Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 367: Nữ Ma Đầu Xuất Hiện

Chương 367: Nữ Ma Đầu Xuất Hiện
Chương 367: Nữ Ma Đầu Xuất Hiện
Tương tự với nhìn trộm thiên cơ.
Giang Hạo hiểu rõ, đối phương sắp bị những người khác tìm tới.
"Giết ta cũng không làm được gì cả, ta đã ở bên cạnh ngươi." Lý Bách lộ ra nụ cười quỷ dị.
Giang Hạo cau mày, Thiên Cực Ách Vận Châu trong tay bắt đầu giãy dụa, muốn phá vỡ phong ấn.
Lúc này đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển.
Thiên Cực Ách Vận Châu đúng là nguy hiểm, thế nhưng hắn không thể bị người khác phát hiện được.
Nhất định phải thoát khỏi người này trước khi bị chiếu tới.
Trong nháy mắt, Tử Hoàn xuất hiện.
Bọc quanh cổ Lý Bách.
Sau đó tử khí bao trùm hai người.
Sau đó tan biến tại chỗ.
Lúc hai người xuất hiện lần nữa, đã ở trong sân nhỏ của Giang Hạo.
Hắn sử dụng Thiên Lý Na Di Phù.
Trong lúc đó, một Tử Hoàn khác bay ra, kích hoạt ở đại sảnh.
Sau đó bọn hắn lại biến mất lần nữa, tiến vào na di.
Bên ngoài Thiên Âm Tông.
Đỉnh núi.
Không gian xuất hiện vòng xoáy, hai người Giang Hạo xuất hiện lần nữa.
Lúc này, ánh mắt của Lý Bách rất dữ tợn, Giang Hạo giơ cao Thiên Đao, chỉ mới qua mấy hô hấp thôi, không biết vận rủi ở đâu ra, đã xuất hiện ở trên người hắn, thậm chí bắt đầu ăn mòn thân thể của hắn.
Cho dù như thế, cũng không cách nào ngăn cản Thiên Đao trong tay hắn.
Tàng Linh Trọng Hiện mở ra.
Thức thứ ba Thiên Đao, Lưu Tinh.
"Giết ta đi, tiếp nhận vận rủi của ta, sau đó dẫn nổ Thiên Cực Ách Vận Châu." Gương mặt của Lý Bách trở nên vặn vẹo, hồng quang nở rộ.
Phốc!
Thiên Đao chém qua, đầu Lý Bách bay ra ngoài.
"Ngươi chết không ảnh hưởng đến ta."
Giang Hạo thu hồi Tử Hoàn, nhanh chóng câu thông với Tử Hoàn trong sân nhỏ.
Lần này, hắn không có thời gian bổ sung thêm hai đao.
Nhưng mà sinh cơ của đối phương đã tán loạn, vô số vận rủi rơi ở trên người hắn.
Dường như muốn bùng nổ.
Có thể xác định được, đối phương đã chết.
Chẳng qua là trước khi tan biến, hắn thấy Lý Bách vẫn còn đang nhìn chằm chằm hắn.
Mà ánh sáng kia cũng chiếu xuống.
Sau khi trở lại sân nhỏ, tử khí của Giang Hạo tiêu tan tất cả dấu vết, mang Tử Hoàn vừa mới sử dụng, biến mất trở lại Ma Quật.
Lúc hạ xuống trên mặt đất, hắn cảm thấy trên thân bắt đầu xuất hiện tử khí.
Vừa rồi tất cả Ách Vận Thể đều hướng về phía thân thể của hắn.
Đang phá hủy tất cả.
Không chỉ như thế, vận rủi còn đang cộng hưởng với Thiên Cực Ách Vận Châu.
Giang Hạo khoanh chân ngồi xuống, hắn có thể cảm nhận được, Thiên Cực Ách Vận Châu chỉ còn một chút nữa là bùng nổ.
Hắn không thèm để ý đến nguyền rủa và vận rủi trên người, bắt đầu phong ấn Thiên Cực Ách Vận Châu.
Trong lúc đó, hắn có nuốt Xích Vũ Thần Đan.
Đan dược này có thể khôi phục thương thế cũng như tiêu trừ tất cả nguyền rủa.
Chỉ là sau ăn đan dược một hồi lâu rồi nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Hắn có chút không hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều được như vậy.
Hắn vận chuyển Chưởng Trung Càn Khôn, bắt đầu phong ấn Thiên Cực Ách Vận Châu.
Chỉ là thân thể của hắn càng ngày càng suy yếu, huyết khí đều đang tan vỡ.
Lúc này, thần thông Khô Mộc Phùng Xuân bắt đầu chống lại nguyền rủa.
Trong lúc nhất thời, tử khí và hồng quang không ngừng lưu chuyển và đối kháng ở trên người Giang Hạo.
Cảm giác thân thể mỏi mệt, tinh thần mỏi mệt trải rộng khắp toàn thân.
Giống như có thể buông bỏ Thiên Cực Ách Vận Châu trong tay bất cứ lúc nào.
Không thể bỏ ra, nếu như buông xuống thì hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Hắn cẩn thận sống sót nhiều năm như vậy, hiện tại không thể chết đi như thế được.
Tín niệm muốn sống, khiến cho Giang Hạo điên cuồng vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh.
Vì để giảm bớt thương thế, hắn dự định rút tu vi và khí huyết ra để chống lại nguyền rủa vận rủi.
Chỉ là, một bóng ảnh màu đỏ đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó khí tức bàng bạc to lớn hướng về phía hắn.
---
Bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Mục Khâu vốn đang cười ha ha, bởi vì hắn cảm thấy, Lý Bách đã tìm được Thiên Cực Ách Vận Châu.
Hắn cực kỳ hung hăng càn quấy, bởi vì đợi lát nữa là có thể chứng kiến thời khắc bùng nổ.
Tất cả mọi người đều phải chết.
Thế nhưng không bao lâu sau, hắn cảm thấy có một tấm kính chiếu vào hắn.
Loại cảm giác không thể ẩn núp gì cả khiến cho hắn hoảng sợ.
Ngay sau đó, hắn liền phát hiện Lý Bách đã bị phát hiện.
Mà điều đáng sợ hơn là, hắn đột nhiên phát hiện Lý Bách chết rồi.
Thế nhưng Thiên Cực Ách Vận Châu không có bùng nổ.
"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như này?"
Trước Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Tất cả mọi người đang duy trì Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Chín tấm Thiên Nguyên Kính khác tràn đầy vết rách, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
Lúc này tấm kính chiếu đến Mục Khâu, ngay sau đó chiếu đến một thân ảnh màu đỏ.
Không bao lâu sau, bóng đỏ trở nên rõ ràng, tất cả đều không thể che giấu.
Phía dưới bóng đỏ hiện ra một bóng người.
Một nam tử gầy yếu ngã trên mặt đất, đầu người tách rời.
"Tìm được rồi." Một người đàn ông trung niên lớn tiếng nói:
"Bên ngoài tông môn, phía Đông Nam, Minh Thành Sơn."
Bạch Chỉ lập tức tan biến, đi tới Minh Thành Sơn.
Trong chốc lát.
Nàng đi đến đỉnh núi.
Khi đi tới, nàng cảm nhận được vận rủi nồng đậm.
Mà ở giữa vận rủi, có một cỗ thi thể, đầu người tách rời, trong ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng và dữ tợn.
Nhìn vận rủi như này, chắc là không có tìm nhầm.
Thế nhưng Thiên Cực Ách Vận Châu đâu?
Lúc này, một người đàn ông trung niên cũng đi qua.
"Còn có thể dùng Thiên Nguyên Kính không?" Bạch Chỉ hỏi.
"Có." Người đàn ông trung niên gật đầu.
"Chiếu."Bạch Chỉ nói.
Người đàn ông trung niên không hề lưỡng lự, vận chuyển Thiên Nguyên Kính.
Rất nhanh, một hình ảnh xuất hiện.
Hình ảnh chỉ có một cảnh, chính là một thân ảnh đột nhiên xuất hiện rồi chém đầu Lý Bách.
"Chỉ có thể nhìn thấy những thứ này, cỗ thi thể này dường như có khí vận trên người, khó mà chiếu rọi." Người đàn ông trung niên cung kính nói.
Bạch Chỉ nghe xong, dường như đang suy tư điều gì đó.
Sau đó nói:
"Phong ấn cỗ thi thể này rồi mang về điều tra."
---
Tự Bạch và Phương Kim còn đang trên đường đến.
Chỉ là ngọc bội lúc này lại phát ra ánh sáng.
"Sư thúc, có tiến triển gì khác sao?" Tự Bạch lấy ngọc bội ra rồi hỏi.
"Biến mất." Trong ngọc bội truyền ra một giọng nói.
"Biến mất?" Chuyện này khiến cho Tự Bạch không hiểu.
"Đúng vậy, ánh sáng đỏ đậm đã biến mất." Giọng nói bên trong ngọc bội mang theo một chút kinh ngạc.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tự Bạch hỏi.
"Ban đầu ánh sáng đỏ đậm phát sáng, Thiên Cực Ách Vận Châu có lẽ là sắp bùng nổ, chỉ là đột nhiên có một ánh sáng tím chặt đứt tất cả." Giọng nói bên trong ngọc bội mang theo sự chấn kinh.
"Ánh sáng tím?" Tự Bạch nghi hoặc.
Chuyện này khiến cho hắn không thể không kinh ngạc.
Sự nguy hiểm của Thiên Cực Ách Vận Châu dường như đã biến mất.
Bắt nguồn từ ánh sáng tím.
"Chúng ta đi qua nhìn một chút." Tự Bạch nói.
Nếu như đã tới gần thì tiện thể đi qua xem một chút luôn.
Xem tình huống cụ thể một chút, thuận tiện mở mang kiến thức về Thiên Âm Tông.
Tông môn quật khởi chỉ trong mấy chục năm lại có thể trở thành trung tâm của nhiều chuyện.
Nhất định có chỗ bất phàm.
Phương Kim nhẹ nhàng thở ra.
Lúc đi ra, hắn cảm thấy mình còn có sức tự vệ, sau khi ra ngoài nghe nói Thiên Cực Ách Vận Châu xuất hiện, lại khiến cho hắn cảm thấy mịt mù.
Sua khi trở về vẫn nên tu luyện cho tốt mới được.
May mà còn có thể trở về.
"Đi, đi tới đó, bái phỏng Thiên Âm Tông trước đi." Tự Bạch cười nói.
Sau đó, bọn hắn lại hướng về phía Thiên Âm Tông.
Chỉ là lần này không còn vội vã như lần trước nữa.
---
Lúc Giang Hạo nhìn thấy bóng hình màu đỏ và cảm nhận được khí tức khủng bố, cũng cảm thấy nguyền rủa trên người mình đang tan biến nhanh chóng, vết thương cũng đang khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Mà hắn cũng có thể toàn lực phong ấn Thiên Cực Ách Vận Châu.
Không bị Ách Vận Thể ảnh hưởng, Thiên Cực Ách Vận Châu liền không có cách nào cộng hưởng với bên ngoài.
Căn bản là không thể ra ngoài.
Hồi lâu sau.
Giang Hạo mới cảm thấy Thiên Cực Ách Vận Châu triệt để yên tĩnh trở lại.
Vết thương trên người cũng khôi phục đại khái.
Lúc mở mắt, phát hiện Hồng Vũ Diệp đang ngồi uống trà ở trước bàn gỗ.
Thấy thế, hắn lập tức đứng dậy:
"Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối."
"Đừng cảm ơn ta, còn nhớ rõ lời ta nói không? Giúp ngươi một lần sẽ lấy một thứ từ trên người của ngươi, bây giờ là lần thứ hai. Ngươi đang thiếu nợ ta hai thứ. Nghĩ kỹ muốn để ta lấy đi thứ gì chưa?" Hồng Vũ Diệp vừa uống trà vừa nhìn Giang Hạo, giống như cười mà không phải cười.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận