Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 409: Nữ Ma Đầu: Ngươi Muốn Kéo Ta Xuống Nước?

Chương 409: Nữ Ma Đầu: Ngươi Muốn Kéo Ta Xuống Nước?
Chương 409: Nữ Ma Đầu: Ngươi Muốn Kéo Ta Xuống Nước?
Trở lại Linh Dược viên, Giang Hạo bắt đầu tháng ngày yên tĩnh của mình.
Bây giờ hắn còn có ba ngàn linh thạch.
Không biết Bàn Đào Thụ niết bàn cần bao nhiêu, thế nhưng hắn tạm thời không lo lắng.
Bởi vì qua một thời gian ngắn, hắn sẽ ra ngoài và tới phương Đông.
Có đồ vật có thể bán ở bên kia.
Bàn Đào Thụ còn cần hai năm, cho nên chắc là sẽ đủ.
Nếu như không kịp, vậy liền chờ lâu thêm một năm.
Cũng không có chuyện gì cả.
Dù sao hiện tại dù là bọt khí màu tím hay là bọt khí màu vàng đều là không, thu hoạch được cái gì cũng đều không ảnh hưởng.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo tưới nước cho Bàn Đào Thụ và Thiên Hương Đạo Hoa.
Hắn phát hiện quả của Bàn Đào Thụ bắt đầu chín, thế nhưng Tiểu Li không ở nhà, không có người nào ăn.
"Đột nhiên cảm thấy Tiểu Li cũng không phải là không có chút tác dụng nào."
Giang Hạo lắc đầu, đi tới Linh Dược Viên và bắt đầu làm việc, vừa lúc mượn khoảng thời gian này để củng cố tâm cảnh.
Tu vi của hắn hôm nay tăng lên tới Luyện Thần, cho có dù Thiên Tuyệt Độc áp chế, tâm cảnh cũng sẽ không ổn định.
Hiện tại dùng chuyện tầm thường, tâm bình thường bắt đầu khiến cho mình bình tĩnh trở lại.
Phòng ngừa tâm cảnh gợn sóng, từ đó bành trướng.
Lực lượng làm mê mắt người, linh thạch làm động nhân tâm.
Chỉ có tâm cảnh bắt kịp cảnh giới, mới có thể tránh khỏi mầm tai vạ.
Thời gian ngày trôi qua từng ngày.
Mỗi ngày Giang Hạo sẽ hái một quả Bàn Đào xuống, xem như điểm tâm.
Chẳng qua là hắn ăn như thế cũng ăn không hết Bàn Đào cho cây, nên sẽ đưa cho Trình Sầu và Lâm Tri.
Bởi vì con thỏ không ở đây, Giang Hạo thỉnh thoảng sẽ đi chỉ đạo cho Lâm Tri một ít.
Vô cùng nỗ lực cũng vô cùng chăm chỉ.
Đáng tiếc hắn không nhìn thấy bất kỳ hi vọng gì.
Đã nhiều năm như vậy, hắn nhìn tu vi của đồng môn xung quanh tăng lên từng chút một, mỗi một người đều cao hơn hắn.
Hắn ở chung một chỗ với đệ tử mới, nhưng rất nhiều đệ tử mới đều tấn thăng rồi rời khỏi chỗ ở mà hắn vẫn ở lại chỗ này.
Tất cả mọi người biết hắn, sáu bảy năm vẫn Luyện Khí tầng một.
Hắn đã gặp phải rất nhiều sự đùa cợt, ức hiếp.
Mà chuyện làm cho hắn để ý nhất chính là hai người bạn đồng hương kia.
Bọn hắn giống như hắn, bắt đầu từ người bình thường, nhưng lại hoàn toàn khác biệt, bởi vì hắn vẫn còn Luyện Khí tầng một.
Mà hai đồng hương của hắn lại không ngừng tấn thăng, bây giờ đã Luyện Khí tầng tám. trở thành đệ tử nội môn.
Đêm hôm ấy.
Lâm Tri khoanh chân trên mặt đất, ngắm nhìn bầu trời.
Hắn mê mang.
"Đang tự hỏi sao?"
Giang Hạo đi tới từ phía sau.
Mấy người Tiểu Li đã rời đi được ba tháng.
Đây là lần thứ ba hắn đến tìm Lâm Tri.
Trời tháng mười hai lại không lạnh lẽo chút nào.
Thế nhưng ngoài tông môn lại có rất nhiều người bình thường đang tìm kiếm cách vượt qua mùa đông này.
"Gặp qua sư huynh." Lâm Tri lập tức đứng dậy cung kính nói.
"Đang suy nghĩ gì thế?" Giang Hạo khẽ gật đầu.
"Ta cũng không biết." Lâm Tri cúi đầu, mở miệng lần nữa:
"Có lẽ là có chút nhớ mẹ ta."
"Bởi vì không thể tăng lên nên có chút không muốn tu luyện rồi sao?" Giang Hạo hỏi.
"Không có." Lâm Tri liền vội vàng lắc đầu:
"Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, ta phải làm thế nào mới có thể thay đổi tình trạng hiện tại. Ta cũng không muốn cứ luôn dừng chân tại chỗ."
Giang Hạo trầm mặc một lát, mới nói: "Không cần phải gấp gáp, cứ như vậy cũng tốt.”
"Cứ như vậy sẽ tốt sao?" Lâm Tri cúi đầu không hiểu:
"Không làm gì khác, thật sự sẽ có thành tựu?"
Gió nhẹ quét qua, Giang Hạo ngắm nhìn bầu trời, góc áo nhẹ nhàng lắc lư:
"Đường lớn đơn giản nhất, vô dục tắc cương, vô vi thì không từ bất cứ việc xấu nào."
Lâm Tri mờ mịt, nhưng mà lại giống như có thu hoạch.
"Không nên gấp." Giang Hạo nhìn về phía đối phương, nhẹ giọng nói:
"Có người sinh ra đã sáng chói, hào quang vạn trượng, mà có người có tài nhưng thành đạt muộn."
Lâm Tri vẫn là không hiểu.
Nhưng Giang Hạo không nói thêm gì nữa, bắt đầu chỉ đạo đối phương tu luyện.
Học cũng tạm được, ngộ tính cũng khá tốt.
Lại quan sát mấy ngày, Giang Hạo thấy Lâm Tri mỗi ngày đều quét sạch lá rụng, sau đó bắt đầu tu luyện.
Hắn không hỏi thăm nữa, không cảm thấy bao la mờ mịt nữa.
Lâm Tri đường đã định trước rằng sẽ khác với Sở Xuyên.
Mặc dù mấy năm này bọn hắn luôn bị đánh, thế nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn khác biệt.
Một người là kiểm nghiệm, một người là bị ức hiếp.
Lại qua ba tháng.
Đầu tháng ba.
Giang Hạo đứng trước sông, nhìn sóng nước, hắn nhắm mắt lại cảm nhận được sự thay đổi của dòng nước.
Tâm niệm của hắn giống như chảy xuôi theo tiếng nước, khoan thai tự đắc, bằng phẳng không gợn sóng.
Trong nửa năm này hắn hiểu được một chuyện, bình tĩnh là không đủ, mà phải làm cho tâm cảnh hoạt động, đầy chí tiến thủ rồi lại khiến cho nó yên tĩnh lại.
Giống như dòng suối, cuồn cuộn không dứt, không có chút rung động nào.
Đột nhiên hắn cảm thấy có một người đang đứng bên cạnh, ngay sau đó hương hoa thanh đạm bay đến.
Hồng Vũ Diệp.
Trong đầu Giang Hạo lập tức xuất hiện thân ảnh của đối phương.
Mở mắt liền thấy một nữ tử mặc váy màu cam, đứng ở bên cạnh hắn, nhìn dòng sông trước mắt.
"Tiền, tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.
Đối phương đột nhiên xuất hiện đã cắt ngang trái tim bình ổn của hắn.
Bởi vì trong nháy mắt vừa rồi Thiên Tuyệt Độc mất đi hiệu lực, khiến cho nội tâm của hắn nổi gợn sóng.
"Gần đây ngươi đang làm cái gì?" Hồng Vũ Diệp nhìn mặt sông, hỏi.
"Đang chờ đợi tin tức." Giang Hạo đáp.
Mặc dù khoảng thời gian này hắn đều đang củng cố cố tâm cảnh, thế nhưng cũng đang theo dõi tin tức của Thiên Cực Ách Vận Châu.
May mà vẫn còn chưa xuất hiện tin đồn đặc thù.
Hắn còn có thể tiếp tục yên tĩnh thêm một quãng thời gian.
Từ khi hắn tiếp xúc với bên ngoài, tương lai tất sẽ xuất hiện dưới tầm mắt của mọi người, đây là chuyện không thể tránh khỏi sự tình.
Thế nhưng chỉ cần thực lực của mình vượt qua tất cả mọi người trước lúc này, mọi chuyện đều có thể được giải quyết dễ dàng.
"Chờ manh mối nói trước đó sao?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn chăm chú vào nam tử bên cạnh.
"Đúng vậy." Giang Hạo nhắm mắt nói.
Bị đối phương nhìn chăm chú, khiến cho hắn cảm thấy áp lực khó hiểu.
Hồng Vũ Diệp cười lạnh một tiếng, quay người đi vào sân nhỏ:
"Trong thời gian này Mật Ngữ Thạch Bản có tụ hội không?"
"Có một lần." Giang Hạo gật đầu.
"Nói một chút đi, đã xảy ra chuyện gì." Hồng Vũ Diệp đi vào sân nhỏ, ngồi xuống ghế.
Thuận thế bảo Giang Hạo pha trà.
"Chuyện có chút phức tạp." Giang Hạo pha Hoa Thiên Tuyết, sau đó ngồi xuống.
"Phức tạp?" Hồng Vũ Diệp có chút hào hứng.
Giang Hạo không có ý định giấu diếm chuyện liên quan tới Thiên Cực Ách Vận Châu.
Chuyện này tương tốt lớn, hơn nữa nếu nói ra có thể sẽ nghe được ý kiến tốt.
Nhưng mà hắn không vội nói, mà là bắt đầu từ đầu.
Bắt đầu vẫn là chuyện Thánh Đạo.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói:
"Cái gọi là phương pháp đặc thù, chính là huyết khí lây nhiễm trên người ngươi? Nguyện Huyết Đạo?"
"Ánh mắt tiền bối đúng là sáng như đuốc." Giang Hạo lấy lòng nói.
Bản thân mình chỉ đụng một cái, tại sao lại có khí tức được?
Chắc là rất nhạt, nếu không Hồng Vũ Diệp sẽ không dễ nói chuyện như thế.
Sau đó, Giang Hạo tiếp tục nói.
Nói đến chuyện muốn đi Minh Nguyệt Tông.
"Thiên Đạo Trúc Cơ xuất hiện đúng là có chỗ tốt, đến lúc đó có thể đi qua nhìn một chút." Hồng Vũ Diệp nói.
"Tiền bối cũng muốn đi sao?" Giang Hạo kinh ngạc.
Nếu như Hồng Vũ Diệp đi, là chuyện cực kỳ tốt đối với hắn.
Đầu tiên, hắn sẽ không bị người khác nhìn thấu thân phận.
Nhưng mà Hồng Vũ Diệp lại không nói tiếp, chỉ ra hiệu Giang Hạo tiếp tục nói.
Sau đó, Giang Hạo liền bắt đầu nói về chuyện của mình.
"Vãn bối đã thông báo cho bọn hắn, Thiên Cực Ách Vận Châu ở trong tay của "Giang Hạo”, là ta đưa cho." Giang Hạo vừa nói vừa nhắc lại nguyên lời.
Hồng Vũ Diệp đang uống trà bỗng dùng lại, chợt nhướng mày nhìn về phía người trước mắt.
Nàng để chén trà xuống, cười nói:
"Nói cụ thể đi."
Giang Hạo thở ra, bắt đầu nói về chuyện Thiên Cực Ách Vận Châu bị nhìn trộm.
Nhưng mà xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, chỉ có thể để lộ thân phận của mình tại Thiên m Tông.
Như thế thì Tỉnh hư giả sẽ có thể trở thành lá chắn.
Hơn nữa một khi gặp nguy hiểm, cũng có thể kéo Minh Nguyệt Tông xuống nước.
"Ngươi bây giờ nói cho ta biết, có phải là cũng muốn kéo ta xuống nước hay không?" Ánh mắt của Hồng Vũ Diệp khẽ động, cười nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận