Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 373: Bí Mật Của Thiên Hương Đạo Hoa

Chương 373: Bí Mật Của Thiên Hương Đạo Hoa
Chương 373: Bí Mật Của Thiên Hương Đạo Hoa
Ầm!
Sở Xuyên bị đánh trúng đầu, sau đó nằm rạp trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
"Sở sư đệ?" Tiểu Li lắc lắc Sở Xuyên.
Sau khi phát hiện không có phản ứng gì, nàng lập tức nhìn về phía Trình Sầu bên cạnh.
Dường như đang cầu xin sự giúp đỡ.
Lần này hình như ra tay quá nặng rồi.
Nhưng mà Sở sư đệ cứ nói là không có việc gì, cứ tới đi.
"Xem ra đã kết thúc, bạn bè trên đường nói cho Thỏ gia, đào chín rồi, chúng ta đi hái đào đi." Con thỏ nhảy lên trên vai của Tiểu Li, nói.
Tiểu Li nghe vậy, lập tức cảm thấy hưng phấn.
Trình Sầu có chút bất đắc dĩ, sau khi đưa Sở Xuyên về, liền đi ra ngoại môn bắt đầu làm chuyện của mình.
Hắn đã quen với chuyện này.
Mấy năm này đều là như thế, mà sự tiến bộ của Sở Xuyên sư đệ cũng làm cho hắn cảm thấy chấn kinh.
Thiên phú này tuyệt đối không kém thiên phú thượng đẳng.
Sau một hồi.
Sở Xuyên chật vật mở mắt, lần sau, lần sau tuyệt đối không thể mạnh miệng trước mặt Tiểu Li sư tỷ nữa.
Tiểu Li sư tỷ hoàn toàn không biết phân rõ nặng nhẹ, vẫn là Thỏ gia tốt hơn.
Biết lưu tình.
Hắn cảm thấy Tiểu Li chính là một đứa trẻ, nói làm gì liền làm cái đó.
Nếu như là Trình sư huynh thì sẽ tốt hơn, sẽ cho hắn nhận chiêu.
Đáng tiếc, lúc ba người này tới kiểm tra hắn, không có quy định trước là người nào ra tay, hoàn toàn là dựa vào tâm trạng của mọi người.
"Ngươi đã tỉnh." Một giọng nói bình thản truyền tới.
Là một giọng nam.
Nghe vậy, Sở Xuyên nhảy dựng lên, lập tức phòng bị.
Chỉ là sau khi thấy người bên cạnh, hắn cau mày.
Có chút quen mắt, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được.
"Lúc này mới qua mấy năm, thế mà đã không còn nhớ ta nữa sao?" Phương Kim nhìn Sở Xuyên, cười hỏi.
Hắn đi dạo ở xung quanh, phát hiện Sở Xuyên bị đánh ngất xỉu rồi đưa trở về.
Hắn không biết rõ tình huống cụ thể, chỉ có thể đi vào rồi chờ đợi Sở Xuyên tỉnh lại.
"Phương tiền bối?" Sở Xuyên có chút không dám tin tưởng.
"Là ta." Phương Kim gật đầu.
"Tiểu Tiệp có khỏe không?" Sở Xuyên lập tức hỏi.
"Rất tốt, tốt hơn nhiều so với ngươi nghĩ." Phương Kim nói xong liền nhìn về phía vết thương trên người Sở Xuyên:
"Ngươi ở chỗ này thì sao?"
"Rất tốt, mỗi ngày đều vô cùng phong phú." Sở Xuyên đáp lại với tinh thần phấn chấn.
Không giống như nói dối, Phương Kim hơi nghi hoặc một chút, chợt nói: "Ngươi biết đây là tông môn gì không?"
"Thiên m Tông, Ma Môn." Sở Xuyên gật đầu.
"Thì ra ngươi đã biết, vậy tại sao ngươi lại tới đây? Giang đạo hữu đâu?" Phương Kim hỏi.
"Không biết." Sở Xuyên lắc đầu:
"Lúc trước ta bị mang đi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại đã ở chỗ này, sau đó có người dẫn ta nhập môn."
Phương Kim gật đầu, cũng không nói gì.
Hắn cũng có thể cảm nhận được, đối phương không muốn lẫn vào việc này một chút nào.
Nhưng mà nhìn thấy một số đồ vật trên người Sở Xuyên, hắn biết những thứ nên cho đều không bị lấy mất.
Điều duy nhất khiến cho hắn kinh ngạc chính là tu vi của Sở Xuyên.
Sắp Luyện Khí tầng bảy.
Sao có thể chứ?
Loại thiên phú này đã rất cao rồi.
Căn bản không phải là thiên phú mà bọn hắn kiểm tra ra trước đó.
"Ngươi có kỳ ngộ sao?" Phương Kim hỏi.
"Kỳ ngộ? Không có." Sở Xuyên lắc đầu.
"Vậy tu vi của ngươi?"
"Chính là tăng lên bình thường, nhưng mà mỗi tuần đều sẽ phải chịu đánh một lần, ta cảm thấy càng động thủ thì ta sẽ càng mạnh."
Thể chất đặc thù? Phương Kim lập tức hiểu ra.
Mặc dù thiên phú của Sở Xuyên bình thường, thế nhưng thể chất đặc thù.
Lúc trước Giang Hạo Thiên hỏi bọn hắn có muốn thu Sở Xuyên hay không, hiện tại lại để hắn ở Ma Môn.
Hắn đã nhìn ra?
Phương Kim chỉ nghĩ thoáng qua, cũng không suy nghĩ nhiều.
Dù sao cũng không có đáp án.
Trừ khi tìm được Giang Hạo Thiên.
"Ta tới tìm ngươi một là vì Tiểu Tiệp sư muội lo lắng ngươi, muốn biết tình huống của ngươi." Phương Kim nói.
"Trạng thái của ta rất tốt, bảo nàng không cần lo lắng." Sở Xuyên vỗ vỗ ngực, nói.
Phương Kim gật đầu: "Hai là muốn hỏi ngươi một chuyện."
"Là chuyện gì?" Sở Xuyên ngồi xuống.
"Muốn chiêu mộ ngươi vào Minh Nguyệt Tông." Phương Kim nói nghiêm túc.
Quả nhiên… Sở Xuyên phát hiện Giang sư huynh đã nói đúng.
"Ngươi không cần lo lắng chuyện làm thế nào để rời khỏi đây, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, sẽ không mang đến bất kỳ hậu quả không tốt nào." Phương Kim nghiêm túc nói:
"Ngươi có suy nghĩ gì, cứ việc nói."
"Chiêu mộ ta là bởi vì Tiểu Tiệp?" Sở Xuyên hỏi.
Phương Kim im lặng, sau đó nói:
"Có quan hệ rất lớn."
"Minh Nguyệt Tông rất mạnh sao?" Sở Xuyên lại hỏi.
"Đúng, rất mạnh, rất mạnh, thứ mà ngươi có khả năng học tập ở đó không chỉ nhiều hơn nơi này gấp mười lần." Phương Kim nói.
Thật ra nói như này đã khiêm tốn lắm rồi.
Thiên m Tông không thể so sánh với Minh Nguyệt Tông.
"Ta từ chối." Sở Xuyên trực tiếp trả lời.
Phương Kim có chút ngoài ý muốn: "Không suy nghĩ thêm một chút sao?"
"Không cần, ta không muốn sống dưới cái bóng của Tiểu Tiệp, như này nàng vĩnh viễn sẽ không thể nào yên tâm, sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện phía sau của nàng. Hơn nữa, ta muốn đi trên con đường của chính ta. Thỏ gia từng nói, ngẩng đầu nhìn núi liền biết con đường đi đến đỉnh núi nhất định sẽ gập ghềnh dốc đứng, mà đi dưới sườn núi thì nhất định sẽ vô cùng thoải mái dễ chịu. Tiểu Tiệp càng lợi lại, ta đến Minh Nguyệt Tông sẽ càng thoải mái, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến con đường của ta." Sở Xuyên nói với vẻ chân thành.
"Thỏ gia?" Phương Kim kinh ngạc.
"Chính là người thường xuyên đánh ta, bọn hắn đánh ta đều là vì tốt cho ta." Sở Xuyên nói với vẻ chân thành.
Phương Kim: "…"
Nhưng mà hắn cảm thấy đối phương nói cũng có lý.
Nhất là Sở Xuyên bây giờ đã không phải là Sở Xuyên trước kia nữa.
Tới Thiên m Tông đã trở thành cơ duyên của hắn.
"Đúng rồi, sau khi tiền bối trở về có thể đừng nói tu vi của ta cho Tiểu Tiệp được không? Ta muốn tiến đến Trúc Cơ trước khi các ngươi mở đại hội luận đạo, sau đó đi tìm Tiểu Tiệp, như này nàng sẽ có thể yên tâm một cách hoàn toàn." Sở Xuyên nói.
Phương Kim cười gật đầu: "Được."
Trong lúc nhất thời, hắn có chút mong đợi.
Nhất là Hàn Kiêu sư thúc, lúc trước không coi trọng Sở Xuyên, nếu như người thật sự đến Trúc Cơ, không biết hắn sẽ khó chịu như nào nữa.
---
Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Chỉ nhìn về nữ tử áo bào đen phía trước, nói:
"Đệ tử các mạch đã chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi." Nữ tử áo bào đen gật đầu.
Minh Nguyệt Tông muốn luận bàn, bọn hắn cũng không cách nào từ chối.
Thế nhưng Tự Bạch tự mình động thủ, khiến bọn hắn nhìn không thấu, hắn rốt cuộc là muốn làm gì?
Bọn họ không thể không cảnh giác.
Đương nhiên, còn có một việc khiến cho Bạch Chỉ khó mà bình tĩnh nổi.
Vài ngày trước, nàng gặp Linh Nguyệt.
Biết được một chuyện từ chỗ của nàng ta, một chuyện cực ít người biết đến.
Nàng nói, rất nhiều người trong Tu Chân Giới đều biết đến Thiên Hương Đạo Hoa, cũng biết được dáng vẻ đại khái của hoa.
Thế nhưng phần lớn bọn hắn lại không biết, một chút ghi chép này đều là của vô số năm trước, hơn nữa trong ghi chép này không có quá trình sinh trưởng, ghi chép về hương hoa cũng cực kỳ mơ hồ.
Nói tóm lại, nếu như Thiên Hương Đạo Hoa xuất thế, là thiên sinh thiên dưỡng thì không có gì. Nhưng nếu như có người gieo trồng thì thứ bọn hắn quan tâm có lẽ không phải là hoa, mà là người trồng hoa.
Bởi vì trong thiên hạ không có ai biết làm thế nào để gieo trồng Thiên Hương Đạo Hoa.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi này đã khiến cho Bạch Chỉ chấn động, càng làm cho nàng khó mà bình tĩnh.
Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao Chưởng giáo vừa muốn điều tra Giang Hạo, lại có ý bồi dưỡng.
Cũng hiểu rõ tại sao Huyền Thiên Tông lúc trước muốn đưa Giang Hạo đi, lại trực tiếp bị Chưởng giáo chém chết.
Khi đó, nàng cảm thấy Giang Hạo chỉ biết trồng hoa, lại không biết không ai có thể thay thế Giang Hạo.
Sau khi nghe được những tin tức này, tay nàng không khỏi run rẩy, bởi vì nàng đã làm sai một chuyện lớn mà bản thân không biết.
Cũng bởi vì nàng làm sai nên mới cần Chưởng giáo tự mình ra tay.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận