Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 410: Trúng Một Chưởng Của Nữ Ma Đầu

Chương 410: Trúng Một Chưởng Của Nữ Ma Đầu
Chương 410: Trúng Một Chưởng Của Nữ Ma Đầu
Đối mặt với chất vấn của Hồng Vũ Diệp.
Giang Hạo cũng không hoảng hốt.
Hắn tự nhận tâm trí của mình không bằng đối phương, không biết cách tính toán không bỏ sót, càng đắc tội không nổi, kéo Minh Nguyệt Tông xuống nước là chuyện không còn cách nào khác.
Có thể thành công cũng không phải do hắn cao minh, chỉ là bởi vì Minh Nguyệt Tông ở ngoài sáng, hắn ở trong tối.
Như thế xác xuất thành công mới cao.
Những tin tức này lóe lên trong đầu Giang Hạo, hắn chợt lắc đầu, nói:
"Tiền bối nghĩ nhiều rồi, vãn bối chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này."
Lông mày Hồng Vũ Diệp cau lại, môi đỏ khẽ hé:
"Là không dám, hay là không muốn?"
Giang Hạo cảm thấy chắc là không dám.
Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không biết đáp sẽ như thế nào.
Cho nên lựa chọn yên lặng.
Nói ít sẽ ít sai.
"Ngươi không phải luôn chú ý cẩn thận sao? Lần này sao lại đưa bản thân mình ra ngoài như vậy?" Hồng Vũ Diệp lại nâng chung trà lên.
Lá cây Bàn Đào Thụ lay động, quần áo của Hồng Vũ Diệp cũng đung đưa theo.
Nàng uống trà, đợi Giang Hạo trả lời.
Người sau nhìn người trước mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, dáng người của đối phương rất dễ ảnh hưởng đến hắn.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Những năm này, bởi vì Thiên Tuyệt Cổ Độc, hắn chưa bao giờ có bất kỳ ý tưởng gì với nữ tử khác, mặc kệ là nữ tử dạng gì, dùng trạng thái gì xuất hiện, với hắn mà nói đều không có khác nhau.
Xinh đẹp, thanh thuần, nhỏ nhắn xinh xắn, đều như nhau.
Trải qua chuyện này, hắn khôi phục lại trạng thái bình thường, đối mặt với ngưới có dáng vẻ, dáng người đều vượt xa người khác như Hồng Vũ Diệp, hắn dễ dàng bị ảnh hưởng.
May mà có thể áp chế, không đến mức xấu mặt.
"Là vãn bối trước đó càn rỡ, nên mới dẫn đến hậu quả này." Giang Hạo đáp.
Đối mặt với Cổ Thanh, chắc là có lựa chọn tốt hơn.
Chỉ là hắn đã không chọn đúng.
Hồng Vũ Diệp uống trà, ra hiệu cho Giang Hạo nói tiếp.
Chuyện tụ hội đại khái là những thứ này.
Nhưng mà lần này nói tương đối kỹ, đằng sau là sắp xếp của chuyện Thiên Cực Ách Vận Châu.
Nếu như Tu Chân Giới thật sự biết Thiên Cực Ách Vận Châu ở đây, hắn sẽ đưa Thiên Cực Ách Vận Châu cho Minh Nguyệt Tông.
"Ngươi không đi cùng Minh Nguyệt Tông sao?" Hồng Vũ Diệp tò mò hỏi.
Giang Hạo lắc đầu:
"Chỉ cần tất cả mọi người biết Thiên Cực Ách Vận Châu ở Minh Nguyệt Tông, sẽ không có người nào nhìn chằm chằm vào ta nữa."
Dùng thân phận như vậy đến Minh Nguyệt Tông cũng không tốt.
Có rất nhiều phiền toái, không nhắc tới việc phần lớn người của Minh Nguyệt Tông sẽ không yên tâm về hắn.
Đến lúc đó mọi việc cũng không thuận, không bằng ở lại nơi này.
Thấy thế, Hồng Vũ Diệp không nói thêm gì, Giang Hạo mới tiếp tục nói.
Chuyện phía sau chính là người hải ngoại bắt đầu rút lui, sau đó là chuyện kỳ quái giống như của đảo nhỏ.
Hồng Vũ Diệp chỉ yên lặng nghe, không phát biểu ý kiến.
"Đại khái chính là như vậy." Giang Hạo nói.
"Ngươi ở trong tụ hội bao lâu rồi?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Sáu bảy năm." Giang Hạo trả lời.
Thời gian hắn nằm vùng không sai biệt so với việc Sở Xuyên nhập môn là bao.
"Còn nhớ rõ nguyên nhân ban đầu ta để ngươi nằm vùng không?" Hồng Vũ Diệp uống trà, hỏi.
"Tìm Thạch Bản cùng với chủ nhân phía sau Thạch Bản." Giang Hạo trả lời.
May mà mình còn nhớ rõ.
Nhưng mà chuyện này cứ truy xét đến Vạn Vật Chung Yên liền ngừng.
Cho đến trước mắt vẫn không có bất kỳ tiến độ gì.
"Lần trước khi ta tới ngươi đã nói là có tin tức, bây giờ thì sao?" Hồng Vũ Diệp mĩm cười hỏi.
"Còn đang chờ đợi." Giang Hạo trả lời.
Nghe vậy Hồng Vũ Diệp cười lạnh một tiếng, nói:
"Để chén trà xuống."
Dưới nghi hoặc, Giang Hạo để chén trà xuống bàn, hắn lập tức cảm nhận được khí tức cuồn cuộn kéo tới.
Ầm!
Chờ lấy lại tinh thần, hắn đã đâm vào trên tường.
Phần lưng thấy đau nhức.
"Người tiếp tục chờ tin tức, ta không vội." Hồng Vũ Diệp uống trà, tùy ý nói.
Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy không tốt lắm.
Hắn không thể xác định suy nghĩ của Hồng Vũ Diệp, trước đó là uy hiếp, bây giờ đổi phương thức.
Khiến cho hắn càng cảm thấy lo lắng hơn.
Vẫn nên phải mau chóng điều tra Vạn Vật Chung Yên mới được.
Có chút tiến triển thì có thể kéo dài thêm mấy năm.
"Tiểu Li rời đi bao lâu rồi?" Hồng Vũ Diệp nhìn Bàn Đào Thụ, hỏi.
Bây giờ Bàn Đào Thụ sớm đã không còn trái, chỉ là không bao lâu nữa sẽ nở hoa kết trái lần nữa.
"Nửa năm." Giang Hạo đáp.
"Nửa năm, nói rõ đại hội luận đạo của Minh Nguyệt Tông sắp bắt đầu?" Hồng Vũ Diệp rót cho mình chén trà, thuận tiện cũng rót cho Giang Hạo một chút.
Giang Hạo ngồi xuống lần nữa, không dám cầm lấy chén trà.
Hắn luôn cảm thấy mình quá yên tâm thoải mái, Hồng Vũ Diệp sẽ động thủ.
"Chắc là còn một quãng thời gian nữa." Giang Hạo đáp.
Gần đây hắn nhàn rỗi có xem Mật Ngữ Thạch Bản, ba người bên trong thường xuyên nói chuyện phiếm.
Hắn cũng biết về đại hội luận đạo của Minh Nguyệt Tông.
Chắc là tháng sáu năm sau.
Cũng chính là còn hơn một năm.
Hơn một năm nay đủ cho Thiên m Tông đến Minh Nguyệt Tông. Chuyện Giang Hạo để ý là Sở Xuyên có thể tiến vào Trúc Cơ trước khi đến hay không.
Nếu như sắp tấn thăng thì trên người con thỏ có đan dược Trúc Cơ.
Thế nhưng sư phụ có thể sẽ cho, sự trưởng thành của Sở Xuyên trên đường đi nhất định sẽ được nhìn ở trong mắt.
Thiên phú mặc dù chỉ biểu hiện như thế, thế nhưng tốc độ tấn thăng, cùng với tinh thần bất khuất, nhất định đáng được một viên đan dược Trúc Cơ.
"Xem ra ngươi cũng sắp tới rồi." Hồng Vũ Diệp vẫy vẫy tay với Giang Hạo.
Vẫy tay?
Thấy động tác này có chút quen thuộc, Giang Hạo nghĩ đến dáng vẻ của mình tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Hắn có chút hiểu cho đám người Hải La Thiêm Vương.
Nhưng mà lại không dám không trả lời.
Chỉ có thể dời lên phía trước một chút.
Lúc này Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng đặt tay trước ngực hắn.
Hành động đột nhiên này khiến cho Giang Hạo có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Là bởi vì bàn tay trắng nõn đột nhiên đè lên.
Khoảng cách giữa bọn hắn chỉ có một bàn tay, mùi thơm ngát truyền rõ ràng vào trong khứu giác.
Tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, Hồng Vũ Diệp khiến cho hắn có chút để ý.
"Tim ngươi đập có chút nhanh." Hồng Vũ Diệp nói.
"Gần đây tu vi tăng đôi chút, khí huyết tràn đầy, nhịp tim nhanh là chuyện đương nhiên." Giang Hạo giải thích.
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp cười lạnh một tiếng, sau đó bàn tay bắt đầu xuất hiện lực lượng.
Giang Hạo cảm thấy có thứ gì đó lưu lại dấu vết ở trên người hắn, hơn nữa còn có từng tia đau đớn.
Nhưng mà nó xảy ra vô cùng nhanh.
Chờ sau khi tất cả tan biến, Hồng Vũ Diệp mới thu tay lại, nhìn người trước mắt, nói:
"Nhìn ngực của ngươi một chút."
Dưới nghi hoặc, Giang Hạo phát hiện ngực mình có chưởng ấn màu đỏ, xung quanh có từng tia đỏ thẫm khuếch tán.
"Đây là cái gì?" Giang Hạo vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
"Muốn học không?" Hồng Vũ Diệp ra hiệu cho Giang Hạo pha trà.
Bất tri bất giác đã uống hết một bình.
"Đổi loại khác đi." Nàng mở miệng nói.
Giang Hạo chỉ có thể lấy Tuyết Hậu Xuân năm mươi linh thạch ra.
Trước đó bọn hắn uống Hoa Thiên Tuyết đắt nhất, hai trăm linh thạch một tiền.
Xem ra vẫn nên thay mới lá trà.
Đương nhiên là không thể tăng lên, nếu không qua mấy năm nữa sẽ tăng lên đến mức độ hắn không mua nổi.
Chờ sau khi rót trà xong, hắn mới mở miệng:
"Loại thuật pháp này có phải là có thể sử dụng giống như vừa rồi hay không?"
"Không sai." Hồng Vũ Diệp uống trà, nói.
Nghe vậy, Giang Hạo vô thức nhìn về phía nữ tử trước mắt.
Chỉ là đôi mắt của đối phương lập tức trở nên băng lãnh, khiến cho hắn không khỏi cúi đầu.
"Ngươi vừa rồi đã suy nghĩ gì?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Vãn bối suy nghĩ mình chắc là không học được loại thuật pháp này." Giang Hạo nửa thật nửa giả nói.
Nhưng mà hắn vẫn không hiểu nổi tác dụng của loại thuật pháp này.
Sau đó phải giám định trạng thái của mình một chút mới được.
Nhìn một chút xem bên trong là chưởng pháp gì, để tiện biết rõ tình cảnh của mình.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận