Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 355: Đến Đây, Bây Giờ Ta Sẽ Nói Cho Ngươi Biết Hai Chữ

Chương 355: Đến Đây, Bây Giờ Ta Sẽ Nói Cho Ngươi Biết Hai Chữ
Chương 355: Đến Đây, Bây Giờ Ta Sẽ Nói Cho Ngươi Biết Hai Chữ
"Mộ được một số gia tộc nổi tiếng tìm đại sư dời tới đây. Nhưng mà gần đây nghe nói ngươi hình như sắp bị Tiên Môn đuổi ra ngoài, cho nên muốn nhường vị trí tốt kia lại cho người khác tiến vào Tiên Môn. Trong thôn hai năm này lại có một người tiến vào Tiên Môn." Lâm nãi nãi có ý tốt nhắc nhở.
Nhưng mà Lâm Tri như bị đóng băng, căn bản là không nghe được gì cả.
Lâm nãi nãi thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói:
"Bọn hắn đang chờ ngươi trở về, nếu như xác định ngươi không phải tiên nhân thì bọn hắn sẽ muốn động thủ. Ngươi tự nghĩ biện pháp đi."
Sau khi thở dài một tiếng, Lâm nãi nãi quay người rời đi.
Một người già như nàng có thể giúp được gì.
Nhiều lắm là giúp đỡ quét dọn vệ sinh.
Đây là bởi vì trước khi mẹ của Lâm Tri chết đã đưa toàn bộ đồ vật cho nàng.
Mới giúp nàng vượt qua được mùa đông khó khăn nhất kia.
Nếu không thì người già như nàng chắc chắn qua không nổi mùa đông kia.
Chờ sau khi Lâm nãi nãi đi rất lâu.
Một số tráng hán mang theo công cụ đến đây.
Sau khi thấy Lâm Tri, bọn hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà có chút lo lắng.
"Lâm tiên trưởng, chỗ này là chỗ của lão gia nhà chúng ta, muốn thu hồi trở lại, hi vọng ngươi có thể tránh qua một bên."
Lâm Tri đứng tại chỗ.
"Giả bộ cái gì mà giả bộ? Gọi ngươi một tiếng tiên trưởng đó là lễ phép, ngươi thật sự cho rằng mình là tiên trưởng hay sao? Nghe nói sức của ngươi cũng chỉ lớn hơn ta một chút, đúng là hài hước." Có người bắt đầu buông lời giễu cợt.
Nhưng mà Lâm Tri vẫn đứng tại chỗ.
“Vậy thì đừng trách chúng ta động thủ."
Nói xong liền có người muốn đi lên công kích.
Trong tay bọn họ cầm gậy.
Sau khi tới gần, mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn là một gậy đánh tới.
Ầm!
Cây gậy đánh liên tục vào trên đầu Lâm Tri.
Không có phản ứng gì.
Thấy thế, lá gan của bọn hắn lập tức lớn lên.
Bắt đầu cầm gậy điên cuồng công kích.
Mà Lâm Tri chỉ nhíu mày, nhìn mộ phần, không hề động đậy.
Thậm chí còn không cảm thấy thân thể đau nhức.
Vào lúc này, một cây gậy sắp đánh vào trên bia mộ.
Lâm Tri lập tức cử động, dùng một tay bắt lấy cây gậy, sau đó bóp một cái.
Ầm!
Cây gậy vỡ nát.
Sau đó hắn nhìn về mấy tráng hán phía sau lưng, đỏ mắt nói:
"Các ngươi, muốn làm gì?"
Một mà bất ngờ này đã hù dọa mấy người, bọn hắn bắt đầu lui lại.
"Nơi này là chỗ của lão gia, hắn nhất định sẽ thu trở về."
Nói xong, mấy người muốn rời khỏi.
Nhưng mà không chạy được bao xa.
Từng người bọn hắn bị đánh bay lên không trung, sau đó rơi xuống.
Tiếng kêu thống khổ không ngừng truyền đến.
Tiếng kêu rên không ngừng vang lên.
Lúc này một con thỏ lăng không mà đi, hướng về phía Lâm Tri.
Người tới chính là Thỏ gia.
Trong nháy mắt thấy còn thỏ, Lâm Tri dường như tìm được đối tượng thổ lộ, hắn quỳ xuống.
Tất cả kiên cường lập tức tan rã.
Hắn quỳ trước mộ, khóc lớn rất lâu.
Con thỏ đứng ở bên cạnh hắn, nhìn ngôi mộ rồi nói:
"Trời ban phát sứ mệnh cho mỗi người. Trước hết phải chịu đựng tâm chí khốn khổ, gân cốt làm việc, đói chỉ còn da, nghèo đến khốn cùng, hành động rối loạn, cho nên phải biết chịu đựng và nhẫn nại."
Lâm Tri nhìn con thỏ với vẻ mặt mờ mịt: "Thỏ gia có ý gì?"
"Thỏ gia ta đang nói cho ngươi, một người muốn thành việc lớn, con đường phải đi nhất định sẽ gian khổ, mà những khổ cực bây giờ đều sẽ trở thành hậu thuẫn và trợ lực cho tương lại."Con thỏ nói với vẻ mặt thành thật.
Chủ nhân nói không phải chính là Thỏ gia nó nói sao?
"Nhưng mà người bình thường giống như ta đây, thật sự có thể trở thành người có chức trách lớn sao?" Lâm Tri không dám tin.
"Ngươi có lẽ còn không biết, đứng trước mặt ngươi chính là Hỗn Độn Đại Yêu tương lai. Nếu như ngươi biết, ngươi đã không hỏi vấn đề này rồi." Con thỏ bay lên, đứng lơ lửng trên không:
"Bạn bè trên đường đều biết, Thỏ gia luôn rất thành tâm, từ trước tới giờ không gạt người."
Trong lúc nhất thời, Lâm Tri đã khôi phục lại.
Hắn đứng lên, muốn đi tìm Lâm nãi nãi, muốn biết rõ ràng mẫu thân đi như thế nào.
Trong chốc lát.
Lâm Tri nhìn Lâm nãi nãi với vẻ mặt khó thể tin được:
"Ngày thứ hai ta nhập môn, mẹ ta đã vĩnh biệt cõi đời? Nàng vẫn luôn chờ một ngày này sao?"
Sau đó hắn đã hiểu rõ hơn rất nhiều, bệnh của mẫu thân đã nguy kịch, nếu như ngày đó hắn trở về, trong nhà còn có hắn, mẹ chắc chắn sẽ nhịn đau để góp nhặt lương thực nuôi sống hắn.
Nếu như không trở về, cũng an tâm mà tặng lương thực cho người khác.
"Lúc mẹ ngươi đưa lương thực cho ta, nàng cười nói cho ta biết, nàng vô cùng an tâm." Lâm nãi nãi nói.
Nghe vậy, Lâm Tri ngồi ở một bên, nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
---
Bảy ngày sau.
Cuối tháng bốn.
Giang Hạo nhận được thông báo của Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Lần này không nói gì cả, chỉ là để hắn tới một chuyến.
"Luôn cảm thấy mình đã thành người của Vô Pháp Vô Thiên Tháp."
Trước đó bọn hắn gọi người đều dùng danh nghĩa của Bạch Trưởng lão.
Bây giờ thì trực tiếp gọi người.
Đương nhiên, đây không tính là gì chuyện xấu, quen thuộc với bọn hắn một chút, tương lai đi vào cũng thuận tiện.
Tựa như quen thuộc với Liễu Tinh Thần.
Nhưng mà hợp tác cùng đồng môn có chút không tốt, vẫn là hợp tác cùng nằm vùng yên tâm hơn.
Không cần để ý tới việc sẽ hại đối phương hay không.
Bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
"Lần này không phải thẩm vấn Cổ Cầm sư muội sao?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Lần này lại để hắn thẩm vấn Mịch Linh Nguyệt.
"Đúng, Cổ Cầm có bảo vật, thế nhưng nó ở trên người nàng, khó mà lấy ra được.
Mà đôi tay của Mịch Linh Nguyệt đặc thù, nhất định có thể lấy được bảo vật ra." Nữ tử áo bào đen giải thích đại khái.
Tới rồi, trong lòng Giang Hạo đã đoán trước được chuyện này.
Nhưng mà tìm được sớm như vậy, hơn nữa còn thẩm vấn qua, chuyện này đúng là khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau khi xác định đại khái, Giang Hạo liền cất bước đi vào.
Lúc này, bên trong, Mịch Linh Nguyệt mệt mỏi dựa vào trên tường:
"Những người này thật sự hung ác, đều phải chết. Nhưng mà, muốn ta giúp đỡ lại bức bách ta như vậy? Có bản lĩnh thì giết ta đi."
"Nàng không phải nói chỉ cần ngươi giúp đỡ thì sẽ thả ngươi sao? Còn giúp ngươi khôi phục một chút tu vi." Trang Vu Chân hỏi.
"Ta tin được sao?" Mịch Linh Nguyệt nhìn sang bên cạnh, nói:
"Lợi dụng ta xong, bọn hắn sẽ tiếp tục giam giữ ta. Muốn ta tin tưởng bọn họ? Làm sao có thể? Đây chính là Ma Môn, cũng không phải là Tiên Tông đức cao vọng trọng. Các ngươi tin được sao?"
Trang Vu Chân gật đầu, đúng thật, hắn đã từng bị lừa.
Không thể xem trọng lời nói của Thiên Âm Tông được.
Cổ Thanh cúi đầu, có chút lo lắng.
Nàng làm thế nào cũng không nghĩ tới, người bên cạnh mình lại là người được xưng là Đoán Tạo Chi Thủ.
May mắn thay, nơi này là Ma Môn, đối phương không chịu tín nhiệm.
"Có bản lĩnh thì giết ta đi, nếu không thì bảo vương của Hải La Thiên Vương đến đây, bảo hắn nói với ta mấy chữ, nhìn một chút xem có hữu dụng hay không." Mịch Linh Nguyệt lớn tiếng kêu lên.
Giống như bản thân mình không có bất kỳ nhược điểm gì, không sợ hãi.
Lúc này tiếng bước chân vang lên.
Mặc dù rất nhỏ, thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn sang.
Trang Vu Chân phát hiện người đến là Giang Hạo.
Hải La Thiên Vương bày ra vẻ mặt khinh thường, thế nhưng lại không nói một câu nào.
"Ai nha nha, ngươi đến rồi?" Mịch Linh Nguyệt lập tức có tinh thần hơn rất nhiều:
"Hiện tại các ngươi có phải là muốn lợi dụng ta rồi hay không? Vậy ngươi định dùng mấy chữ gì để khiến ta ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đây?"
Giang Hạo đứng trước nhà tù, hắn nhìn nữ tử trước mắt, bình tĩnh nói:
"Ngươi có thể lấy bảo vật trên người nàng ra không?"
Nói xong, hắn chỉ về phía Cổ Thanh.
"Đương nhiên là được." Mịch Linh Nguyệt thoải mái thừa nhận.
"Vậy có thể giúp đỡ một chút không?" Giang Hạo dò hỏi.
"Ngươi xứng sao?" Mịch Linh Nguyệt bày ra dáng vẻ hung hăng càn quấy.
Căn bản là không thèm để ý đến Giang Hạo.
"Trúc Cơ viên mãn mà thôi, ngươi nói xem ngươi định lấy cái gì để cầu xin ta đây? Tốt xấu gì cũng phải quỳ xuống?" Mịch Linh Nguyệt vừa cười vừa nói.
Vẻ mặt Giang Hạo bình tĩnh, hắn vươn tay nhẹ nhàng vẫy vẫy.
"Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi hai chữ, sau khi nghe xong hai chữ này, ngươi sẽ giúp ta."
Đến rồi, đến rồi, Trang Vu Chân và Hải La Thiên Vương đều nhìn sang.
Bọn hắn đều từng trải qua loại vẫy chào khủng bố này.
Bây giờ sẽ mất đi hiệu lực sao?
Trong lúc nhất thời, bọn hắn có chút kích động.
Mịch Linh Nguyệt cũng cười, cuối cùng cũng vẫy tay với nàng.
Nàng đứng lên, đi tới trước mặt Giang Hạo, nghiêng tai lắng nghe: "Ngươi nói đi, ta nghe."
Thấy đối phương có thể đứng dậy đi tới, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Xem ra đãi ngộ của Mịch Linh Nguyệt đúng là không giống với những người khác.
"Hi vọng sau khi ngươi nghe xong, vẫn sẽ lạc quan như vậy."
"Ta đây cũng hy vọng sau khi ngươi khi nói xong, vẫn tự tin như vậy."
Giang Hạo mỉm cười, nhẹ giọng mở miệng nói ra hai chữ.
Trong nháy mắt nghe thấy hai chữ này, Mịch Linh Nguyệt đang còn nở nụ cười lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hạo. Vẻ mặt nàng hoảng sợ, sau đó lập tức trở nên dữ tợn, gần như là hét lên:
"Ngươi nói cái gì? Ngươi có ý gì?"
Giang Hạo nhìn đối phương, trong mắt không có bao nhiêu cảm xúc:
"Xem ra đúng là không có tác dụng gì, nếu đã như vậy thì lần sau gặp."
Nói xong hắn liền quay đầu rời đi, không hề lưu lại.
"Chờ một chút, trở về, nói cho ta biết ngươi rốt cuộc có ý gì."
Nhưng mà Giang Hạo càng đi càng xa, căn bản không quay đầu lại.
Thấy thế, Mịch Linh Nguyệt đã không còn sự kiêu ngạo và hung hăng càn quấy trước đó nữa, nàng lớn tiếng cầu xin:
"Quay lại đi, ta giúp, ta giúp ngươi, cầu xin ngươi, quay lại."
Nhìn một màn này, Hải La Thiên Vương và Trang Vu Chân đều cảm thấy nghĩ mà sợ.
Đã nói rồi, không nên tự tin như vậy, cần gì phải vậy chứ?
Lúc này, trái tim của Cổ Thanh băng giá đến cực hạn.
Nàng không thể nào hiểu được, tại sao một Trúc Cơ viên mãn lại có thể trực tiếp ảnh hưởng đến sinh tử của nàng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận