Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 408: Cuối Cùng Cũng Rời Đi

Chương 408: Cuối Cùng Cũng Rời Đi
Chương 408: Cuối Cùng Cũng Rời Đi
"Sư đệ đã lâu không gặp."
Liễu Tinh Thần cười nói.
"Đã lâu không gặp, sư huynh." Giang Hạo khách khí đáp lại.
Lần này đúng là đã lâu rồi không thấy.
"Gần đây Chấp Pháp Đường rất bận, có chút không thoát ra nổi, may mà đã làm xong, đáng tiếc nhiệm vụ mới lại tới." Liễu Tinh Thần có chút bất đắc dĩ.
"Nhiệm vụ mới?" Giang Hạo tò mò.
Nhiệm vụ này có lẽ là muốn rời khỏi tông môn.
"Đúng thế." Liễu Tinh Thần cùng Giang Hạo vừa đi vừa nói:
"Sư đệ biết đại hội luận đạo của Minh Nguyệt Tông không?"
"Biết." Giang Hạo gật đầu.
"Đoạn Tình Nhai chắc là đi không ít người?"
"Đúng vậy."
"Chấp Pháp Phong chúng ta cũng đi không ít, trùng hợp ta cũng ở trong đó, khác với những người khác, chúng ta cần xem trước đường đi, chính là phải xuất phát sớm."
Giang Hạo ngẩn ra, chỉ là đi Minh Nguyệt Tông?
Rất nhanh hắn liền cảm thấy không có gì khác biệt, Hạo Thiên Tông cũng ở phía Đông.
"Thời gian của chuyến đi này cũng không ngắn, một năm nửa năm có thể sẽ không về được, không biết tông môn sẽ xảy ra chuyện gì." Liễu Tinh Thần thở dài nói.
"Lâu vậy sao?" Giang Hạo cũng cảm thấy quá lâu sẽ không tốt.
Liễu Tinh Thần không ở đây, hắn không tiện đạt được tin tức liên quan đến Chấp Pháp Phong.
Nhất là tin tức bên phía Chấp Pháp Đường.
Trước mắt hắn chỉ quen thuộc với Liễu Tinh Thần.
Hơn nữa lại có khả năng lợi dụng, dù sao đối phương cũng là nằm vùng.
Tất cả mọi người có khả năng lợi dụng đối phươngn mà không có chút áp lực nào, mà không cần lo lắng sẽ mang đến phiền toái cho đối phương.
"Thời gian vừa đi vừa về hai năm đều không đủ, đại hội luận đạo ít thì ba tháng, nhiều thì hơn nửa năm." Liễu Tinh Thần cảm khái nói:
"Sư đệ cảm thấy thế nào?"
Ba bốn năm?
Mặc dù Giang Hạo đã có suy đoán, nhưng mà vẫn cảm thấy thời gian hao phí có chút nhiều.
May mà hắn không đi, nếu không ba bốn năm này sẽ hoàn toàn bị phí phạm.
Bốn năm, hắn có thể tấn thăng hai lần.
"Sư huynh qua mấy ngày nữa phải xuất phát sao?" Giang Hạo hỏi.
"Ừm." Liễu Tinh Thần gật đầu:
"Nghe nói sư đệ ban đầu có thể đi, chỉ là từ bỏ?"
"Bên ngoài quá nguy hiểm, hơn nữa lại dễ dàng xuống khỏi danh sách." Giang Hạo nói.
"Sư đệ động một tí liền sẽ lập công, đúng là thế thật." Liễu Tinh Thần cười hai tiếng, lại nói:
"Nhưng mà tình cảnh trước mắt của sư đệ cũng không có nguy hiểm như vậy, nghe nói vị kia của Lạc Hà Tông vì không đợi được được ngươi ra ngoài đã có chút từ bỏ. Dù sao mỗi một ngày đều là một loại tiêu hao."
"Từ bỏ?" Giang Hạo kinh ngạc.
Mới tám năm.
Lạc Hà Tông không còn uy hiếp, chỉ có Thiên Thánh Giáo.
Gần đây Thiên Thánh Giáo lại bị quét sạch, chắc là không thể lưu lại ở xung quanh.
Trong lúc nhất thời hắn thế mà cảm thấy mình an toàn hơn rất nhiều.
Còn lại chính là Thiên Hoan Các và Đọa Tiên tộc.
Đọa Tiên tộc nhìn trộm qua hắn một lần, nếu như đến một lần nữa, như vậy chuyện của Thiên Cực Ách Vận Châu sẽ bị phát hiện lần nữa.
Đến lúc đó hắn thật sự sẽ không thể an tâm tu luyện được nữa.
Nhưng mà, người của Lạc Hà Tông chắc là chỉ từ bỏ tạm thời, một khi xuất hiện ở trước mặt đối phương thì vẫn sẽ có xung đột.
Mà Thiên Thánh Giáo lại không từ bỏ, chỉ là không thể tới gần mà thôi.
Vẫn phải chờ qua chút thời gian, trăm năm sau lại đi tìm bọn hắn, để bọn hắn buông xuống ân oán năm đó.
Nếu như trăm năm không đủ, vậy thì ngàn năm.
Một ngày nào đó, bọn hắn sẽ nghe theo chính mình.
Qua nhiều năm, Tu Chân Giới nhiều chuyện như vậy, ai sẽ còn nhớ chuyện không có lợi ích đây?
Thời gian tám năm, khiến cho một người buông xuống xúc động, xem kỹ thế cục, cũng không khó." Liễu Tinh Thần nói tiếp:
"Có lẽ có một ngày nào đó, sư đệ bởi vì quá lâu không ra khỏi tông môn, nội bộ bọn hắn lại có xung đột, tiếp tục hao tổn, còn không bằng sớm làm chuyện khác."
Giang Hạo gật đầu, nếu như có thể như vậy thì tốt nhất rồi.
Nhưng mà người nhằm vào Thiên Hương Đạo Hoa chắc là sẽ không từ bỏ.
Ví dụ như Mính Y sư tỷ.
Chuyện này vẫn còn trong kế hoạch của nàng, tám năm, ngoại trừ tình cờ giúp hắn một chút thì căn bản rất ít khi xuất hiện.
Muốn thả dây dài câu cá lớn?
Sau đó Liễu Tinh Thần cáo từ rời đi, trước khi rời đi còn thông báo cho Giang Hạo Nhiệm Vụ Đường lại nhắc tới hắn.
Giang Hạo chỉ có thể dùng mỉm cười đáp lại.
Để bày tỏ bày tỏ lễ phép.
Bản thân mình cũng không muốn đưa linh thạch cho Chấp Pháp Phong, thế nhưng qua thời gian nữa không đưa đều không được.
Chờ sau khi đại hội luận đạo bắt đầu, hắn muốn đi qua đó một chuyến, khó mà nói được sẽ tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng ba tháng chắc là đủ.
Không đủ cũng chỉ có thể trở về rồi lại đưa thêm một lần.
Giang Hạo đi vào Linh Dược Viên, bắt đầu chỉ đạo cho Trình Sầu tu luyện.
Khác với những người khác, Trình Sầu không có bất kỳ kỳ ngộ gì, cũng không có thiên phú quá cao, may mà chịu nỗ lực, cũng chưa từng hoang phí thời gian.
Bây giờ tấn thăng, làm gì chắc đó, cộng với có hắn giảng giải, tiến độ cũng không tính là chậm.
Còn về chuyện có thể đi bao xa, Giang Hạo cũng không thể xác định.
Thế nhưng Kim Đan đúng là có hi vọng.
Muốn hướng lên nữa thì sẽ là muôn vàn khó khăn.
Hai tháng sau.
Đầu tháng chín.
Giang Hạo cho con thỏ ba ngàn linh thạch, do dự một chút lại cho Tiểu Li một ngàn.
Tổng cộng bốn ngàn.
Tài nguyên tông môn chín năm của Trúc Cơ viên mãn.
Nhìn như rất nhiều, nhưng mà đi đến phía Đông thì lại rất ít.
Nhìn Sở Xuyên, Giang Hạo thở dài trong lòng, dù sao cũng là đi gặp thiên tài bên kia, không có chút linh thạch thì sẽ có vẻ túng quẫn.
Giang Hạo cho tám trăm.
Gần năm ngàn linh thạch.
Phần lớn số tiền hắn kiếm được đều cho bọn hắn.
Còn có rất nhiều linh phù, đan dược.
"Gặp nguy hiểm thì để Tiểu Li lên trước, cãi lộn thì để con thỏ lên." Giang Hạo dặn dò.
"Vậy, ta đây làm cái gì đây?" Sở Xuyên run run hỏi.
Tám, tám trăm linh thạch, đời này của hắn chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy.
Hắn lập tức đặt vò trong trữ vật pháp bảo, cảm giác có chút quen.
"Ngươi nghe con thỏ sắp xếp." Giang Hạo tiếp tục nói:
"Nhớ kỹ phải nghe lời sư phụ, không được chạy loạn, cũng không được gây chuyện."
"Chủ nhân, tất cả đều giao cho Thỏ gia đi, tương lai phía Đông sẽ xem Thỏ gia là truyền thuyết." Con thỏ cầm Tử Hoàn trong tay, nói.
"Sân nhỏ chúng ta quá nhỏ, không dung được truyền thuyết phương Đông." Giang Hạo lãnh đạm nói.
"Chủ nhân không hài hước chút nào, ta chỉ đùa với ngài thôi." Con thỏ nói xong thì thở dài một tiếng:
"Chính là như vậy, chủ nhân mới vẫn không tìm được nữ chủ nhân, không thể thể hiển sự cường tráng của mình."
"Nữ chủ nhân?" Tiểu Li nghi hoặc.
"Chính là tẩu tử của ngươi." Con thỏ nói.
Tiểu Đào suy tư một hồi, trong đầu hiện lên thân ảnh của sư tỷ.
"Chắc là có đó." Nàng không quá chắc chắn.
Giang Hạo không để ý đến bọn hắn nữa, bảo bọn hắn qua bên chỗ của sư phụ chờ đợi.
Nhìn xem ba người rời đi, trong lòng Giang Hạo than nhẹ, luôn cảm thấy không quá yên tâm.
Sở Xuyên có tiên tâm, ngoại trừ có tinh thần không gãy ra thì những mặt khác đều không tính là xuất chúng.
Tiểu Li ngoại trừ đánh nhau được, có thể ăn thì lại không hiểu những thứ khác.
Con thỏ thì cái gì cũng được, chỉ là lại dễ dàng gây tai hoạ.
Có con thỏ đi cùng đúng là không khiến cho người ta yên tâm một chút nào.
Nhưng mà con thỏ đã sắp Kim Đan.
Kim Đan Đại Yêu, ít nhiều sẽ an toàn hơn một chút.
Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, mà là đi đến quảng trường bên ngoài tông môn.
Nơi này có không ít người.
Bởi vì đứng ở đây có thể nhìn thấy bọn hắn rời đi.
Chờ đợi một lúc, Giang Hạo thấy bên trong tông môn có một thanh cự kiếm bay ra.
Mấy người Tiểu Li đều ở trên cự kiếm.
"Sư huynh, trở về ta sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi." Tiểu Li ở phía trên phất tay hô to.
Giang Hạo chỉ đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi.
Chuyện đi này, Đoạn Tình Nhai không có người chấp chưởng, không biết có thể ổn định được hay không.
Hi vọng sẽ không có phiền toái xuất hiện.
Không có Tiểu Li và con thỏ, mọi chuyện giống như đều trở nên nhiều hơn không ít.
Cần người đi nghe ngóng chuyện bốn phía cũng không có ai.
Con thỏ có thiên phú Man Thiên Quá Hải, vô cùng thích hợp làm loại chuyện này.
"Sau này dù sao nó cũng phải rời khỏi, ta cũng phải làm quen dần.”
Giang Hạo mỉm cười, không nghĩ nhiều nữa.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận