Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 415: Hào Quang Trong Tuyệt Vọng

Chương 415: Hào Quang Trong Tuyệt Vọng
Chương 415: Hào Quang Trong Tuyệt Vọng
Nửa tháng trôi qua.
Giang Hạo đều trở về lúc chạng vạng tối.
Những người kia đều cảm thấy quá nhanh
Có đôi lúc bọn họ sẽ phàn nàn, vốn là hai tháng liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cứ như này, có thể hoàn thành trong bốn tháng hay không đều là vấn đề.
Nhưng mà, không ai dám nói chuyện này ở trước mặt Giang Hạo.
Chỉ có thể gật đầu.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn cũng bắt đầu hoài nghi, Giang Hạo rốt cuộc có phải là người tu luyện Nguyện Huyết Đạo hay không.
Nếu như phải, vậy hành động này chính là hoàn toàn không muốn bọn hắn trở thành Nguyện Huyết.
"Ngẫm lại cũng đúng, không phải là người nào cũng có thể trở thành Nguyện Huyết, chúng ta có chút tự mình đa tình rồi." Kiều Tú nói.
"Không biết còn phải chậm trễ bao lâu nữa, có nên nói rõ với sư huynh một chút hay không?" Võ Thế thử nói.
"Vậy lỡ như là Giang sư huynh có việc thì sao? Nói như vậy không phải chậm trễ chuyện của hắn rồi sao?" Quý Biên nói.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nghĩ lại thì trễ một chút thì cứ trễ một chút đi, dù sao cũng tốt hơn so với việc đắc tội đối phương rồi bị nhằm vào.
Nếu như bị nhằm vào ở chỗ này thì có thể sẽ không ra được.
Đến lúc đó mới là thảm.
Muộn hai tháng không chết người được, hơn nữa rời đi lúc chạng vạng tối thi ban đêm cũng có thể tu luyện, cũng không chậm trễ quá nhiều thời gian.
"Chúng ta vẫn nên tăng thêm tốc độ vào ban ngày đi." Kiều Tú bất đắc dĩ nói:
"Lần này trở về ta nhất định sẽ bị đồng môn chê cười, nhiệm vụ Hải Vụ Động lại hoàn thành trong bốn tháng. Bọn hắn hai tháng đã hoàn thành rồi."
Võ Thế và Quý Biên cũng chỉ có thể gật đầu.
"Nói đến đây, Quý sư đệ là người của Chấp Pháp Phong đúng không?" Võ Thế đột nhiên nói:
"Nếu không ngươi đi nói một chút, mặt mũi của người Chấp Pháp Phong cũng rất lớn."
Nghe vậy, Quý Biên vội vàng khoát tay: "Sư huynh đừng làm khó dễ ta, Giang sư huynh là ai chứ? Người treo tên trên Chấp Pháp Đường, còn là người đứng đầu trong danh bài của Công Tích Đường.
Một ngoại môn như ta thì tính là gì? Các sư huynh sư tỷ của Chấp Pháp Đường, Công Tích Đường thấy hắn đều khách sáo một chút. Còn có Nhiệm Vụ Đường, nghe nói thường xuyên nhắc tới Giang sư huynh, sao mãi mà vẫn chưa tới nhận nhiệm vụ."
Nghe vậy, ba người đều thở dài một tiếng.
Vậy thì không có biện pháp nào cả.
Chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Không bao lâu sau, Giang Hạo đi tới từ đằng xa.
Hắn mặc dù không nghe thấy mấy người nói cái gì, nhưng cũng có thể hiểu được cảm nhận của bọn hắn.
Chỉ là có chút chuyện không tiện nói, cũng không cần thiết phải nói.
Nơi này là Ma Môn, một số sư huynh sư tỷ dẫn đội tùy hứng, những người khác căn bản đều không có cách nào.
Trước kia Giang Hạo từng gặp phải, bây giờ hắn cũng có thể trở thành dạng người như này.
Cũng có không ít người trao đổi thảo luận với nhau, thế nhưng hắn không muốn trao đổi.
Sẽ lãng phí thời gian, hắn phải kết thúc chuyện nơi đây nhanh một chút.
Bọn hắn tiến vào Hải Vụ Động lần nữa, đi vào sâu bên trong.
Xung quanh đều trở nên ẩm ướt, hơn nữa còn không thấy ánh sáng, chỉ có thể dùng pháp bảo chiếu rọi.
Lại qua nửa tháng.
Mấy người Giang Hạo tiến lên từng chút, càng đi vào sâu bên trong, vách tường càng trở nên vuông vức, giống như là bị người đào bới.
"Nghe nói nơi này có phế tích, hung vật cũng nằm bên trong này." Võ Thế nói.
"Ta nghe nói bên trong không có gì, chỉ là một số di tích không biết từ lúc nào, người tông môn đã thăm dò từ trước." Kiều Tú nói.
Giang Hạo nhìn xung quanh, nói:
"Cẩn thận một chút, nơi này đã không cạn, có thể có yêu thú ẩn hiện."
Những người khác gật đầu, thế nhưng đều không quá coi trọng. Bọn hắn cũng không phải là không hiểu rõ.
Sau đó, bọn hắn tiếp tục dùng pháp bảo và phù triện để tiến lên.
Nếu như sử dụng hết phù triện mà tông môn cho thì có thể sử dụng thuật pháp của bản thân, người biết Lôi Pháp thì càng tốt.
Nếu không thì tiến độ sẽ chậm đi rất nhiều.
Giang Hạo quan sát bốn phía, đột nhiên nhìn thấy vách đá phía trước có một số chữ viết.
Mặc dù tò mò, nhưng hắn không lập tức, mà là xử lý sương độc trước, sau đó mới đi vào xem xét.
Bảo đảm khu vực an toàn trước đã.
Nhìn chữ viết phía trên, Giang Hạo hơi sững sờ.
Cũng không phải là chữ viết bình thường, mà là chữ viết của Thiên Linh Tộc.
Tại sao lại là Thiên Linh Tộc?
Trước đó, ngôn ngữ hắn nghe được bên trong Thi Giới cũng là của Thiên Linh Tộc.
Hắn cho rằng mình có thể nhanh chóng phiên dịch được những lời kia, đáng tiếc đến nay vẫn không thể hiểu rõ.
Nhưng mà hắn có thể hiểu được những chữ viết phía trên này.
Nét chữ có chút vặn vẹo, giống như là dùng móng vuốt vẽ ra.
"Đây là chữ viết đặc thù, ta nghe một số sư huynh nói, nó không có ý nghĩa đặc biệt gì cả." Quý Biên ở một bên nhắc nhở.
Giang Hạo gật đầu, phía trên đúng là không có ý nghĩa đặc thù gì, thế nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái.
Phía trên viết là: Các ngươi cứ nhìn xem như vậy, nhìn ta bị chìm xuống đáy biển, không chỉ không thống khổ, còn cười đùa, chê cười.
Ta thất bại.
Đáy biển?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nhìn về phía sương trắng, nơi này có thể thông đến đáy biển?
Cảm thấy không có khả năng.
Hắn cũng không biết liệu có người nào truy xét chuyện này đến cùng hay không.
Nhưng mà đây cũng không phải là thứ mà hắn có thể truy xét đến cùng, vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ rồi mau chóng rời đi thì hơn.
Một tháng trôi qua, qua thêm nửa tháng nữa chắc là tạm được.
Hang núi càng khổng lồ, dường như tiến vào một phế tích.
Lúc này, Kiều Tú thấy trong sương mù có một đồ vật phát ra kim quang.
Nàng hơi kinh ngạc, cảm thấy không phải là đồ vật bình thường.
Nàng cũng nghe nói qua chuyện tình cờ nhặt được đồ tốt ở nơi này.
"Võ sư huynh, ngươi giúp ta chú ý một bên, ta đi qua lấy về." Thấy Võ Thế cũng phát hiện, Kiều Tú chỉ có thể mở miệng trước.
"Sư muội, vẫn nên chờ thêm chút nữa đi, Giang sư huynh đã nhắc nhở lúc này càng phải cẩn thận." Võ Thế nhắc nhở.
Thật ra hắn cũng muốn đi qua lấy, nhưng mà hiện tại không thể là người bước ra đầu tiên được.
Thế nhưng chuyển qua cho Giang Hạo, có lẽ thể khiến cho đối phương từ bỏ.
Như này hắn sẽ có cơ hội.
Mặc dù người gặp đều có phần, nhưng ai lấy được thì không biết, phần lớn đều là đối phương.
Nhưng mà Kiều Tú đã qua.
Võ Thế thở dài một tiếng, chỉ có thể từ bỏ.
Về chuyện nguy hiểm, thật ra cũng không có nguy hiểm gì.
Bọn hắn ở bên trong đã một tháng, nếu gặp nguy hiểm thì đã sớm gặp, không đến mức chờ tới bây giờ.
Kiều Tú cũng nghĩ như vậy.
Trong chốc lát, nàng đi tới trước đồ vật, cầm lấy xem xét, lại là một khối đá.
Tảng đá phát ra kim quang, thế nhưng không biết là cái gì.
Trong lúc nàng muốn thu, sương trắng bắt đầu đột nhiên quay cuồng.
Lúc Kiều Tú vừa mới đứng dậy thì nhìn thấy một đầu xúc tu, nàng lập tức bị xúc tu trói buộc, sau đó kèo vào bên trong.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Một loại cảm giác kinh khủng không hiểu dâng lên trong lòng, nàng vô thức nhìn về phía Võ Thế, muốn cầu cứu.
Nhưng mà vèo một tiếng, nàng lập tức tiến vào bên trong sương mù.
Tuyệt vọng và hối hận bắt đầu tràn ngập trong lòng nàng.
Nàng muốn phản kháng lại phát hiện căn bản không làm được gì, sợ hãi tử vong khiến cho tay chân nàng lạnh buốt, run rẩy, không dùng được khí lực.
Đúng lúc này, một ánh đao đột nhiên xẹt qua.
Oanh!
Toàn bộ xúc tu bị một đao chặt đứt.
Trong lúc nàng không rõ ràng cho lắm, một cái tay bắt lấy nàng, bắt đầu lui lại.
Nhưng mà nàng cảm thấy có vô số xúc tu bắt đầu xuất hiện.
"Ma Âm Trảm!"
Ầm ầm!
Tiếng vang vang lên, xúc tu dường như bị ngăn cản.
Kiều Tú cảm thấy người này mang theo nàng nhanh chóng lùi về phía sau.
Giống như mang nàng rời khỏi vực sâu tử vong.
Sau một khắc.
Tầm mắt nàng khôi phục như thường, sương trắng tan biến.
Mà nàng cũng bị vứt ở trên mặt đất.
Lúc nàng vô thức quay đầu, một đạo thân ảnh vung đao trảm ra.
"Trảm Nguyệt!"
Lúc này, một lượng lớn xúc tu xuất hiện.
Ánh trăng lóe lên.
Oanh một tiếng, ánh đao va chạm với xúc tu, trong chớp mắt xúc tu dường như cảm thấy đau đớn, lui trở về.
Nhìn một màn này, Kiều Tú cảm thấy mình như từ trạng thái bình thường tiến vào tuyệt vọng, lại có người kéo nàng ra từ trong tuyệt vọng.
Loại cảm giác này không khỏi làm ướt hai mắt của nàng, là kinh khủng, cũng là vui mừng.
Lúc này, Giang Hạo quay đầu nhìn về phía Kiều Tú, bình tĩnh nói:
"Nghỉ ngơi một hồi rồi lại tiếp tục."
Không nhiều thêm lời nào.
Giang Hạo không tiếp tục để ý đến bọn hắn nữa, mà là nhìn về phía sương trắng, vừa rồi không biết có phải là ảo giác hay không.
Hắn cảm thấy trong đó có một đạo nhân ảnh.
Nơi này không thể ở lại lâu.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận