Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 400: Nữ Ma Đầu Sống Ở Đâu?

Chương 400: Nữ Ma Đầu Sống Ở Đâu?
Chương 400: Nữ Ma Đầu Sống Ở Đâu?
Chỗ động đá của Đọa Tiên tộc.
Giữa quảng trường trung tâm có một tế đàn.
Tám phương có tám người đứng, lão giả ở trung tâm là người điều động tế đàn.
Lúc này, giữa mi tâm của hắn xuất hiện con mắt thứ ba, xuyên qua không gian vô tận, nhìn trộm thiên cơ của người khác.
Ngay từ đầu còn hết sức thuận lợi, thế nhưng lông mày của hắp lập tức cau lại, dường như bị cái gì đó ngăn cản.
Hắn chợt gia tăng lực lượng cho con mắt thứ ba, bắt đầu bùng nổ kim quang.
Nhìn trộm như thế, tất cả dường như lại quay về quỹ đạo.
Ở phía xa ngoài tế đàn, đám người Bộ Thương còn đang chờ đợi tin tức, muốn nhìn một chút xem Giang Hạo có gì đặc thù.
Trưởng lão ra tay, đối phương chẳng qua chỉ là Trúc Cơ, chắc là sẽ vô cùng thuận lợi.
Ngay tại lúc mấy người cảm thấy là sẽ kết thúc rất nhanh, kim quang trên con mắt thứ ba của trưởng lão đột nhiên tan biến.
"Kết thúc rồi sao?" Có người tò mò hỏi.
Những người khác cũng cho rằng như vậy.
Vào lúc bọn hắn muốn đi qua hỏi thăm, con mắt thứ ba của trưởng lão lập tức tan tác, ngay sau đó da hắn trên người bắt đầu hư thối, toàn bộ máu thịt cũng rơi xuống theo.
Đám người Bộ Thương chấn kinh, biến hóa đột nhiên này đã đánh sâu vào hai mắt của bọn họ.
Trong lúc nhất thời lại không có ai dám đi lên trước.
Thịt trên người lão giả dần thối rữa, hắn cứng đờ quay đầu nhìn về phía đám người Bộ Thương. Bên trong hai mắt mang theo hoảng sợ, ngay sau đó con ngươi đã rơi xuống.
Hắn há to cái miệng sắp trở thành xương cốt, dùng sức lực cuối cùng nói ra ba chữ:
"Ách Vận Châu."
Ầm!
Trưởng lão hóa thành bột phấn.
Tám người bên cạnh muốn thoát đi, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, thân thể tất cả đều khô héo, hóa thành từng chồng xương trắng, rớt xuống đất.
Chỉ trong mấy cái hô hấp, tất cả người tham dự đều không còn hài cốt.
Biến hóa này quá mức chấn động, khiến cho đám người Bộ Thương nhất thời không thể nào tiếp thu được.
Thế nhưng mỗi người đều không ngừng lui lại, sợ mình chính là một trong số bọn họ.
Chờ một hồi, sau khi xác định chính mình không có việc gì, bọn hắn mới bình tĩnh trở lại.
"Ách Vận Châu?" Có người kinh ngạc:
"Trưởng lão đã nhìn thấy cái gì? Hắn muốn nói cho chúng ta biết cái gì?"
"Thiên Cực Ách Vận Châu, chính là hạt châu gây ra động tĩnh lớn gần đây." Bộ Thương hoảng sợ nói:
"Trưởng lão có lẽ muốn nói tới hạt châu này, mà trước đó hắn đang nhìn trộm Giang Hạo, vậy là hung vật khiến cho tất cả mọi người đều e ngại lại muốn tìm kiếm đang ở trong tay hắn."
Mấy người có chút khó có thể tin nổi, dù sao đó chỉ là Trúc Cơ viên mãn.
Tại sao lại có được đồ vật bực này?
"Nhất định phải truyền tin tức này trở về." Bộ Thương không hề chần chờ.
Bọn hắn tìm được Thiên Cực Ách Vận Châu trước tất cả mọi người một bước, thế nhưng không thể xác định được là tốt hay xấu.
Nhưng mà hiện tại nhất định phải nói lại chuyện xảy ra ngoài ý cho bản tộc.
Đột nhiên, một Phi Toa bay xuyên qua kết giới, đi vào vùng trời của bọn hắn.
"Các ngươi muốn truyền tin tức gì trở về? Có thể nói cho Tự mỗ nghe một chút được hay không?" Lúc này, một thân ảnh đi ra từ trong kết giới.
Hắn đứng lơ lửng trên không, ôn tồn lễ độ, dù chỉ là tùy ý đứng thẳng, đều mang đến cho người ta một loại cảm giác cao lớn.
"Tự Bạch?" Bộ Thương chấn kinh.
Hắn hắn hoàn toàn không nghĩ tới đối phương lại tới nhanh như vậy.
"Tự mỗ có chuyện cần giải quyết nên tới hơi trễ, hi vọng chư vị bỏ qua. Nhưng mà thời gian quá vội, không thể mang lễ vật cho chư vị, cũng là Tự mỗ sai. Như vậy đi, chư vị cùng ta đến Minh Nguyệt Tông một chuyến, ta sẽ bù một phần lễ gặp mặt, để bày tỏ sự áy náy." Tự Bạch mỉm cười nói.
"Đi Minh Nguyệt Tông?" Bộ Thương cười lạnh:
"Tự Bạch, ngươi thật sự cho là có thể mang chúng ta đi sao?"
Lời còn chưa dứt, mấy người đã trực tiếp động thủ.
Ba người rời đi, số còn lại vây công Tự Bạch.
Bọn hắn không cần thắng, chỉ cần truyền tin tức đi là được.
Nhìn mấy người, Tự Bạch mỉm cười.
Trong tay hắn xuất hiện một cái quạt xếp, mở ra rồi chậm rãi khép lại.
Trong chốc lát.
Tự Bạch đứng ở trước tế đàn, lúc này hắn lại mở quạt xếp ra rồi lại nhẹ nhàng khép lại.
Hắn cũng không làm gì cả, chỉ như đùa bỡn đồ chơi trong tay mà thôi.
Mà sau lưng hắn, đám người Bộ Thương đã ngã trọng thương trên mặt đất.
Bất kể là người muốn thoát đi hay là người trốn ở trong tối, không có người nào có thể chạy khỏi nơi này.
"Ngươi… Lúc nào đã…” Bộ Thương chấn kinh.
"Đây không phải là chuyện gì đáng để kinh ngạc cả." Tự Bạch nhìn khí tức phía trước tế đàn, lông mày cau lại:
"Các ngươi đã làm gì? Lại phát hiện ra chuyện gì?"
Nhưng mà tất cả mọi người đều giữ yên lặng.
"Không trả lời sao?" Tự Bạch nhìn bọn hắn, bình tĩnh nói:
"Vậy cứ đi Minh Nguyệt Tông trước đã."
"Vô dụng, chúng ta sẽ không nói gì cả, ngươi chắc là đã hiểu rõ." Bộ Thương trầm giọng nói.
Tộc Đọa Tiên bọ hắn có thể không mạnh, nhưng nhất định sẽ không nói ra thứ quan trọng.
Không ai có thể khiến cho bọn họ thỏa hiệp.
Tự Bạch cũng không có lòng tin.
Thế nhưng tế đàn này có vận rủi, khiến cho hắn kinh hãi, tuyệt không thể bỏ mặc không quan tâm.
Lỡ như Đọa Tiên tộc muốn làm gì đó thì sẽ không tốt lắm.
---
Giang Hạo ngồi xếp bằng.
Tình huống vừa rồi khiến cho hắn lo lắng.
"Rốt cuộc là ai theo dõi ta?"
"Tại sao lại muốn nhìn trộm ta, hay là đang hướng về phía ta?"
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo bắt đầu tính toán được mất.
"Nếu như là tìm kiếm bảo vật nhìn trộm thì hắn sẽ bị Thiên Cực Ách Vận Châu cắn trả, tám chín phần đã bỏ mình, ảnh hưởng như này không lớn."
"Nhưng nếu như là hướng về phía ta, từ đó nhìn trộm đến Thiên Cực Ách Vận Châu, như vậy một khi hắn truyền tin tức ra ngoài thì…"
Giang Hạo khó có thể tưởng tượng nổi, lúc toàn bộ Tu Chân Giới đều biết Thiên Cực Ách Vận Châu ở trên người hắn sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Loại khả năng thứ nhất sẽ không mang đến cho ta ảnh hưởng gì quá lớn, trước đây cũng là như thế, chỉ cần cẩn thận một chút là được. Nếu là loại khả năng thứ hai, ta chắc chắn sẽ không thể ứng đối, nhất định phải nghĩ biện pháp tự cứu."
Không thể giữ Thiên Cực Ách Vận Châu ở lại trên người.
"Nộp lên cho Bạch Chỉ Trưởng lão? Không được, không nói đến chuyện khó mà giải thích, Bạch Chỉ Trưởng lão cũng không nhất định có năng lực phong ấn."
"Vậy nếu thông qua Bạch Chỉ Trưởng lão, nộp lên cho Chưởng giáo thì sao?"
Giang Hạo lại lắc đầu.
Chưởng giáo hàng năm đều bế quan, sống hay chết đều là ẩn số.
Bình thường mà bế quan thì trạng thái đều sẽ không tốt."
“Vậy nếu giao cho Hồng Vũ Diệp thì sao?" Giang Hạo đi qua đi lại:
"Không được cho lắm, không nói đến chuyện nàng có muốn hay không, cho dù muốn thì cũng không cách nào nói rõ lí do với bên ngoài, nhất là với tông môn. Như vậy cũng không bàn giao được với tông môn, ta vẫn phải thừa nhận trùng kích to lớn."
Chuyện mà Giang Hạo có thể nghĩ tới chỉ có thoát đi.
Nhưng mà có thể trốn đi đâu đây?
Thiên Cơ có thể bị nhìn trộm, dù có thể che đậy, còn có Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Thần vật này còn đáng sợ hơn so với nhìn trộm vừa rồi.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một chỗ.
Chỗ ở của Hồng Vũ Diệp.
Nơi đó vừa có khả năng tránh né mối nguy, cũng có thể tránh né Thiên Cơ thậm chí là các nhìn trộm khác.
Thế nhưng…
Tương lai sẽ rất khó có những khả năng khác.
Hơn nữa đối phương không nhất định sẽ đồng ý, hắn cũng không muốn đi.
Giang Hạo ngồi xuống.
Bắt đầu suy tư.
Có lẽ có thể khiến cho người khác tham dự vào, tìm một người có đủ thực lực và tông môn có thể tin tưởng, hoặc là người mang Thiên Cực Ách Vận Châu đi.
Sau đó thông báo với thế lực các nơi, đồ vật ở trong tay bọn hắn.
Như thế thì mình mới có thể an toàn hơn rất nhiều.
Hơn nữa, dưới tình huống có các mục tiêu khác sẽ không có mấy người tin tưởng Thiên Cực Ách Vận Châu lại ở trong tay một Trúc Cơ.
"Nên tìm ai đây?" Giang Hạo suy nghĩ về những người xung quanh.
Có thực lực lại còn có thể liên hệ với Tiên môn, trước mắt có Hạo Thiên Tông , có thể liên hệ thông qua Liễu Tinh Thần.
Thế nhưng hắn chỉ muốn xem kịch.
Có lẽ hắn chỉ muốn xem Thiên Cực Ách Vận Châu cuối cùng sẽ như thế nào.
Không thích hợp để tiếp xúc.
Như vậy thì chỉ có Minh Nguyệt Tông.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận