Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 376: Thấy Rõ Lòng Người

Chương 376: Thấy Rõ Lòng Người
Chương 376: Thấy Rõ Lòng Người
Man Long thua.
Mặc dù thoạt nhìn là ngang tay, thế nhưng hắn thật sự đã thua.
Thua một cách hoàn toàn.
Giang Hạo có thể nhìn ra, Tự Bạch cũng không phải là đang luận bàn, hắn là đang hướng dẫn.
Đánh xong trận này, Man Long mạnh lên, mạnh hơn trước nhiều.
Cho nên hắn không thể không nhận thua.
"Đối phương muốn làm gì?" Giang Hạo có chút không hiểu.
Nếu như hắn luôn chỉ đạo người khác như này, đây chính là cơ duyên to lớn đối với những người chiến thắng trước đó.
Thân là nhân vật lợi hại của Minh Nguyệt Tông, sự hiểu biết và nhận biết của hắn đều vượt xa những tông môn khác.
Đối phương mặc dù là đệ tử tông môn, thế nhưng tuyệt đối không phải là đệ tử bình thường.
Thực lực thậm chí vượt qua một số tiền bối tông môn.
"Ngang tay? Lại làm bộ làm tịch, để cho người khác cảm thấy hắn rộng lượng, hắn không tranh với người. Đúng là thủ đoạn thường dùng của tiên môn, chờ sau khi hắn yếu hơn người khác, đoán chừng đạo tâm cũng sụp đổ theo." Bên cạnh lại có tiếng nói truyền tới.
Giang Hạo cũng không biết lời nói của bọn họ là thật hay giả.
Dù sao Tự Bạch không có khả năng bại.
Cũng là không thể xác định hắn rốt cuộc có phải là người như trong miệng của người khác hay không.
Thế nhưng chuyện này không quan trọng đối với Giang Hạo.
Bởi vì bọn hắn sẽ không gặp nhau, đối phương là ai không có quan hệ gì với hắn cả.
Mà hắn cũng sẽ không lựa chọn sống văn nhã giống như Tự Bạch.
Hắn quen với việc người khác không chú ý tới mình, hoặc là khinh thị mình.
Vừa không mang đến bất kỳ áp lực gì cho hắn, cũng khiến cho kẻ địch đánh giá sai thực lực của hắn.
Sau đó Man Long xuống lôi đài, Nguyên Thần hậu kỳ ra sân.
Một tình huống lại giống như trước đó.
Là ngang tay.
Mấy lần liên tục, đệ tử Thiên m Tông đều bộc phát ra chiến lực mạnh mẽ, thế nhưng tất cả đều ngang tay.
Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc, hắn phát hiện khống chế lực lượng Tự Bạch cực kỳ cẩn thận.
Đúng là không sử dụng quá lực lượng, chỉ là lợi dụng mỗi một tơ lực lượng, khiến cho tất cả càng thêm linh hoạt.
Giang Hạo cũng thử một chút, hắn có thể phát hiện ra thân thể của mình cũng một phần lực lượng bé nhỏ, nhưng sự khống chế lại kém xa Tự Bạch.
Người kia có thể nhìn ra các vấn đề linh khí của một số đệ tử, hắn cũng có thể nhìn ra một chút, nhưng không thể đưa ra chỉ bảo chính xác nhất.
Đây là khoảng cách về hiểu biết.
"Không hổ là cường giả của Minh Nguyệt Tông."
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy chấn động.
Lúc này, không chỉ có Giang Hạo, mà mấy người Bạch Chỉ cũng đã nhìn ra.
Bọn hắn cũng không biết Tự Bạch muốn làm gì.
Một ngày này, Tự Bạch giao thủ cùng mười hai người.
Mỗi người đều là ngang tay, mỗi người đều được tăng lên.
Sau đó, Tự Bạch mới trở lại chỗ cao.
"Bêu xấu trước mặt chư vị tiền bối rồi."
Bạch Chỉ trầm mặc, sau đó mở miệng:
"Đạo hữu muốn vật gì sao?"
"Vâng." Tự Bạch gật đầu, nói nghiêm túc:
"Có thể đi quặng mỏ của quý môn phái một chuyến hay không?"
Vì chí bảo? Bạch Chỉ cảm thấy lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Đương nhiên."
Sau đó mấy người đi về phía quặng mỏ.
Cũng không tiến vào, chỉ đứng ở bên ngoài.
Lúc này, phía dưới không có mấy người.
"Chúng ta không đào quáng vào ban đêm." Bạch Chỉ giải thích.
Tự Bạch gật đầu cười, nói:
"Tự mỗ nghe kể một số người bị quý tông môn bắt được phần lớn sẽ được đưa đến quặng mỏ. Có việc này sao?"
"Đúng là như vậy, đạo hữu muốn tìm người sao?" Bạch Chỉ có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà chỉ cần không phải vì chí bảo là được.
Bởi vì đó là thứ hư vô mờ mịt.
Có lẽ dưới đó có, lại có lẽ không có.
"Đúng vậy." Tự Bạch nhìn Bạch Chỉ, nói thẳng:
"Không biết quý tông môn gần đây có bắt được người nào họ Cổ hay không?"
"Cổ Cầm?" Bạch Chỉ lập tức nghĩ đến nàng.
"Có lẽ là nàng, có thể để Tự mỗ gặp nàng một chút được không?" Tự Bạch dò hỏi.
Trong chốc lát.
Cổ Thanh bị mang tới.
Sau khi nàng nhìn thấy phục sức của Tự Bạch, nàng kinh ngạc, sau đó kích động nói:
"Dẫn ta đi, dẫn ta đi, ta có thể nói cho ngươi tất cả. Thiên m Tông súc sinh, không bằng heo chó, căn bản không coi ta là người.”
Tự Bạch nhướng mày, sau đó sử dụng thuật pháp, phong bế miệng Cổ Thanh.
"Không hiểu cấp bậc lễ nghĩa." Hắn trách cứ.
Sau đó, hắn nhìn về phía Bạch Chỉ:
"Có chuyện muốn hỏi ý kiến của Bạch tiền bối một chút, Xuyên Thiên Toa đã bị quý tông môn lấy đi rồi sao?"
Bạch Chỉ có chút cảnh giác.
"Tiền bối chớ suy nghĩ nhiều." Tự Bạch vội vàng giải thích:
"Vãn bối đúng là tới vì món đồ này, thế nhưng vãn bối không đến mức cưỡng đoạt. Chỉ là muốn dùng pháp bảo tương tự để trao đổi. Có thể bắt được Cổ Thanh, đương nhiên cũng là nhờ vào quý tông môn mà mấy người Bạch Trưởng lão. Tự mỗ đương nhiên sẽ đưa lễ cảm tạ."
Qua một đêm thảo luận.
Bạch Chỉ đại biểu Thiên m Tông đạt thành giao dịch cùng Tự Bạch.
Giao Xuyên Thiên Toa và Cổ Thanh cho đối phương.
Sáng sớm.
"Không quấy rầy tiền bối nữa." Tự Bạch khách khí nói.
Chờ đám người Bạch Chỉ rời đi, hắn nhìn về phía Cổ Thanh, có chút không hiểu.
"Sau này sư huynh đi đến các tông môn khác đều muốn mang theo nàng sao?" Phương Kim hỏi.
"Cũng chỉ có thể như thế, đến lúc đó làm phiền sư đệ trông coi một chút.” Tư Bạch cười nói.
Phương Kim gật đầu.
"Nói đến đây ta cũng có chút hiếu kỳ, nghe nói tộc Đọa Tiên không phải là người dễ dàng khuất phục, tại sao ngươi lại giao Xuyên Thiên Toa ra. Không chỉ như thế, ngươi có được Xuyên Thiên Toa rồi, tại sao lại bị bắt ở trong này được?" Tự Bạch nói với vẻ nghi ngờ.
Cổ Thanh yên lặng.
"Nếu như không phối hợp, ta sẽ không mang ngươi trở về nữa, ngươi có thể tiếp tục ở lại nơi này." Tự Bạch bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Cổ Thanh lập tức mở miệng, nghiến răng nghiến lợi: "Pháp bảo, có một món pháp bảo ảnh hưởng tới Xuyên Thiên Toa, ta ban đầu vốn đang trốn rất tốt ở chỗ này, thế nhưng không biết vì sao lại bị phát hiện.
Bọn hắn mai phục ta, dẫn ta vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, cuối cùng tu vi hoàn toàn biến mất. Thiên m Tông chính là Ma đạo tai họa, bọn hắn đưa tất cả mọi người vào quặng mỏ đào quáng, ban đêm cho chúng ta cơ hội tu luyện.
Một khi tiến vào Trúc Cơ, lại đưa người đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp, cứ lặp đi lặp lại như thế, vĩnh viễn không có điểm cuối."
Mấy người Tự Bạch không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
"Vậy tại sao ngươi lại giao Xuyên Thiên Toa ra?" Tự Bạch không hiểu:
"Theo lý thì dù ngươi không giao ra thì cũng không đến mức rơi vào kết quả như vậy."
"Bởi vì một người, người này cực kỳ quái dị, rõ ràng là tu vi Trúc Cơ, lại có được năng lực thấy rõ lòng người. Ta cũng không muốn giao ra, thế nhưng bọn hắn lại giam giữ ta chung với người được xưng là có Đoán Tạo Chi Thủ- Linh Nguyệt.
Điều càng không khéo chính là, trong lòng Mịch Linh Nguyệt có nhược điểm. Đúng lúc bị người kia thấy rõ, ta không muốn cũng không được. Nếu không ta sẽ bị cưỡng chế lấy bảo vật ra ngoài, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong tại chỗ." Cổ Thanh nói, tim vẫn còn đập nhanh.
Khi đó, nàng thật sự không thể nào hiểu được, lòng cũng như tro nguội.
Tuyệt vọng, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Bị tra tấn tại quặng mỏ lâu như vậy, nàng vô cùng hy vọng minh bị Minh Nguyệt Tông bắt đi.
"Tu sĩ Trúc Cơ? Là ai?" Tự Bạch hỏi.
Người có thể thấy rõ lòng người, hắn có chút hiếu kỳ.
"Giang Hạo, chỉ là một đệ tử nội môn bình thường." Cổ Thanh nói.
Phương Kim kinh ngạc.
"Sư đệ biết sao?" Tự Bạch hỏi.
"Cũng không phải là quen biết, lúc ta đi dạo xung quanh có gặp được một người tên như vậy, nhìn qua cũng không có gì nổi bật cả." Phương Kim nói.
Tự Bạch gật đầu, chợt nhìn về phía Cổ Thanh:
"Hắn đã làm gì lại khiến cho ngươi cảm thấy hắn có thể thấy rõ lòng người?"
"Trang Vu Chân của đại tông phương Bắc, Thập Nhị Thiên Vương Hải La ở hải ngoại, Đoán Tạo Chi thủ Mịch Linh Nguyệt của hải ngoại, tất cả bọn hắn đều thần phục trước khi uy hiếp của người này. Bởi vì trong lòng ta không có nhược điểm, hắn đã nhìn ta rất lâu, cuối cùng quay đầu rời đi.
Mãi đến khi Thiên m Tông điều tra ra Mịch Linh Nguyệt là Đoán Tạo Chi Thủ, người kia lại xuất hiện, khiến cho phòng tuyến của Mịch Linh Nguyệt hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng nàng thế mà cầu xin đối phương giúp đỡ. Ta cũng không biết nàng đã nghe được chuyện gì." Cổ Thanh kích động nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận