Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 374: Ngươi Bị Thương Thì Có Liên Quan Gì Tới Ta?

Chương 374: Ngươi Bị Thương Thì Có Liên Quan Gì Tới Ta?
Chương 374: Ngươi Bị Thương Thì Có Liên Quan Gì Tới Ta?
"Mịch Linh Nguyệt muốn gặp ta?"
Giang Hạo nhìn thông báo, nghĩ thầm nàng ta chắc là đã giao ra tin tức quan trọng gì đó.
Nếu không sao có thể đả động được những người kia.
Bên trong thông báo cũng không có thời hạn, nói cách khác lúc nào đi cũng được.
"Có thể lấy được thứ gì từ chỗ của Mịch Linh Nguyệt đây?"
Giang Hạo suy tư thật lâu, thứ duy nhất có thể thu được chỉ có kinh nghiệm chế phù.
Mặc dù hắn cũng hướng tới trận pháp và luyện đan, thế nhưng…
Thiên phú, thời gian và điều kiện không cho phép.
Thiên phú không đủ, phải cần thời gian lớn, điều kiện chính là cần có nhiều loại trận pháp để cho hắn phân tích.
Mặc dù Thiên m Tông có trận pháp, thế nhưng không giống như một mạch Chúc Hỏa Đan Đình.
Cho nên dù có điều kiện thì cũng vô cùng đắt đỏ.
Hơn nữa, hắn cần chuyên tâm chế phù, không thể phân tâm học tập trận pháp, trước mắt hắn còn không có thời gian để hao phí.
Nếu có thiên phú thì hắn đương nhiên là không muốn từ bỏ, chỉ tiếc…
Hắn lắc cười tự giễu, sau đó nhìn về phía Bàn Đào Thụ trong sân nhỏ.
Bây giờ Bàn Đào Thụ đã kết quả.
Hơn nữa, mỗi ngày hắn trở về, quả trên cây đều sẽ ít đi một chút.
Mấy người Tiểu Li hái đào giống như kẻ trộm vậy, đều tránh mặt hắn.
Cũng không biết tại sao lại thành như vậy nữa.
"Giám định".
Như là đã trưởng thành, có thể nhìn một chút xem cần bao nhiêu linh thạch để niết bàn.
Năm ngoái, năm trước cộng với năm nay, vừa đúng ba năm.
【 Bàn Đào Thụ: Có quan hệ với Thượng Cổ Thần Thụ Bàn Đào, có một tia đặc tính thần thụ, trái cây thơm ngọt. Giữ lại một quả trên cây, dùng một vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín khối linh thạch bố trí Tụ Linh Trận xung quanh có thể kích phát một tia đặc tính thần thụ, bắt đầu niết bàn. Sau khi niết bàn sáu lần sẽ trở thành Bàn Đào Thần Thụ. Ở chung một chỗ với thần vật sẽ càng dễ dàng niết bàn thành công. 】
"Hai vạn linh thạch."
Giang Hạo kiểm tra trữ vật pháp bảo của mình một hồi.
Trừ đi hai vạn, còn lại không đến bốn trăm?
Trong lúc nhất thời, hắn có chút hoài niệm, lại quay về tháng ngày chỉ có mấy trăm linh thạch.
Thế nhưng loại cảm giác khuyết thiếu này không an toàn.
Cần phải nhanh chóng gia tăng số lượng linh thạch.
Sau khi đi vào Linh Dược Viên, xác định đại khái tình hình bên dưới.
Gần đây Linh Dược viên cũng khá yên tĩnh.
Không có người các mạch khác tới bắt chẹt nữa.
Tu vi của hắn tăng cao, dạng người này chắc là sẽ dần ít đi.
Thế nhưng chắc chắn không thể không có chút phiền toái gì.
"Ngoại môn như thế nào rồi?" Giang Hạo hỏi.
"Vẫn như trước, nhưng mà nghe nói sắp bắt đầu chỉnh hợp, phải dùng biện pháp thích hợp nhất, sau đó bắt đầu gieo trồng. Linh Dược Viên các mạch đều muốn đưa một chút linh dược qua, chắc là linh dược gì cũng được. Bên phía chúng ta cần sư huynh đưa ra quyết định." Trình Sầu nói.
Giang Hạo quan sát linh dược, xem linh dược nào là quen thuộc nhất, đưa linh dược nào qua sẽ mang đến tổn thất nhỏ nhất, những người khác không rõ nhưng hắn thì rõ.
Giang Hạo đột nhiên nhớ tới bản thân mình còn có một số linh dược.
Có thể chọn một số loại bình thường rồi đưa đến ngoại môn.
Có thể sống sót thì sống sót, không sống sót thì thôi.
Bởi vì Cổ Thanh khiến cho hắn tổn thất to lớn.
Hơn nữa, hắn đã gửi trồng một lần, nếu lại gửi trồng nữa sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn có rất nhiều linh dược.
Đưa ra ngoại môn cũng tiện nói rõ lí do.
Từ ngoại môn trở lại trong tay hắn, lập tức trở thành linh dược được xác minh lai lịch.
Buổi chiều.
Sau khi quản lý linh dược, Giang Hạo liền đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Hắn ngự kiếm trên không trung.
Phía trước có một vị tiên tử tóc dài phất phới.
Trúc Cơ viên mãn.
Giang Hạo theo ở phía sau, thuận tiện giảm độ cao xuống một chút.
Đối phương nhìn qua, tầm mắt rất thông thuận, sẽ không đặc biệt quan tâm đến hắn.
Lợi người lợi mình.
Lúc này đột nhiên có một nam tử bị thương ngự kiếm tới từ phía sau.
Trực tiếp ngăn ở trước mặt vị tiên tử kia.
"Ngươi làm gì thế?" Vị tiên tử kia trừng mắt, lạnh lùng nhìn sang.
"Ta đang muốn hỏi ngươi muốn làm cái gì." Vị nam tử kia tức giận:
"Ngươi không nhìn thấy vết thương trên người ta sao?"
"Vết thương trên người ngươi thì có quan hệ gì với ta?" Nữ tử cảm thấy buồn cười, nói.
"Không có quan hệ gì sao?" Nam tử giận quá bật cười:
"Lúc ngươi ngự kiếm đụng phải ta, khiến ta rơi xuống giữa không trung rồi thành cái dạng này, ngươi nói không có quan hệ gì với ngươi sao?"
"Ngươi rơi xuống là chuyện của ngươi, ta đụng ngươi bị thương sao?" Vị tiên tử kia chất vấn.
Lời này khiến cho vẻ mặt của nam tử trầm xuống, hắn kích động nói:
"Ngươi đụng phải ta, người bị thương cũng là ta, ngươi lại nói là vấn đề của ta?"
"Được rồi, được rồi, là vấn đề của ta, ta biết rồi, ngươi đi đi." Tiên tử nói.
"Ngươi biết là xong rồi rồi?" Nam tử lập tức nắm chặt nắm đấm, dự định ra tay.
"Nếu không thì sao? Ngươi còn muốn như thế nào? Ta hiện tại phải đi tham gia tiểu hội luận đạo của Thiên Trần huynh, đến muộn ngươi chịu trách nhiệm được không?" Tiên tử lớn tiếng nói.
Giang Hạo bay vòng đường khác, không có tham dự vào.
Chỉ là hắn mới bay không được bao lâu, đột nhiên cảm thấy có người đụng tới từ phía sau.
May mà hắn sớm tránh thoát, đối phương lướt qua ngay sát bên cạnh hắn.
"Ngươi không có chuyện gì làm à, tại sao lại ngăn ở phía trước ta?" Vị tiên tử trước đó quay đầu giận dữ mắng mỏ.
Nhìn đối phương, Giang Hạo có phần hơi kinh ngạc. Ngũ quan của nữ tử này xinh đẹp, ngoại trừ trán hơi rộng một chút, các phương diện khác đều tốt hơn các tiên tử bình thường.
Không nghĩ tới tư duy lại có chút khác với người thường.
Là mình ngăn ở trước mặt nàng, khiến cho thiếu chút nữa bị va chạm?
Đây là chuyện hắn không nghĩ tới.
Nhưng mà hắn cũng không mở miệng, mà đối phương cũng nhanh chóng rời đi.
Giang Hạo lắc đầu, cũng không thèm để ý.
Hắn lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như này.
Trước đây ngự kiếm tại Thiên m Tông, đều không có loại tình huống này.
Hắn tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Vẫn là tầng năm.
Linh Nguyệt thế mà vẫn còn ở tầng năm.
Theo lý thuyết thì nàng phải đi xuống từ lâu rồi mới đúng, xem ra là người Vô Pháp Vô Thiên Tháp cố ý giữ nàng ở đây.
Lúc này, bên trong tầng năm chỉ có ba phạm nhân.
Nhà tù số một chính là Trang Vu Chân.
Nhà tù số hai là Hải La Thiên Vương.
Nhà tù số ba là Mịch Linh Nguyệt.
Giang Hạo nhìn về phía nhà tù số bốn, nơi đó đã không còn người nào.
Cổ Thanh đã bị đưa đi đào quáng.
Nhà tù số năm nghe nói là Mục Khâu.
Kết quả của Mục Khâu hoàn toàn khác với những người khác.
Đối với Thiên m Tông mà nói, vật có giá trị thì đều sẽ không giết chết.
Kém nhất là ném đến quặng mỏ, lỡ như còn có thể kiếm được một khoản.
Mà Mục Khâu vốn nên có giá trị to lớn, thế nhưng…
Bị giết.
Sau khi không thể nhận được tin tức gì, hắn ngay cả tư cách đi quặng mỏ cũng không có.
Mục Khâu sợ chết, vào thời khắc cuối cùng hắn đã hối hận, nhưng mà người động thủ căn bản không kịp dừng lại.
Thật ra Giang Hạo đang chờ đối phương đi quặng mỏ, sau đó tự mình đi quặng mỏ một chuyến.
Tuyệt đối không thể giữ loại nhân vật nguy hiểm này được.
Thấy Giang Hạo đến, Hải La Thiên Vương lạnh nhạt nhìn về phía Mịch Linh Nguyệt:
"Kỹ nữ, vương của ngươi tới."
"Hải La Thiên Vương cũng chỉ được cái vỏ ngoài cứng rắn." Linh Nguyệt không yếu thế chút nào.
Giang Hạo đi đến trước mặt Mịch Linh Nguyệt, nhìn đối phương, nói khẽ:
"Ngươi muốn gặp ta?"
"Đúng, đúng." Mịch Linh Nguyệt có chút khẩn trương, nói:
"Là như vậy, ta thừa nhận trước đó ta nói chuyện có hơi lớn tiếng, cũng hơi khoa trương. Hiện tại ta đã cải tạo tốt, tuyệt đối sẽ không giống như trước đó nữa. Cần ta phối hợp chuyện gì, ta đều sẽ dốc toàn lực phối hợp. Ngươi xem, còn có vấn đề gì không?"
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Bởi vậy có thể thấy, đối phương thật sự vô cùng để ý tới con của mình.
Nếu không thì sao có thể đến mức này?
Nếu thái độ của đối phương đã tốt như vậy, hắn đúng là có chuyện cần đối phương làm.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận