương hơi nghi hoặc một chút.
"Đúng, mùi vị bình thường thôi, chính là làm cho người bình thường, nguyên liệu cũng không cần quá tốt."
"Vậy cần tốn một chút thời gian, Giang sư huynh có rảnh không?"
"Có rảnh."
Chạng vạng tối, Giang Hạo mang theo hai hộp điểm tâm rời đi.
Hắn tìm đến bọn con thỏ ở trước cây táo của Tiểu Li.
"Một người một hộp, quà."
Hắn đưa điểm tâm tới.
Tiểu Li và con thỏ hưng phấn nhảy dựng lên.
Sau đó nhận hộp rồi mở ra xem xét.
Sau đó, Giang Hạo không để ý đến bọn hắn nữa, mà là trở về chế phù.
Phía sau chính là lúc tràn giá, cần phải nhân cơ hội kiếm một ít linh thạch mới được.
Nếu không thì chẳng khác nào miệng ăn núi lở.
Hắn hôm nay còn lại bốn vạn bốn linh thạch.
Sau khi trở lại sân nhỏ, Giang Hạo liền bắt đầu chế phù.
Trị Liệu Phù, Thập Vạn Thần Kiếm Phù, Phá Địa Phù, Ngự Lực Phù, phần lớn là bốn loại này.
Hai loại phía trước là nhiều nhất.
Nâng bút, đặt bút đều như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.
Thu bút, phù thành.
"Một năm không vẽ, xem ra cũng không đến mức không thạo."
Vẽ đến nửa đêm, con thỏ mới trở về từ bên ngoài.
Lúc này tài liệu cũng đã sử dụng hết, ngày mai phải đi mua thêm một chút.
Lúc đi ra ngoài, con thỏ đột nhiên nói:
"Chủ nhân, ta vừa mới đi tìm Lâm Tri, hắn giống như phải trở về."
"Trở về?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Là xuống núi về nhà một chuyến, hai người bạn kia của hắn hình như là cũng sẽ trở về." Con thỏ vừa lắc vòng cổ vừa nói.
"Xuống núi thăm người thân sao?" Giang Hạo suy nghĩ, cảm thấy cũng không lạ gì.
Hai người kia có thiên phú tối thượng đẳng, bây giờ chắc là đều Luyện Khí tầng sáu.
Muốn tấn thăng tầng bảy có một ít độ khó, trở về một chuyến có thể giúp bọn hắn buông xuống không ít thứ.
Tấn thăng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nếu như mê luyến thế tục thì sẽ dễ dàng chịu ảnh hưởng.
Nhưng mà cho dù bọn hắn như thế nào, lần này trở về sẽ là một lần đả kích đối với Lâm Tri.
Một khi trở về, hắn liền rõ ràng, nơi đây đã không còn nhà của hắn.
Tín niệm thành tiên sẽ dao động.
"Muốn đi bao lâu?" Giang Hạo hỏi.
"Hình như là một tháng." Con thỏ nhảy lên trên cây, dùng vòng cổ treo mình ở trên nhánh cây.
"Ngươi âm thầm đi theo một chuyến, thuận tiện làm quen với chuyện dưới núi." Giang Hạo nói.
Còn có một câu hắn không nói, đó chính là sau này dù sao cũng phải xuống núi độc lập.
Nghe vậy, con thỏ hưng phấn nhảy xuống dưới, vỗ ngực rồi nói với Giang Hạo:
"Giao cho Thỏ gia đi, bạn bè trên đường đều biết Thỏ gia là Đại Yêu tương lai, trên đường đi đều sẽ cho chút thể diện."
Giang Hạo cười ha ha.
Hắn không nghĩ những thứ này nữa.
Sau đó, hắn cân nhắc đến chiến lợi phẩm của Thiên Thánh Giáo.
Thiên Thánh Giáo bại, Thiên Âm Tông sẽ có được một ít bảo vật, có lẽ sẽ mở ra trận thi đấu mới.
Hắn cần chú ý một chút, xem có thứ nào mình cần nhưng người khác lại không cần hay không.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận