Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 349: Muốn Ra Khỏi Tông Môn? Không, Không Thể Ra!

Chương 349: Muốn Ra Khỏi Tông Môn? Không, Không Thể Ra!
Chương 349: Muốn Ra Khỏi Tông Môn? Không, Không Thể Ra!
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo nhận được tin tức không ít đệ tử phải xuống núi.
Trong đó có Lâm Tri.
Phần lớn mọi người đều muốn trở về một chuyến.
Loại chuyện này cách mấy năm sẽ có một lần.
Bởi vì Lâm Tri là hắn mang về, cho nên lần này người quản lý ngoại môn tới thông báo cho hắn.
Sau khi bảo con thỏ đi theo, Giang Hạo liền không nghĩ nhiều nữa.
Chuyện đi về ban đầu cũng có Tiểu Li, thế nhưng nàng đã không còn gia đình.
Giang Hạo nhìn danh sách, cuối cùng thở dài một tiếng.
Hắn tìm đến Trình Sầu:
"Hai ngày nữa mang Tiểu Li trở về một chuyến."
"Được." Trình Sầu gật đầu.
Hai ngày sau.
Chuyện gì cũng cần Giang Hạo tự mình làm.
Đúng lúc cũng có thể đi chỉ đạo cho Sở Xuyên.
Với tiến độ này của hắn, muốn tấn thăng Trúc Cơ trong vòng ba, bốn năm thì có chút khó khăn.
Nhưng mà đại hội luận đạo của Minh Nguyệt Tông kéo dài, có lẽ còn kịp.
"Sư huynh, ta chừng nào mới được đi Minh Nguyệt Tông?"
Sau khi bị đánh bại mấy lần, Sở Xuyên ngồi dưới đất hỏi.
"Còn một vài năm nữa." Giang Hạo cầm nhánh cây, bình tĩnh nói:
"Thế nhưng ngươi không chắc sẽ kịp, nếu như không thể đạt được Trúc Cơ, ngươi còn muốn đi không?"
"Đi chứ, tại sao lại không đi? Không đi không phải Tiểu Tiệp sẽ lo lắng gần chết hay sao?" Sở Xuyên nói nghiêm túc.
"Sau khi đi, nếu như thấy Sở Tiệp đã đạt đến độ cao ngươi khó mà với tới, ngươi sẽ như thế nào?" Giang Hạo hỏi.
"Không sao cả, đuổi theo là được. Ta không chỉ muốn vượt qua Sở Tiệp, còn muốn vượt qua Tiểu Li sư tỷ, còn có Thỏ gia." Sở Xuyên kiên định nói.
"Hi vọng lúc ngươi nhìn thấy Sở Tiệp còn có thể như thế." Giang Hạo nói khẽ.
Thiên Đạo Trúc Cơ, không phải muốn đuổi theo là có thể đuổi được.
Đương nhiên, Tiểu Li cũng rất khó.
Con thỏ lại là dễ dàng nhất.
Sau khi trở lại sân nhỏ, Giang Hạo phát hiện linh khí biến mất đi rất nhiều.
Gần như lại trở về dáng vẻ ban đầu.
"Chuyện này là sao nữa?"
Sau khi kiểm tra mấy lần, hắn đều không nhìn thấy có thay đổi gì.
Sau đó, hắn bắt đầu chế tác phù lục, mấy ngày nay kiếm được không ít.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, tài liệu lại tràn giá.
Thế nhưng hắn muốn chế phù kiếm linh thạch thì phải tiếp nhận chuyện tràn giá này.
Dù sao hắn cũng bởi vì tràn giá nên mới bán phù.
Mấy ngày nay, hắn cảm nhận được Không Minh Tịnh Tâm đã khôi phục hoàn toàn.
Khoảng một hai tháng nữa là có thể như ban đầu.
Hai ngày sau đó, Giang Hạo không ngừng bán phù, linh thạch từ bốn vạn bốn lại quay về bốn vạn năm.
Nhưng mà hắn cũng nghe được một tin tức, đó chính là xác định thi đấu.
Quy tắc cũng giống như lần trước, người đứng đầu mỗi cảnh giới đều có ban thưởng phong phú.
Không chỉ như thế, bởi vì sắp đến trận chiến thủ tịch.
Nếu như không có thủ tịch, như vậy ban thưởng sẽ được chia đều.
Sau khi Giang Hạo biết tin tức, liền biết lần cạnh tranh này có thể nói là lớn nhất từ trước đến nay.
Phải biết, ban thưởng thủ tịch được chia đều cho mười mấy người, không biết sẽ có bao nhiêu tài nguyên nữa.
Hắn cũng muốn đi xem thử.
Chẳng qua là sau khi Liễu Tinh Thần nói với hắn một tin tức khác, hắn liền từ bỏ.
"Nghe nói tông môn chúng ta tiếp nhận đại hội luận đạo của Minh Nguyệt Tông, danh sách chính là người chiến thắng trong thi đấu lần này." Liễu Tinh Thần cười nói.
Phải ra ngoài sao? Giang Hạo quyết định không tham gia tỷ thí nữa.
"Sư đệ muốn đi không?" Liễu Tinh Thần hỏi.
"Không đi." Giang Hạo lắc đầu.
"Dùng năng lực lập công của sư đệ, ta cảm thấy đi Minh Nguyệt Tông có thể sẽ lập được công lao không nhỏ. Nếu quả như thật là như thế, trong tông môn chắc là sẽ có rất ít người dám động đến sư đệ, hơn nữa còn có thể trở thành chân truyền." Liễu Tinh Thần nói.
Nhưng mà ra ngoài cũng không an toàn, Giang Hạo cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn cảm thấy như bây giờ đã rất tốt rồi.
Trên đường đi mặc dù có chút phiền toái, nhưng vẫn có thể thuận lợi tấn thăng đến Nguyên Thần viên mãn.
"Chừng nào thì bắt đầu?" Hắn hỏi.
"Tháng sau thì phải." Liễu Tinh Thần đáp.
Giang Hạo gật đầu.
Đến lúc đó có thể đi xem ban thưởng có những gì.
Lần này có lẽ không cần đứng thứ nhất cũng có thể đạt được ít đồ.
Nếu như cần thì có thể cố gắng tranh giành thứ hai thứ ba.
Nếu không cần thiết thì cứ trực tiếp bại ở trong Đoạn Tình Nhai là được.
Hoặc là trực tiếp không tham dự.
Sau khi trở lại Linh Dược Viên, Diệu Thính Liên liền bắt đầu phàn nàn.
"Nghe nói công việc của quặng mỏ bắt đầu bận rộn, Mục Khởi vừa mới trở về lại phải đi, đại khái còn cần người đi qua."
Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy chấn động.
Hắn đang nghĩ có nên tự đề cử mình hay không.
---
Bách Hoa Hồ.
Gió nhẹ chầm chậm lướt qua mặt nước.
Hồng Vũ Diệp ngồi ở trong đình, rũ mắt nhìn chén trà trên bàn, không biết đang suy nghĩ gì.
Nàng dùng ngón tay tinh tế nhẹ nhàng che miệng, ho nhẹ hai tiếng.
Trong chốc lát.
Một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở một bên đình.
"Chưởng giáo." Bạch Chỉ cung kính hành lễ.
Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn Bạch Chỉ, nói khẽ:
"Bị thương nặng như vậy sao?"
Lúc này Bạch Chỉ nhìn như bình thường, thực ra khí huyết trong cơ thể đã khô kiệt, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
"Thiên Thánh Giáo hợp tác với mấy người hải ngoại, lần này mặc dù bọn hắn chưa chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng sau khi hợp lại thì vô cùng mình. Sau khi trả giá không ít, chúng ta đã đánh cho toàn bộ bọn hắn trọng thương, đưa vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Nhưng mà vẫn có một số người chạy trốn."
Chuyện ngoài ý muốn lần này khiến cho Thiên Âm Tông không chỉ đắc tội với Thiên Thánh Giáo, còn đắc tội với hải ngoại.
Tình cảnh của Thiên Âm Tông có chút nguy hiểm.
Dù sao những tông môn khác đều đang nhìn chằm chằm vào Thiên Âm Tông.
Một khi hợp lại, sẽ là nguy cơ trí mạng đối với Thiên Âm Tông.
Thế nhưng đây đều là chuyện của nàng.
Chỉ cần không liên quan đến thứ Chưởng giáo quan tâm, Chưởng giáo đều không cần nàng báo cáo.
"Người hải ngoại nhằm vào Thiên Cực Ách Vận Châu là làm gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Căn cứ theo lời nói của Hải La Thiên Vương, là vì đại khí vận." Bạch Chỉ trả lời.
"Đại khí vận?" Hồng Vũ Diệp nhìn Bạch Chỉ, trầm mặc một hồi rồi nói:
"Ngươi từng nhìn thấy đại khí vận ở trước mặt mình chưa?"
Con ngươi Bạch Chỉ co rụt lại, vội vàng nói:
"Thuộc hạ sẽ tiếp tục thẩm vấn."
"Đọa Tiên tộc kia thì sao?" Hồng Vũ Diệp tùy ý mở miệng.
"Bảo vật ở trong cơ thể nàng, là trạng thái cộng sinh, trừ khi đối phương tự nguyện, nếu không thì cần bí pháp đặc thù. Chúng ta đang điều tra các phương diện khác." Bạch Chỉ nói.
Không có tiến triển gì, nàng cũng vô cùng lo lắng.
Hồng Vũ Diệp không nói thêm gì nữa, mà là hỏi về thu hoạch lần này.
"Đạt được không ít pháp bảo, đan dược, linh dược, cùng với một số thuật pháp, trận pháp, ghi chép phù chú." Nói xong, Bạch Chỉ lấy ra không ít thứ:
"Mọi thứ được sắp xếp giống như trước đó, một phần thì đưa đến Công Tích Lâu, một phần xem như ban thưởng cho lần thi đấu này."
Hồng Vũ Diệp nhìn những vật này, cầm qua mấy quyển sách nhìn một lúc.
Sau đó lại thả trở về.
Thấy Chưởng giáo không mở miệng, Bạch Chỉ tiếp tục nói:
"Người của chúng ta đã bắt đầu đi tới hải ngoại, là thành viên nội bộ của Vạn Vật Chung Yênm, qua một khoảng thời gian nữa sẽ có tin tức trở về. Sau khi Giang Hạo tiến vào Thi Giới, thành công tấn thăng Trúc Cơ viên mãn.
Tất cả tấn thăng của hắn đều là cơ duyên, điểm này cực kỳ khả nghi. Ta hoài nghi trong lúc hắn ra ngoài, người kia đã âm thầm hướng dẫn hắn tu luyện, thuận tiện cho đủ loại đan dược hoặc là pháp bảo giúp hắn tấn thăng. Như thế mới có thể nhiều lần gặp được cơ duyên.
Nhưng mà lại không có bất kỳ chứng cớ nào, gần đây hành động của hắn không có gì khác thường, cũng không thấy tiếp xúc với người nào, ngược lại còn lập công.
Kết luận trước mắt vẫn như lúc trước, mặc dù khả nghi, nhưng cũng không phải là phản đồ hoặc là nằm vùng. Thiên Hương Đạo Hoa vẫn bình thường, đã có sáu lá cây."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp lấy ra một cái hộp trong suốt, bên trong là một đôi giày.
Sau đó ném cho Bạch Chỉ.
Lần này không cần bàn giao Bạch Chỉ cũng hiểu, có công đương nhiên phải thưởng.
"Tiếp tục điều tra đi." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Lại bàn giao một hồi.
Bạch Chỉ mới rời khỏi Bách Hoa Hồ.
Nàng cầm chiếc hộp trong tay, qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn không hiểu rõ ý kiến của Chưởng giáo đối với Giang Hạo.
Nhưng mà người trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp dường như đều bị Giang Hạo giải quyết một cách dễ dàng.
"Có lẽ có thể để hắn nhúng tay một chút."
Không dám để cho đối phương tham dự quá sâu, là bởi vì thân phận của hắn quá đáng nghi.
Thế nhưng hắn quả thật có chút không tầm thường.
Cho dù là Trang Vu Chân hay là Hải La, đều bị thuần phục.
Cũng không biết là vận may hay là thực lực nữa.
---
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo còn đang cảm thấy đáng tiếc vì hôm qua không có tự tiến cử.
Hôm nay hắn dự định đi nghe ngóng ban thưởng của lần thi đấu này.
Vừa ra cửa liền nhận được phù đưa tin.
"Đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp gặp Cổ Cầm?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận