Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 357: Nữ Ma Đầu: Đi Qua Chỗ Ta Tắm Rửa

Chương 357: Nữ Ma Đầu: Đi Qua Chỗ Ta Tắm Rửa
Chương 357: Nữ Ma Đầu: Đi Qua Chỗ Ta Tắm Rửa
"Không cần thiết?" Giang Hạo nghi hoặc.
"Bọn họ cần biết có đại khí vận trở về trời đất hay không, chỉ cần thứ này là đủ rồi.
Như vậy có thể làm Thiên Đạo Trúc Cơ nhanh chóng đạt được đại khí vận.” Hồng Vũ Diệp thuận miệng giải thích.
Sau đó liền để Giang Hạo tiếp tục nói tiếp.
Giang Hạo thuận tiện nhắc tới chuyện của Cổ Thanh, chỉ là nói hoài nghi cổ cầm là Cổ Thanh.
Chuyện này hắn chỉ nói thoáng qua một câu, Hồng Vũ Diệp cũng không hỏi nhiều.
Tiếp đó là nói đến Mịch Linh Nguyệt, cũng thuận miệng nhắc qua.
Cuối cùng nói đến kinh thế thiên tài hai trăm năm của Thi giới có thể là Thượng An đạo nhân.
Đối với việc này, Hồng Vũ Diệp cũng không có hứng thú gì.
"Đại khái chính là như vậy." Giang Hạo nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Hai lần hội tụ này, không có manh mối sau màn nào liên quan đến Thạch Bản.
Chỉ là một ít chuyện xung quanh.
Tên của Quỷ hắn cũng không tiện nói ra.
Chỉ là, biết rõ ràng nhất là Tinh, là người của Minh Nguyệt tông.
Tin tức của Quỷ cũng không ít, nhưng về thân phận, lại không có bất kỳ manh mối nào.
Liễu cũng vậy.
Mà Đan Nguyên thần bí nhất, chỉ có thể thử bắt đầu từ Trang Vu Chân.
Nghe xong mấy chuyện này Hồng Vũ Diệp chậm rãi đứng dậy, xuống lầu đi tới phòng tắm rửa.
“Lúc trước trên người ngươi có mặc pháp bảo phòng ngự nhỉ?” Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Là của tông môn ban thưởng." Giang Hạo đi theo phía sau giải thích.
"Lấy ra xem một chút." Hồng Vũ Diệp quay đầu lại nhìn Giang Hạo cười như không cười nói.
Giang Hạo: "..."
Cuối cùng hắn lấy Cửu Thiên Chiến Giáp dính đầy bùn đất ra.
Thấy vậy, Hồng Vũ Diệp không hề có một chút suy nghĩ xem xét nào.
Giọng điệu của nàng bình thản lại mang theo hàn ý: "Là thứ gì làm đồ vật của ngươi dính đầy bùn đất thế?"
Giang Hạo cúi đầu, không nói gì.
Hồng Vũ Diệp cũng không thèm để ý, mà đi tới trước tảng đá tắm mới, nàng chậm rãi dựa vào trên đó, kiểm tra chất lượng tảng đá.
Ý lạnh trên gương mặt dần dần biến mất.
Dường như khá hài lòng với vật này.
Thấy đối phương như thế, Giang Hạo lập tức nhớ lại mình còn cánh hoa Ngân Nguyệt không.
Sau khi xác định vẫn còn, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Nghe nói tông môn các ngươi muốn thi đấu, ngươi tham gia không?” Hồng Vũ Diệp nhìn đá tắm rồi thuận miệng hỏi.
"Không tham gia." Giang Hạo trả lời.
“Hiện tại đang có tu vi gì?”
"Trúc Cơ viên mãn."
“Trong Trúc Cơ viên mãn không có ai là đối thủ của ngươi?”
"Không có, là bởi vì nếu thắng sẽ phải đi tới Minh Nguyệt tông, như vậy vãn bối không có cách nào giúp tiền bối chăm sóc Thiên Hương Đạo hoa."
Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo, tựa hồ rất quen việc Giang Hạo mở miệng là nói dối.
Thấy lời này còn nghe êm tai, nàng cũng không nhiều lời nữa.
Lúc này bóng dáng của nàng chậm rãi phai nhạt dần.
"Lần sau nếu để ta nhìn thấy bùn đất, thì đến chỗ ta tắm rửa đi.
Hy vọng đến lúc đó ngươi có thể sống sót đi ra từ trong nước.”
Thanh âm mênh mang tiến vào đầu Giang Hạo.
Thanh âm chứa lãnh ý, tựa hồ Giang Hạo đã phá hủy hứng thú của nàng.
Chờ thanh âm hoàn toàn tản đi, Giang Hạo mới bất đắc dĩ thở dài.
Thời gian Hồng Vũ Diệp đến không có bất kỳ quy luật nào.
Hắn không có cách nào lẩn tránh nguy hiểm.
Càng quan trọng hơn là, trùng hợp lần này cần phải xem Thạch Bản.
Lúc này mới gây ra phiền toái.
Đột nhiên Giang Hạo nhớ tới chuyện gì đó, bước nhanh vào trong viện, phát hiện Bán Nguyệt trong góc sớm đã không thấy bóng dáng.
Lại biến mất thêm một lần nữa.
——
Ngày hôm sau.
Trước cửa Minh Nguyệt tông.
"Ta không thể đi sao?" Lam Cẩn tiên tử có chút bất mãn.
"Sư muội vẫn nên ở lại trong cửa chăm chỉ tu luyện đi thôi." Một thanh niên cười nói.
Hắn đứng ở nơi đó với khí thế mênh mang, giống như người khổng lồ.
Tự Bạch, đệ tử Minh Nguyệt tông, dáng người thon dài, khí tức nho nhã, tựa như trăng sáng.
"Lần này chúng ta đi không phải đang chơi đùa, mà là phải bái phỏng mỗi một tông môn.
Sư muội ở lại trong môn thì tương đối thoải mái.” Phương Kim nói.
Hiện giờ hắn đã bước vào Nguyên Thần, ra ngoài cũng coi như có năng lực tự bảo vệ mình.
Lần này đi phía nam, bởi vì hắn đã từng đi rồi, cho nên mới có thể đi cùng với Tự Bạch sư huynh.
Kỳ thật hắn cũng có một ít tư tâm, muốn gặp lại Giang Hạo Thiên, Giang đạo hữu.
Xem chênh lệch hiện giờ của mình và đối phương lớn bao nhiêu.
Lam Cẩn tiên tử không còn lời nào để nói nữa, chỉ có thể nhìn hai người rời đi.
Tự Bạch mang theo Phương Kim ở trên không trung sử dụng thần thông dịch chuyển.
Phía đông bộ tiến về phía nam, thế nhưng phải tốn không ít thời gian, dù cho có trận pháp truyền tống cũng như thế.
Đây là trong trạng thái có thần thông.
Trên đường đi, Tự Bạch tò mò nói:
“Nghe nói sư đệ muốn ra ngoài, nên tiểu sư muội mới tìm tới?”
"Vâng." Phương Kim gật đầu nói:
"Là muốn ta hỗ trợ hỏi thăm về thiếu gia nàng."
Tự Bạch đứng trên bầu trời, tốc độ vẫn chưa yếu bớt:
"Người này vi huynh cũng có chút nghe thấy, thế nhưng không biết hắn đã bái nhập tông môn gì."
"Không chỉ mỗi sư huynh, kỳ thật không ai biết.
Chúng ta chỉ biết hắn bị một người mang đi, nhưng lại không biết bị mang đi đâu.” Phương Kim nói.
"Ồ?" Tự Bạch có chút hứng thú nói:
"Xem ra các ngươi rất tín nhiệm người kia."
"Kỳ thật có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nếu sớm biết thiên phú của sư muội cao như thế, có lẽ sẽ trực tiếp mang về.
Một khi xảy ra chuyện, như vậy nhất định sẽ mang đến cho nàng xung kích thật lớn.
Cho nên lần này tìm được hắn, ta sẽ hỏi ý kiến của bọn họ.
Nếu như nguyện ý, như vậy sẽ mang theo hắn trở lại Minh Nguyệt tông.” Phương Kim nói.
"Chỉ cần là tông môn có thực lực không tệ lắm, chúng ta đều sẽ bái phỏng, tự mình đưa thiệp mời đến, mời bọn họ tham gia đại hội luận đạo.
Lúc sư đệ tìm cần phải nhìn rõ ràng, đừng bỏ sót.” Tự Bạch nói.
Phương Kim gật đầu.
Lần này không có ý định trực tiếp đi hỏi, mà là muốn tự mình tìm kiếm.
Bởi vì Giang Hạo Thiên cho hắn cảm giác chính là, không muốn có người biết tới hắn.
Đương nhiên hắn nhiên không thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm.
"Vừa vặn đi mở mang kiến thức về đại tông phía nam." Tự Bạch mỉm cười.
Cất bước đi.
——
Phía nam.
Thiên Nam phủ.
Tới gần khu vực biển, một số người đến từ trên biển.
Bọn họ tụ họp với người trên bờ.
Lúc này hai người đàn ông trung niên cầm đầu gặp nhau.
Trên bờ là một người đàn ông trung niên có ít râu.
Hắn đến từ Đại Thiên Thần Tông, Mục Khâu.
Mà đối diện hắn là đại tướng Hoàng Trình thượng nhân, một trong mười hai Thiên Vương dưới tay Mộc Long Ngọc, hai bên tóc mai đã hoa râm.
"Đã xác định, là Thiên Âm tông ra tay." Mục Khâu thượng nhân mở miệng nói.
"Các ngươi muốn làm thế nào?" Hoàng Trình thượng nhân hỏi.
"Trong người của ta có một người cực kỳ mẫn cảm với vận rủi, tu vi của hắn không tốt lắm, nhưng bản thân lại cực kỳ đặc biệt.”
Bây giờ chúng ta cần một dấu vết có liên quan đến số phận.
Như vậy hắn sẽ có cơ hội tìm được Thiên Cực Ách Vận châu.” Mục Khâu thượng nhân mở miệng nói.
"Sau khi tìm được thì sao?" Hoàng Trình thượng nhân hỏi.
"Hiện giờ Thiên Cực Ách Vận Châu nhất định đang ở trong trạng thái phong ấn. Đương nhiên là… cởi bỏ phong ấn." Mục Khâu thượng nhân tươi cười có chút dữ tợn.
"Người đi theo ngươi nghĩ như thế nào?" Hoàng Trình thượng nhân không hề kinh ngạc.
"Ngây thơ cho rằng có thể nắm giữ được số mệnh." Mục Khâu thượng nhân châm chọc nói.
"Cái vị đi tìm Thiên Cực Ách Vận Châu kia đâu?"
"Thực lực đủ hắn sẽ giết người lấy được hạt châu, sau đó tự mình cởi bỏ phong ấn.
Thực lực không đủ, sẽ trở về tìm chúng ta.”
Hoàng Trình thượng nhân cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Cuối cùng gật đầu nói:
"Vậy trước tiên nghĩ biện pháp tìm được dấu vết số mệnh."
Bọn họ là những người đầu tiên phát hiện ra Thiên Cực Ách Vận châu xuất thế.
Cho nên hết thảy tiến độ đều phải nhanh nhất.
Sẽ không có ai tìm được hạt châu sớm hơn họ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận