Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 377: Làm Thế Nào Mới Có Thể Liên Hệ Với Nằm Vùng

Chương 377: Làm Thế Nào Mới Có Thể Liên Hệ Với Nằm Vùng
Chương 377: Làm Thế Nào Mới Có Thể Liên Hệ Với Nằm Vùng
“Thoạt nhìn đúng là có chút thủ đoạn." Tự Bạch gật đầu nói.
Chờ lúc Cổ Thanh đi nghỉ ngơi, Phương Kim mới mở miệng:
"Sư huynh muốn đi gặp Giang Hạo kia không?"
"Không đi." Tự Bạch cười cười:
"Sư đệ phải biết mục đích của chúng ta lần này là gì, nếu tất cả mục đích đều đã đạt được, cũng không cần phải thêm chuyện Chúng ta và Thiên m Tông hợp tác cực kỳ vui vẻ, không cần thiết bởi vì mấy câu của Cổ Thanh mà làm mất sự vui sướng này.
Còn nữa, Cổ Thanh nói cho chúng ta mấy chuyện này, không có nghĩa là nàng không có tư tâm. Hơn nữa, sư đệ không cảm thấy kỳ quái sao? Một đệ tử nội môn bình thường, sao có thể tùy tiện ra vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp được?
Ta nghĩ Thiên m Tông cũng không hi vọng chúng ta biết quá nhiều. Chúng ta đến tông môn như này làm cái gì, bọn hắn đều sẽ cảm thấy cần cảnh giác, dù không đến mức là không vui. Thiên m Tông có chút không giống, có lẽ chúng ta còn có cơ hội hợp tác."
"Thì ra là như vậy." Phương Kim gật đầu.
"Chúng ta nên nắm chắc lúc nào thì tiến lúc nào thì lùi, người tinh minh không nhất định là thông minh nhất. Chúng ta biết từng này đã đủ nhiều rồi." Tự Bạch mỉm cười nói.
Phương Kim là một người thông minh, lập tức hiểu rõ những thứ này.
"Hai ngày này nữa chúng ta sẽ muốn rời khỏi, sư đệ tìm được người kia chưa?" Tự Bạch hỏi.
"Tìm được rồi, hắn từ chối tới Minh Nguyệt Tông." Phương Kim nói.
"Người có chí riêng, loại chuyện này không thể cưỡng cầu."
"Ta hiểu rõ."
---
Hai ngày sau.
Người Minh Nguyệt Tông rời đi.
Giang Hạo cũng biết Cổ Thanh bị bọn hắn mang đi.
Mục đích đối phương tới đây chắc là vì Thiên Cực Ách Vận Châu bùng nổ, cùng với Cổ Thanh.
Có lẽ còn có dấu vết khí vận.
May mắn mà toàn bộ quá trình cũng không ảnh hưởng hắn.
Mặc dù dấu vết khí vận, Thiên Cực Ách Vận Châu, Cổ Thanh, ít nhiều đều có chút liên quan đến hắn.
Thế nhưng chắc là có thể không đếm xỉa đến.
Cho dù chạm đến một chút, cũng trong phạm vi chịu được.
Làm càng nhiều chuyện, càng dễ dàng bị người ta phát hiện, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Không ảnh hưởng thật sự đến hắn là được.
Bởi vì thời gian dần trôi, bản thân mình sẽ dần phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.
Lại qua vài ngày nữa.
Đầu tháng mười.
Giang Hạo đột nhiên cảm thấy Thạch Bản chấn động.
Vốn cho rằng là tụ hội, không ngờ tới chỉ là một đoạn chữ:
"Phía Đông, Cổ Lâu, Cổ Đông Thanh."
"Phía Tây, thư viện Thiên Văn, La Lập."
"Phía Nam, Huyền Thiên Tông, Hiên Viên Hòa."
"Phía Bắc, Tuyết Linh Tông, Lăng La Tuyết Ngọc."
Đây là tin tức Đan Nguyên tiền bối truyền tới.
"Hiện tại thông báo, mang ý nghĩa là sẽ không tụ hội trong thời gian ngắn, hay là loại chuyện này không cần nói trong tụ hội?"
Giang Hạo có chút không hiểu, nhưng mà giao dịch lần này cũng không phải là giao dịch bình thường.
Cho nên không cần nói ở tụ hội cũng là chuyện đương nhiên.
Tên của mấy người này chính là đáp án mà hắn hỏi thăm lúc trước.
Người hiểu khá nhiều về ngôn ngữ.
Đông tây nam bắc đều có ứng cử viên.
"Xem tình hình trước mắt, cũng chỉ có cơ hội tiếp xúc với Huyền Thiên Tông Hiên Viên Hòa. Những người còn lại đều quá xa."
Hắn chưa từng nghe nói của Cổ Lâu của phía Đông.
Thư viện Thiên Văn, chắc là tông môn của Cố Văn gặp tại Thi Giới, cũng là môn phái lớn.
Cũng khó có thể tiếp xúc.
Phía Bắc thì không cần nói.
Người Thiên m Tông đến phương Bắc, chẳng khác nào là đi chịu chết cả.
Người Thi Thần Tông nhất định đang chờ bọn hắn tự chui đầu vào lưới.
Mà Huyền Thiên Tông tại phía Nam, mặc dù xa, thế nhưng hắn đã từng tiếp xúc với người tương tự.
Chẳng hạn như Hiên Viên Thái.
Bọn họ đều họ Hiên Viên, chắc là có quen biết.
"Mặc dù có thể tìm Hiên Viên Thái, thế nhưng ta không thể ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng không thể đi tới Huyền Thiên Tông. Không chỉ như thế, nếu làm vậy sẽ dễ dàng bị Đan Nguyên tiền bối phát hiện. Làm thế nào mới có thể khiến hắn chủ động giúp ta? Chủ động khiến cho đối phương dạy ta?"
Chuyện này không thể vội được.
Sau khi suy tư một lát, Giang Hạo quyết định sẽ dẫn dụ đối phương.
Hắn cũng không phải là không có biện pháp liên hệ với Hiên Viên Thái.
Bởi vì Thiên m Tông còn có nằm vùng của Huyền Thiên Tông.
Chỉ là cho đến trước mắt cũng chưa từng thấy hắn, mới chỉ biết được đối phương tên là Hoa Nhạc.
"Nhìn tên có thể là một vị tiên tử, thế nhưng cụ thể là ở mạch nào thì cần hỏi ý kiến một chút."
Chuyện này vô cùng phiền toái, bởi vì không biết phải hỏi người nào, nên chỉ có thể lưu ý thêm một chút.
Cứ từ từ sẽ đến, chỉ cần gặp được nhiều người, sẽ có người biết Hoa Nhạc là ai.
Lúc này Giang Hạo đi đến phía dưới Bàn Đào Thụ, hái một quả rồi cắn một miếng.
Rất ngọt.
Nhưng lại không ngán.
Sau khi đến Linh Dược Viên quản lý linh dược, con thỏ và Tiểu Li đã trở về.
Bọn hắn đang thảo luận cái gì đó.
"Sân nhỏ của Giang sư huynh bị trộm." Tiểu Li nói.
Lời này khiến Giang Hạo cảnh giác.
Sân của mình có người tiến vào?
Quả nhiên, không thể gieo trồng quá nhiều linh dược, dễ xảy ra vấn đề thì không nói, còn dễ bị người khác mang đi.
Cần cảnh giác một chút.
Nhất là bản thân mình không thể cảm nhận ra, mà Tiểu Li lại phát hiện.
Xem ra người tới nhất định bất phàm.
Tiểu Li là Chân Long, có thể phát hiện được, cũng không tính kỳ quái.
"Trộm?" Trình Sầu ngạc nhiên nghi ngờ.
"Đúng, ta hôm nay đã đếm, thiếu một quả đào, chắc chắn là bị trộm." Tiểu Li có chút tức giận nói.
Giang Hại đang nghiêm túc nghe lập tức ngẩn người.
"…"
---
Huyền Thiên Tông.
Trước một sân có rất nhiều linh dược, Hiên Viên Thái ngồi dưới đất, nhìn về hạt giống màu vàng kim ở phía trước, ngẩn người.
"Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trồng ra được?"
Hiên Viên gia bọn hắn cố gắng không biết bao nhiêu năm, cũng không thể trồng ra hạt giống tổ truyền này.
Trong tộc lưu truyền, chỉ cần có thể gieo trồng thành công, sẽ có thể đạt được truyền thừa của tổ tiên.
Đáng tiếc truyền thừa của thần hoa nhiều năm như vậy, vẫn không có bất kỳ người nào có biện pháp gì.
Cái này nhìn như là hạt giống, lại giống như tảng đá.
Trong tộc bọn hắn đã có người nói rằng đây là tổ tiên trêu đùa bọn hắn.
Hoặc là chỉ muốn để bọn hắn giữ vững tín niệm.
"Sư huynh còn đang suy nghĩ làm sao để trồng hoa sao?" Một tiên tử đi tới.
Nàng nhìn không lớn, bên trong đôi mắt to mang theo một chút linh động.
Nhìn tổng thể, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
"Sư muội sao lại rảnh mà tới đây?" Hiên Viên Thái hỏi.
"Còn không phải do sư huynh đang nhìn chăm chú vào Thiên m Tông hay sao, nghe nói người Minh Nguyệt Tông đã rời đi." Hiên Viên Hòa chu môi nói.
Nghe vậy, Hiên Viên Thái đột nhiên hỏi:
"Minh Nguyệt Tông đi bái phỏng Thiên m Tông nhất định có một số nguyên do, tiền bối tông môn có định đi bái phỏng một chút không?"
"Làm sao có thể?" Hiên Viên Hòa lắc đầu nói:
"Chúng ta không hợp với Thiên m Tông, nếu không có những nguyên do khác, còn có thể đi đánh đối phương, phòng ngừa bọn hắn gây chuyện ác xung quanh."
Nếu như giữa các tông môn không có việc gì lớn thì bình thường không sẽ động thủ.
Thế nhưng Thiên m Tông trước đó làm tương đối nhiều chuyện, thậm chí trực tiếp tiến đánh Thiên Thanh Sơn.
Cho nên bọn hắn muốn trấn áp Thiên m Tông.
Chỉ là quá xa, hơn nữa mỗi tông môn đều có chuyện riêng của mình, nên cuối cùng không ai đi tới Thiên m Tông cả.
"Vậy sao?" Hiên Viên Thái đứng lên, nhìn hạt giống, có chút bất đắc dĩ:
"Lại đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nhìn xem có tin tức gì mới hay không, nếu như những năm này không có cách nào, ta dự định rời đi tông môn đi tìm biện pháp."
"Rời tông môn? Sư huynh muốn đi đâu?" Hiên Viên Hòa khẩn trương nói.
"Tạm thời không thể nói cho ngươi."
"Sư huynh có thể đừng vội không? Ta gần đây vừa tìm được cổ thư, có lẽ có thể tìm được tài liệu liên quan."
"Chờ một chút, ta cũng không nói là đi ngay."
"Được, ta sẽ về xem cổ thư, có lẽ sẽ có được nhiều thu hoạch hơn."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận