Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 354: Tất Cả Đều Không Có Ý Nghĩa

Chương 354: Tất Cả Đều Không Có Ý Nghĩa
Chương 354: Tất Cả Đều Không Có Ý Nghĩa
Sáng sớm.
Giang Hạo này một số bảo vật ra ở trên mặt đất.
Trở về từ Thi Giới, hắn vẫn luôn nhớ thương chuyện lau chùi Thiên Đao.
Chỉ là bởi vì nhiều chuyện nên quên mất, bây giờ nhớ tới thì đã đầy bùn đất.
Nếu để tro bụi quá lâu, bùn đất sẽ tương đối bắt mắt, có thể thấy được hiệu quả thực chất.
Nhưng mà ít nhất phải chờ một ngày.
Sau khi xác định không có vật phẩm gì, Giang Hạo liền cất đồ vào.
Sau đó, hắn đi tới trước Thiên Hương Đạo Hoa.
Sau khi tưới nước, hắn nhẹ nhàng chạm vào hoa lá, phía trên sạch sẽ như mới, không có chút tro bụi nào.
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo không có ý định dùng bùn đất.
Bởi vì Thiên Hương Đạo Hoa vốn đã có bọt khí, làm bẩn chẳng khác nào là vẽ vời cho thêm chuyện.
Sau khi làm xong mấy chuyện này, Giang Hạo liền đi tới Linh Dược Viên quản lý linh dược.
Hiện tại hắn dự định mỗi một ngày sẽ lấy một món đồ ra lau một chút.
Sau khi lau xong lại làm bẩn rồi để đó.
Như vậy có thể xác định được rằng để vài ngày có tác dụng gì hay không.
Nếu như thực sự vô dụng, liền đổi thành một hai tháng.
Ngày thứ hai.
Giang Hạo lấy Địa Cực Phệ Tâm Châu ra.
Nhẹ nhàng lau sạch tro bụi ở bên ngoài .
Sau khi chà xát mấy lần, không có bất kỳ vật gì xuất hiện.
Hắn làm bẩn rồi để đó.
Ngày thứ ba.
Hắn lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra.
Không có.
Tiếp tục làm bẩn .
Ngày thứ tư.
Mật Ngữ Thạch Bản.
Không có.
Tiếp tục làm bẩn.
Ngày thứ năm.
Càn Khôn Cửu Hoàn Tử Hoàn.
Còn dứ lại bốn cái, lau cùng một lúc.
Vẫn không có.
Tiếp tục làm bẩn.
Ngày thứ sáu.
Cửu Thiên Hộ Giáp và bao tay.
Không có.
Tiếp tục làm bẩn.
Ngày thứ bảy.
Giang Hạo lấy Thái Sơ Thiên Đao Thi Ngữ ra.
Dùng vải lau sạch nhè nhẹ.
Phát hiện bùn đất quá cứng, lau không được.
Hắn gõ hai cái, chờ sau khi bùn đất nứt ra rơi xuống mới dùng vải lau.
Sau khi chà xát hai lần, một bọt khí màu trắng rớt xuống.
Sau đó bay đến trong thân thể của Giang Hạo.
【 Tinh thần +1】
Thấy phản hồi, ánh mắt Giang Hạo mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Thế mà lại thành công.
Mặc dù chỉ là bọt khí màu trắng, thế nhưng đúng thật là có.
Chuyện này nói lên hắn có thể lau bảo vật.
Mặc dù lau xong sẽ không xuất hiện nhiều bọt khí nữa, nhưng mà có bọt khí, mang ý nghĩa là một mở đầu tốt.
Sau đó hắn lại làm bẩn Thiên Đao, quyết định để một tháng xem thế nào.
---
Bạch Nguyệt Hồ.
Nữ tử áo bào đen đi đến trước mặt Bạch Chỉ, cung kính nói:
"Đạt được một tin tức ngoài ý muốn."
"Tin tức ngoài ý muốn?" Bạch Chỉ đứng ở bên hồ, có chút để ý:
"Tin tức gì?"
"Người của chúng ta tìm hiểu tin tức tại hải ngoại, tìm hiểu được một người từ hải ngoại, được xưng là Đoán Tạo Chi Thủ. Nghe nói năng lực rèn đúc xuất thần nhập hóa, hơn nữa đôi tay này có khả năng tiếp xúc với bất kỳ bảo vật gì. Thậm chí có khả năng lấy pháp bảo bản mệnh ra từ trong cơ thể của người khác." Nói đến đây, vẻ mặt của nữ tử áo bào đen có chút quái dị:
"Mà người này không ở đâu xa, mà ở ngay trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp."
Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, nói: "Mịch Linh Nguyệt?"
"Đúng, nàng vô cùng nổi tiếng tại hải ngoại, rèn đúc, luyện đan, chế phù, trận pháp, toàn bộ đều tinh thông. Hơn nữa, trình độ đều vô cùng cao." Nữ tử áo bào đen nói.
Sự cao minh của đối phương khiến cho những người hải ngoại bị bắt đều không dám nhắc tới.
Cho dù là Hải La thiên vương, cũng không nói ra những thứ này.
Đại khái là không muốn làm cho đối phương lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Người như này có thể nói là bảo tàng tại hải ngoại.
"Ngươi muốn dùng tay của nàng để lấy bảo vật trên người Cổ Cầm?" Bạch Chỉ lập tức hiểu rõ ý nghĩ của nữ tử áo bào đen.
"Đúng, hai ngày này ta sẽ thử đi thuyết phục đối phương."Nữ tử áo bào đen nói.
Bạch Chỉ gật đầu.
---
Thanh Sơn Thôn.
Đây là một thôn lớn.
Hôm nay không ít người đứng ở cửa thôn với vẻ mặt mong mỏi và trông mong.
Bọn hắn đều nhìn về phía bầu trời, dường như có thứ gì đó tới từ trên trên.
Lúc này cầm đầu là bốn người vợ chồng trung niên mặc cẩm y ngọc phục.
Tất cả mọi người đều vây quanh bọn hắn.
Cho dù những người khác có giàu hơn, đều phải đứng sau lưng bọn họ.
Trong chốc lát.
Trên bầu trời xuất hiện bóng người.
Có đoàn người ngự kiếm tới từ trên cao.
Không bao lâu sao, mọi người đã hạ xuống trên mặt đất.
Cầm đầu là Chu Thiền tiên tử.
Phía sau nàng có ba người, lần lượt là thiếu niên Lâm Mạch khí khái hào hùng, thiếu nữ duyên dáng yêu kiều Triệu Khuynh Tuyết, cùng với Lâm Tri bình thường.
"Gặp qua tiên trưởng."
Tất cả mọi người cung kính hành lễ với Chu Thiền.
Thấy thế, Chu Thiền cười nói:
"Không cần khách sáo, chúng ta cũng không khác nhau là bao."
Sau đó, nàng để người phía sau đi lên gặp cha mẹ của bọn họ.
Lúc này Lâm Mạch và Triệu Khuynh Tuyết lập tức chạy tới trước mặt bốn người phía trước.
Cao hứng nói: "Cha, mẹ."
Mấy năm không có trở về, bọn hắn quả thật rất nhớ cha mẹ của mình.
Nhưng mà tay chân của cha mẹ bọn hắn lại có chút luống cuống, con của mình thật sự thành tiên nhân rồi.
Lúc này Lâm Tri đang tìm kiếm gì đó trong đám người, chỉ là dù hắn tìm kiếm thế nào cũng không thấy được thân ảnh kia.
Không có chuyện gì, nhất định không có chuyện gì, chắc là trong ruộng có nhiều việc không rảnh.
Lâm Tri tự an ủi chính mình ở trong lòng.
Hắn yên lặng rời khỏi đám người, muốn quay về nhà của mình.
Mà những người khác cũng không thèm để ý đến hắn.
Dường như cũng biết, hắn chỉ là ở lại phủ đệ của tiên nhân không đi, đã không thể trở thành tiên nhân.
Lúc Lâm Tri rời khỏi đám người, cảm thấy người xung quanh đều đang chỉ trỏ hắn.
Thậm chí còn có một ít giọng nói truyền tới:
"Nghe nói hắn ta chẳng qua là dựa vào mấy người Lâm thiếu gia mới có thể ở lại Tiên Môn. Bản sự chẳng đâu vào đâu. Tại sao loại người này cũng được thu nhận chứ? Con của ta còn mạnh hơn hắn."
"Đừng nói nữa, người ta tốt xấu gì cũng được tiến vào Tiên Môn, ít nhiều cũng lợi hại hơn chúng ta." Lại có người nói.
"Nhìn tinh thần và dáng vẻ của bọn hắn liền biết, chính hắn đều tự ti, điều này nói rõ lời đồn đều là thật."
Lâm Tri bước nhanh rời đi.
Chạy trở về.
Trong chốc lát.
Hắn dừng lại trước gian nhà cũ nát của mình.
Nhìn cửa lớn mở rộng, xung quanh vệ sinh sạch sẽ.
Trên mặt Lâm Tri cuối cùng cũng nở nụ cười.
Hắn cười chạy vào rồi nói:
"Mẹ, ta đã trở về, ta biết một con thỏ rất lợi hại, nó đã đồng ý với ta, có thể chữa bệnh giúp người. Mẹ."
Lâm Tri chạy tới cửa, nhưng mà bên trong lại không có bóng hình của mẹ, chỉ có một bà lão đang quét dọn vệ sinh.
Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, Lâm Tri khó hiểu nói:
"Lâm nãi nãi, mẹ ta đâu?"
"Lâm Tri?" Lâm nãi nãi kinh ngạc nói:
"Thì ra ngươi đã lớn như vậy rồi? Ta thiếu chút nữa là đã không nhận ra được."
"Mẹ, mẹ ta đâu?" Lâm Tri đột nhiên nức nở nói.
Bởi vì lúc này, hắn nhìn thấy trong phòng khách đang thờ phụng hai cái linh bài.
Thế nhưng hắn vẫn miễn cưỡng vui cười, nghĩ thầm nhất định là mẹ cảm thấy bệnh mình không tốt nên lưu lại trước một cái cho mình, sau này cũng thuận tiện hơn.
"Mẹ ta sao lại đặt hai linh bài ở đây cơ chứ? Quái dọa người rồi." Nói xong, hắn liền đi qua, lấy linh bài xuống.
"Đừng động." Lâm nãi nãi nói khẽ.
Lâm Tri đang vươn tay lập tức dừng lại, hắn nhìn về phía Lâm nãi nãi, bờ môi khẽ run:
"Lâm nãi nãi, mẹ ta nhất định đang làm việc ở ngoài ruộng đúng không?"
Chỉ là, nước mắt to như hạt đậu lại không ngừng lăn xuống nơi khóe mắt của hắn. Lâm nãi nãi cất chổi, nói nghiêm túc:
"Ta dẫn ngươi đến mộ phần của cha mẹ ngươi."
Một câu đơn giản lại như sấm sét giữa trời quang, khiến cho đầu Lâm Tri nổ tung.
Cho dù hắn đã sớm chuẩn bị, cho dù hắn đã đoán được từ trước.
Cho dù… cho dù hắn đã suy nghĩ ra rất nhiều khả năng để tự an ủi mình.
Thế nhưng lúc đối mặt với câu nói này, hắn vẫn khó mà tiếp nhận.
Hắn không biết mình đã đi đến trước mộ như thế nào, cũng không biết tại sao mộ của cha lại thay đổi.
Lúc này hắn chỉ đứng ở đấy, cảm thấy tất cả đều không còn ý nghĩa.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận