Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 366: Ngươi Quá Yếu

Chương 366: Ngươi Quá Yếu
Chương 366: Ngươi Quá Yếu
"Sư huynh, Thiên Cực Ách Vận Châu đáng sợ như nào?"
Trên tầng mây, Phương Kim đón gió nhẹ, đặt câu hỏi.
Tự Bạch suy nghĩ thật lâu, mới mở miệng:
"Tại họa đáng sợ nhất của Tu Chân Giới, gần như không có cái thứ hai."
"Không thể trấn áp sao?" Phương Kim không hiểu.
"Theo ta thấy thì không thể." Tự Bạch nhìn về phía trước, nói:
"Sợ rằng dù chúng ta mang theo chí bảo của tông môn cũng không ngăn nổi một hồi bạo phát. Tất cả hành động đều chỉ là tranh thời chút thời gian cho Tiên Môn phản ứng mà thôi."
Phương Kim hít vào một hơi.
"Không cần quá lo lắng, còn chưa tới lúc xấu nhất." Tự Bạch nói.
"Thứ này xuất hiện như thế nào?" Phương Kim không hiểu.
Tự Bạch lắc đầu: "Không có tư liệu trên phương diện này, có lẽ có, chỉ là ta không tìm thấy ở tông môn."
Hai người di chuyển ở trên không, nhanh chóng hướng về phía Thiên Âm Tông.
---
Thiên Âm Tông.
Ma Quật.
Giang Hạo đứng tại bờ sông, hắn nhìn xung quanh rồi bắt đầu đi về phía thượng nguồn.
Bây giờ hắn thoát khỏi đội ngũ, không bị áp chế về mặt tốc độ, có thể di chuyển nhanh chóng.
Sau khi đến trước một hồ sâu, hắn lấy Tử Hoàn ra, sau khi lau bùn đất thì mở nó ra.
Sau đó ném vào chỗ sâu trong hố nước.
Ầm ầm!
Kim Hoàn khơi dậy từng tấc nước.
【 Lực lượng +1 】
"Thế mà còn có bọt khí."
Giang Hạo cười khổ.
Hắn có thể cảm nhận được, người kia cách mình càng ngày càng gần.
Bởi vì phản ứng của Thiên Cực Ách Vận Châu càng ngày càng mãnh liệt.
"Tới thật nhanh."
Sau đó, Giang Hạo nhanh chóng tiến về phía trước.
Ba ngày sau.
Hắn lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra rồi giám định
Còn có mười tám năm.
"Không biết còn có thể kéo dài bao lâu, người này vẫn chưa bị vận rủi phá hủy sao?"
Giang Hạo cũng muốn trực tiếp giải quyết người này, thế nhưng để cho đối phương tới gần sẽ dễ khiến cho Thiên Cực Ách Vận Châu bùng nổ.
Nếu không bùng nổ thì hắn còn có thể phong ấn.
Một khi bùng nổ, thân thể nhỏ bé của hắn sẽ trở thành bột phấn trong nháy mắt.
"Đừng chạy, ngươi phát hiện được ta, ta cũng phát hiện ra ngươi, ngươi trốn không thoát được đâu”.
Một giọng nói không biết dùng phương thức gì truyền vào trong tai Giang Hạo.
Hắn không hề lưỡng lự, lại nhanh chóng rời đi.
Lần này, hắn không ngừng đi sâu vào bên trong.
Trên đường lại chôn một Tử Hoàn xuống.
Qua ba ngày, Giang Hạo phát hiện khoảng cách không chỉ không được kéo xa, ngược lại còn càng ngày càng gần.
Lúc này, phong ấn của Thiên Cực Ách Vận Châu chỉ còn lại mười sáu năm.
Đây là dưới tình huống hắn không ngừng phong ấn.
"Vô dụng, khoảng cách giữa chúng ta chính là khoảng cách giữa ta và vận rủi. Ngươi trốn thế nào cũng không có tác dụng gì đâu."
Trong giọng nói mang theo một tia âm lãnh.
Giang Hạo không do dự nữa, câu thông với Tử Hoàn trong đầm nước, lập tức trở về vị trí sáu ngày trước.
Hắn lại thử thoát đi, phát hiện quả nhiên vô dụng, không kéo dài được chút khoảng cách nào.
Nhưng hắn lại không thể dừng lại, chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian.
Càng đến gần Thiên Cực Ách Vận Châu, đối phương cũng càng khó chống đỡ.
---
Lúc này.
Trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Mục Khâu cười ha ha:
"Các ngươi không tìm thấy hắn, hắn hiện tại hình như đã tiến vào con đường khí vận, đang hướng về phía Thiên Cực Ách Vận Châu. Không có ai có thể ngăn cản hắn, mọi người cùng nhau chết đi."
Bạch Chỉ nhìn đối phương, không nói gì.
Nàng quay người rời khỏi tháp, đập vào mắt là một tòa tế đàn.
Bên trên tế đàn có một tấm kính cao bằng người, xung quanh giống như có hỏa diễm, mặt trái là Nhật Nguyệt Tinh Thần.
Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
"Chuẩn bị xong chưa?"Nàng hỏi.
"Toàn bộ đã chuẩn bị thỏa đáng." Một vị trung niên cung kính nói.
"Vậy thì bắt đầu đi, dùng Mục Khâu làm đầu nguồn, nhìn trộm vị trí liên quan tới người kia." Bạch Chỉ nói.
Lúc này, xung quanh tấm gương xuất hiện chín người, mỗi một người đều cực kỳ cường đại.
Trong tay bọn họ mang theo một tấm kính tương tự với tấm kính ở chính giữa.
Thiên Nguyên Kính.
Chín tấm Thiên Nguyên Kính bị chín người kích hoạt, sau đó có chín đạo ánh sáng xuất hiện, chiếu vào bên trong Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Thấy thế, Bạch Chỉ bay lên, nàng dẫn động lực lượng bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, sau đó linh khí khổng lồ phóng lên tận trời, rơi vào bên trong Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Chỉ vẫn không thấy Thiên Nguyên Tố Thần Kính có phản ứng gì.
"Mở trận pháp." Bạch Chỉ quát.
Giờ phút này, người chấp chưởng của mười một mặt khác đều tới.
Đại trận tông môn bị mở ra, vô số linh thạch hội tụ trong đó, tất cả lực lượng ngưng tụ ở trong ánh sáng trận pháp.
Chiếu sáng bên trong Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Lần này, Thiên Nguyên Tố Thần Kính cuối cùng có phản ứng.
Nhưng là muốn sáng lên hoàn toàn còn cần không ít thời gian.
---
Bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Mục Khâu đột nhiên sửng sốt một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có một loại cảm giác bất an.
Giống như có thứ gì đó khóa chặt hắn, muốn tìm tòi tất cả quá khứ tương lai, tất cả nhân quả của hắn.
Loại cảm giác khiến cho người ta hoảng sợ.
Trang Vu Chân hình như có phát hiện gì đó, nhướng mày:
"Chí bảo."
"Thiên Âm Tông thế mà có nhiều bảo vật như vậy." Mịch Linh Nguyệt cũng cảm thấy chấn động.
---
Trong Ma Quật.
Giang Hạo chạy trốn một ngày, nhưng mà đối phương lại cách hắn càng ngày càng gần.
Hắn vốn còn muốn chạy trốn, bỗng đột nhiên ngừng lại.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân.
Quay đầu nhìn lại, một thân ảnh đang bước ra từ trong rừng cây.
Trên thân mang theo khí tức không rõ.
Nhưng mà chỉ qua mấy hô hấp, Giang Hạo đã thấy dáng vẻ của đối phương.
Một thiếu niên gầy yếu, trên người có hồng quang.
Nhìn qua có chút suy yếu.
Là bị nguyền rủa ảnh hưởng.
"Giám định."
Sau khi đối phương tới gần, Giang Hạo lập tức giám định.
【 Lý Bách: Ách Vận Thể, Luyện Thần sơ kỳ, bị vận rủi ăn mòn khiến cho thần trí không rõ, thân thể suy yếu. Từ lúc hắn vừa ra đời đã bị Mục Khâu phát hiện, từ đó bị đối phương để mắt tới, bởi vậy mà cuộc sống hạnh phúc biến thành một đời thê thảm, không ngừng từ kỳ vọng rơi vào tuyệt vọng, không ngừng từ vui sướng biến thành thống khổ, cuối cùng thức tỉnh Ách Vận Thể, sau đó bị Mục Khâu dẫn vào Vạn Vật Chung Yên, muốn dẫn nổ Thiên Cực Ách Vận Châu, hủy diệt tất cả. 】
Mục Khâu?
Đúng là không từ thủ đoạn.
Mặc dù đã nhận ra sự bất hạnh của đối phương, thế nhưng đã không còn một chút tác dụng nào.
Tất cả đều biến thành sự thực.
Mà điều càng quan trọng hơn là, đối phương Luyện Thần sơ kỳ.
Không bao lâu sau, Giang Hạo liền nghĩ đến một chuyện, mặc dù đối phương là Luyện Thần sơ kỳ, thế nhưng thần trí không rõ, thân thể suy yếu.
Bản thân mình Nguyên Thần viên mãn, còn có thần thông Tàng Linh Trọng Hiện.
Không phải là không có phần thắng.
"Đừng trốn, vô dụng thôi." Lý Bách nhìn Giang Hạo, trong đôi mắt mang theo hồng quang.
Đạo hồng quang này ẩn chứa vận rủi.
Giang Hạo lấy Bán Nguyệt ra, sau đó khuếch tán khí tức rồi lập tức chém ra một đao.
Oanh!
Lý Bách vô thức đưa tay đón đỡ, thần trí mơ hồ của hắn muốn tìm thấy Giang Hạo.
Vậy mà lúc này lại không thấy tung tích của đối phương.
Lại chạy trốn.
Nhưng mà chạy cũng vô dụng.
Giang Hạo đi tới chỗ Tử Hoàn chôn ở bên trong núi rừng.
Nhưng khi hắn muốn rời khỏi, Lý Bách đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Vận rủi chính là con đường của ta, trên người ngươi mang theo Thiên Cực Ách Vận Châu, dù đi đến đâu thì ta cũng có thể bắt kịp, trốn không thoát." Giọng nói của Lý Bách lạnh như băng, không ngừng tới gần.
Giang Hạo đứng yên.
Đối phương càng tới gần, hắn càng cảm nhận được sự sục sôi của Ách Vận Châu.
Cho nên hắn không dám tới quá gần đối phương, nhưng mà muốn trốn cũng không có khả năng.
Giang Hạo thở dài, lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra, nắm thật chặt trong tay, tử khí bắt đầu bao trùm hạt châu.
Thiên Đao cũng bị hắn lấy ra.
"Không trốn nữa sao?" Lý Bách nhìn Giang Hạo, cười lạnh nói:
"Lúc ta tìm được ngươi thì tất cả được được định sẵn rồi. Tu vi của ngươi quá yếu, nhưng mà dù tu vi mạnh thì cũng vô dụng."
Ánh mặt trời chiếu sáng.
Giang Hạo chuyển động, Hòa Quang Đồng Trần.
Hắn lập tức tan biến tại chỗ.
Lý Bách không hề lưỡng lự, quay đầu nhìn lại phía sau.
Oanh!
Đao chém về phía sau thân thể hắn.
Thuận lợi như vậy sao?
Giang Hạo nhướng mày, hắn chỉ là muốn thử đối phương, thật không nghĩ tới lại có thể như vậy.
Đột nhiên.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung, cảm thấy có thứ gì đó sắp soi sáng Lý Bách.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận