Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 416: Như Này Cũng Quá Nhanh Rồi?

Chương 416: Như Này Cũng Quá Nhanh Rồi?
Chương 416: Như Này Cũng Quá Nhanh Rồi?
Trước phế tích, Giang Hạo đứng suy tư.
Bên trong Hải Vụ Động, hắn không ngờ tới chuyện thân ảnh xuất hiện.
Cũng chưa từng nghe nói về chuyện này ở bất kỳ chỗ nào.
Có hung vật là chuyện bình thường, bởi vì hắn cũng biết chuyện vật cũng không mạnh.
Thế nhưng bóng người…
Chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi bình thường.
Hắn không biết bóng người này là xuất hiện một cách trùng hợp, hay lúc trước đã có rồi.
Nếu như lúc trước đã có thì không có gì cả.
Nếu như là vừa lúc xuất hiện, như vậy thì độ nguy hiểm sẽ tăng dần theo thời gian.
Theo như tình hình trước mắt thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng cũng không thể phớt lờ.
"Tiếp tục tiến lên." Giang Hạo nhìn về phía Võ Thế và Quý Biên còn đang kinh ngạc rồi nói.
Hai người lúc này mới đột nhiên tỉnh lại, sau đó bắt đầu làm việc.
Lần này bọn hắn không dám có chút thư giãn nào, cũng không dám tới quá gần sương độc.
Tốc độ của xúc tu quá nhanh, bọn hắn hoàn toàn không theo kịp.
Không cẩn thận thì sẽ hoàn toàn bị thôn phệ.
Võ Thế không phải là người không có ánh mắt, hắn có thể cảm nhận được, vừa rồi Giang Hạo ra tay kịp thời như nào.
Thực lực, động tác, thời cơ, có thể nói là hoàn mỹ.
Hắn có một loại cảm giác, nếu như đổi thành các Trúc Cơ viên mãn khác, tuyệt đối không thể cứu Kiều Tú sư muội trở về một cách dễ dàng như vậy được.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo không có phát hiện gì thêm.
Cũng không nhìn thấy các văn tự khác.
Tất cả vẫn được xem là thuận lợi.
"Trở về thôi, ngày mai tới đúng giờ."
Lần này không ai oán giận gì nữa, thậm chí đều nhẹ nhàng thở ra.
Mấy ngày sau, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Giữa tháng giêng.
Mấy người Kiều Tú chờ đợi ở trước cửa hang.
"Ta cảm thấy có một chuyện kỳ quái." Quý Biên nói.
"Ta đây cũng có một chuyện kỳ quái." Kiều Tú nói.
"Chuyện kỳ quái gì?" Võ Thế hỏi.
Quý Biên vội vàng nói: "Sư tỷ nói trước đi."
Kiều Tú suy tư một lát rồi nói:
"Còn nhớ rõ ta từng nói Giang sư huynh tu Nguyện Huyết Đạo, bảo các ngươi phải chú ý cẩn thận không?"
"Nhớ kỹ, nhưng mà không phải đã nói hắn cũng không có ý định để chúng ta làm Nguyện Huyết hay sao?" Võ Thế tò mò nói.
"Đúng vậy, điểm kỳ quái ở chỗ này." Kiều Tú thở dài một tiếng:
"Ta đột nhiên cảm thấy, để cho ta làm Nguyện Huyết cũng không sao cả. Có lẽ các ngươi không thể nào hiểu được, thế nhưng loại cảm giác rung động khi trở về từ cõi chết kia đã ảnh hưởng đến ta rất sâu."
Võ Thế và Quý Biên suy nghĩ một chút, đúng là sẽ khiến cho bọn hắn muốn báo đáp trong thời gian ngắn, thế nhưng một lúc sau bọn hắn chắc chắn sẽ không vui.
Chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng của người khác, vậy không bằng chết đi cho xong.
"Vậy chuyện kỳ quái của Quý sư đệ thì sao?" Võ Thế hỏi.
"Ta về hỏi thăm một số sư huynh sư tỷ, bọn hắn nói vị trí hiện tại của chúng ta là vị trí bọn hắn phải mất gần hai tháng mới đến." Quý Biên nói với vẻ nghiêm túc.
Câu nói này khiến cho đám người Kiều Tú kinh ngạc.
"Có phải là tính sai rồi hay không?" Võ Thế hỏi.
"Không sai, ta hỏi rất rõ ràng, ngay từ đầu ta cũng không tin, cho nên ta đã miêu tả đủ cách để xác định vị trí. Bọn hắn nói, chỗ này đã sát với chỗ hoàn thành nhiệm vụ." Quý Biên nói.
"Nhưng mà, nhiệm vụ của chúng ta mới được hơn một tháng mà? Còn không đến một tháng rưỡi, không chỉ như thế, chúng ta còn thường xuyên nghỉ ngơi, không phải là bốn tháng mới có thể hoàn thành hay sao? Sao lại đột nhiên kết thúc rồi? Còn vượt xa tốc độ của những người khác." Kiều Tú kinh ngạc nói.
Ba người còn chưa kịp tiếp tục nghiên cứu thảo luận, Giang Hạo đã đến.
Bọn họ chỉ có thể đi vào động hoàn thành nhiệm vụ.
Giang Hạo nhìn bốn phía, cảm thấy qua hôm nay liền có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ cần hôm nay không có vấn đề gì, bản thân mình có thể không cần tới nơi này nữa.
Cũng có thể tránh né nguy hiểm.
Chỉ là càng là ngày cuối cùng, hắn càng bình tĩnh.
Không nhiều lời, cũng không nói với bọn họ rằng xong hôm nay thì có thể kết thúc nhiệm vụ.
Mà là giống như thường ngày, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo nhìn thấy một tấm bia đá.
Nó còn ở trong sương mù, hắn không vội vã đi qua.
Sau khi đẩy lùi sương trắng ra đủ xa, hắn mới đi đến phía trước tấm bia đá.
Phía trên viết ba chữ: Thiên Âm Tông.
Đến rồi, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là lúc hắn nhìn qua, đột nhiên nhìn thấy một hàng chữ tại cạnh góc tấm bia đá.
Là chữ của Thiên Linh Tộc.
Hắn không thể xác định được mục đích lưu lại, thoạt nhìn giống như có sẵn trên tấm bia đá.
Ý của những lời này là: Muốn vô thượng thiên phú sao? Tới tìm ta, ta giao cho ngươi.
Giang Hạo không quan tâm.
Hắn không định truy xét đến cùng, mà quay người dẫn người rời đi:
"Đi thôi, trở về."
Hắn không nói là kết thúc, hắn lo lắng có người sau lưng đang nghe trộm.
Tốc độ rời đi cũng không dám quá nhanh, thế nhưng không biết có phải là do tâm cảnh không ổn định hay không, luôn cảm thấy sau lưng có người đang dòm ngó bọn hắn.
Cho dù như thế, hắn cũng không dám tùy tiện tăng tốc, mà là rời đi với tốc độ như thường.
Một khi gia tốc liền mang ý nghĩa nhút nhát, có thể khiến cho đối phương truy đuổi.
Sau khi an toàn rời khỏi Hải Vụ Động.
Giang Hạo nhìn vào trong động, nhẹ nhàng thở ra.
"Kết thúc." Hắn nhìn về phía ba người Kiều Tú rồi nói:
"Có thể đi bàn giao nhiệm vụ rồi, ngày mai cũng không cần tới nữa."
Tiếng nói vừa dứt, hắn liền ngự kiếm rời đi.
Giờ phút này, ba người sững sờ tại chỗ.
Kết, kết thúc?
Ba người hai mặt nhìn nhau.
"Cứ tưởng rằng phải mất bốn tháng, không nghĩ tới lại kết thúc như này?" Kiều Tú kinh ngạc.
Từ sau khi đi vào bên trong, tất cả đều phát triển vượt xa suy nghĩ của nàng.
Quá nhanh, bọn hắn thậm chí đều không thể hiểu nổi, vì sao lại nhanh như vậy.
Những sư huynh sư tỷ khác phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hoàn thành trong hai tháng, mà bọn hắn ngày ngày nghỉ ngơi, một tháng rưỡi đã kết thúc.
Bọn hắn vốn đã chuẩn bị tốt cho việc bị chế giễu, bây giờ lại khiến cho người khác phải hâm mộ.
Võ Thế cũng kinh ngạc, sáng nay mới nghe nói sắp hoàn thành, hiện tại liền trực tiếp hoàn thành, có chút không thể tưởng tượng nổi.
Quý Biên cười khổ, nói:
"Chúng ta không phải bởi vậy mà nắm giữ phương pháp nhanh nhất? Chỉ là có chút đơn giản."
Mặc kệ là thật là giả, sau khi bọn hắn trở về, đều có thể dùng tin tức này để đổi một ít linh thạch.
"Đúng rồi, ta quên hỏi." Kiều Tú đột nhiên tỉnh lại.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người còn lại, Kiều Tú ngự kiếm mà lên: "Ta phải đi hỏi sư huynh một chút xem hắn có muốn Nguyện Huyết hay không."
---
Ngày kế tiếp.
Bách Hoa Hồ.
Bên hồ có cánh hoa rơi xuống dẫn tới gợn sóng.
Hô!
Bên trong bụi hoa có tiếng roi vang lên, một đống cánh hoa rơi xuống.
Y phục màu đỏ lắc lư bên hồ.
Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm vào cánh hoa rơi trong hồ, chợt quay người trở lại trong đình.
Sau khi nàng ngồi xuống, một thân ảnh màu trắng liền hiện ra.
"Chưởng giáo." Bạch Chỉ cung kính nói.
"Nói đi." Hồng Vũ Diệp nhìn Bạch Chỉ, vẻ mặt bình thản.
"Hôm nay người Chấp Pháp Phong đến Hải Vụ Động kiểm tra nhiệm vụ, phát hiện trên tấm bia đá nhiều thêm một hàng chữ." Bạch Chỉ nói với vẻ nghiêm túc.
"Nội dung gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Là tiên đoán của Thiên Linh Tộc, người của chúng ta không hiểu nhiều, chỉ là đúng lúc có thể phiên dịch ra câu nói kia. Ý là: Muốn thiên phú vô thượng sao? Tới tìm ta, ta giao cho ngươi." Sau khi ngừng một lúc, Bạch Chỉ mới mở miệng:
"Trước mắt còn đang nghĩ biện pháp tìm những người khác để kiểm tra xem lời này còn có ẩn ý gì khác hay không."
"Có khác thường gì không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Người dẫn đội lần này là Giang Hạo, ngoại trừ việc hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ cực kỳ nhanh ra thì cũng không có gì khác.
Thế nhưng phía sau Giang Hạo này nhất định có người chống lưng. Hắn không phát hiện ra gì, nhưng người ở sau lưng hắn có thể sẽ phát hiện, dĩ nhiên cũng có khả năng hắn phát hiện ra, thế nhưng cảm thấy có chút vượt quá năng lực hiện tại của hắn.
Cho nên, hắn vì không muốn bị chúng ta quan tâm quá nhiều mới lựa chọn giấu diếm. Trước mắt người của chúng ta đã bắt đầu tiến vào, có lẽ sẽ có thu hoạch." Bạch Chỉ nói nghiêm túc.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận