Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 421: Bị Lừa, Ha Ha Ha

Chương 421: Bị Lừa, Ha Ha Ha
Chương 421: Bị Lừa, Ha Ha Ha
"Không phải sao?"
Nam tử trung niên có chút tiếc nuối, chợt nói:
"Vậy không biết là người phương nào sáng tác, có thể giới thiệu cho tại hạ một chút hay không?"
Giang Hạo lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
"Hắn chắc là đã qua đời."
"Thì ra là thế." Người đàn ông trung niên cũng không hỏi nữa, mà là giơ bình rượu trong tay lên:
"Đạo hữu uống rượu không?"
"Đa tạ ý tốt của tiền bối, vãn bối không uống rượu." Giang Hạo từ chối.
"Xem ra thật sự không phải là thơ của ngươi, đáng tiếc." Người đàn ông trung niên có chút bất đắc dĩ.
Giang Hạo cúi đầu, cũng không trả lời vấn đề.
"Vậy quấy rầy hai vị rồi." Người đàn ông trung niên quay người rời đi.
Giang Hạo cũng không để ý, mà là rời xa chỗ này, tiếp tục hướng về phía hạ nguồn.
Hồng Vũ Diệp không nói quay đầu, hắn cũng không dám quay đầu.
Mà thuyền gỗ lại không cần đưa trở về, chỉ cần đậu tại hạ nguồn là được.
Nhìn thuyền của Giang Hạo rời đi, người trung niên rơi xuống bên cạnh người say rượu, lắc đầu:
"Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc."
Nam tử say rượu nằm sấp ở đầu thuyền, nhìn bóng trong nước, khẽ cười nói:
"Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà. Ta thích cái này, ha ha ha."
Đầu tóc hắn rối bời, con mắt mê ly.
Ngũ quan lập thể anh tuấn.
Mà nam tử trung niên bên cạnh hắn thì có râu, bên trong ánh mắt có một tia tang thương:
"Tính toán xem bài thơ này xuất phát từ nơi nào, chúng ta đi qua nhìn một chút."
Người đầu thuyền vung tay lên, Tinh Hà phun trào, Đấu Chuyển Tinh Di.
Không bao lâu sau, hắn sửng sốt ngay tại chỗ.
"Ở đâu?" Nam tử trung niên hỏi.
Nam tử đầu thuyền đột nhiên cười ha ha, nói:
"Nơi này, thế mà lại chính là chỗ này, bị lừa, ngươi bị lừa, ha ha ha!"
Hắn ngồi ở đầu thuyền, cười đến không dừng được, giống như người trung niên bị lừa là một chuyện rất vui vẻ.
Hắn cười đến ôm bụng, sau đó cả người rớt xuống trong nước.
Người đàn ông trung niên bỏ qua việc đối phương cầu cứu, chỉ cảm thấy có chút khó tin:
"Thế mà thật sự chính là hắn, xem ra hắn không chào đón chúng ta. Không được, vẫn nên tìm xem bọn hắn ở đâu, đi bái phỏng một chút."
"Trước, phốc~, cứu ta trước đã." Nam tử trong nước vùng vẫy.
---
Sáng sớm.
Giang Hạo đi ra từ quán trọ.
Tối hôm qua sau khi ngắm sao, bọn hắn tìm một quán trò, một đêm ba khối linh thạch.
Bọn hắn thuê hai gian.
Vị trí nằm trong góc vắng vẻ, không phải là quán trọ đứng đầu, thế nhưng cơ sở cũng không kém.
Một ngày sáu linh thạch.
Có thể được xem là xa xỉ rồi.
Một tháng một trăm tám.
Tài nguyên ba tháng của tông môn còn chưa đủ trọ ở chỗ này một tháng.
Chỗ nhiều người, có thứ rẻ, cũng có đồ đắt đỏ.
Chỗ ở theo lý thuyết thì không phải là nhu yếu phẩm của người tu tiên, không nghĩ tới giá cả vẫn không rẻ.
Có lẽ là vì an tĩnh, có trận pháp bao trùm toàn bộ quán trọ.
Sáng nay, sau khi pha trà và mua điểm tâm cho Hồng Vũ Diệp, hắn mới có thể ra ngoài làm chuyện của mình.
Đầu tiên, hắn muốn tìm chỗ có thể bày quầy bán hàng, sau đó đi xem Song Thành Phong một chút.
Bây giờ đã vào tháng năm, qua một tháng nữa chính là đại hội luận đạo, khi đó hắn nhất định phải có mặt, nếu không sẽ mất nhiệm vụ.
Mấy ngày nữa chắc là sẽ có tụ hội.
"Tinh " sẽ hỏi ý kiến và hỏi vị trí của bọn hắn, phòng ngừa chuyện không thể đến nơi.
Thiên Đạo Trúc Cơ không phải là chuyện nhỏ, không ai dám chủ quan.
Người ban ngày nhiều hơn ban đều nhiều, bên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Có thể thấy người bình thường tụ thành tốp năm tốp ba.
Thoạt nhìn như rất nhiều.
Hồi lâu sau, Giang Hạo tìm được chỗ bày quầy bán hàng, cần giao linh thạch mới có thể mở quầy hàng.
Chờ sau khi hiểu rõ đại khái giá hàng, hắn bỏ ra mười khối để mở một quầy hàng.
Lần này hắn bày linh dược, đan phương, đan dược, pháp bảo, còn có một số đồ vật lung tung.
Hắn không lấy Nguyện Huyết Hồ Lô ra.
Thứ này có lẽ còn có tác dụng, cho nên muốn giữ lại.
Không bao lâu sau, một vị tiên tử đứng ở trước gian hàng nhìn đan lô rồi nói:
"Cái này bán thế nào?"
"Ba ngàn linh thạch." Giang Hạo nói.
Hắn không biết đan lô này ở chỗ khác bán như thế nào, thế nhưng không quá đáng tiền ở chỗ này.
Ba ngàn xem như là nằm ở tầm giữa.
Có người bán thấp hơn.
"Quá mắc." Vị tiên tử này thoạt nhìn hai lăm hai sáu, tra xét hai lần liền tiện tay buông xuống.
Ngay cả ý định trả giá cũng không có.
Giang Hạo: "…"
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tiếp tục chờ.
"Trị Liệu Phù bán thế nào?" Một vị thiếu niên hỏi.
"Đắt." Sau khi nghe giá, đối phương rời đi.
Giang Hạo bán dựa theo giá cả tại Thiên Âm Tông, nhưng mà hắn cũng đã hỏi qua giá cả nơi này, mặc dù rẻ hơn một chút thế nhưng không xê xích gì nhiều.
Không rõ tại sao những người này lại chê đắt.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Buổi chiều.
Giang Hạo vẫn chưa bán được món đồ nào.
Làm ăn khó hơn dự đoán của hắn nhiều.
Mặc dù có không ít người hỏi thăm, nhưng không phải là chê đắt thì chính là chê bình thường, không có ai muốn mua cả.
Mãi đến chạng vạng tối hắn mới hiểu được, mình không có sức cạnh tranh.
Bởi vì những đồ vật của hắn hết sức bình thường ở chỗ này, cũng hết sức phổ biến.
Hỏi nhiều thêm mấy gian hàng sẽ được giá rẻ hơn, cho dù không rẻ hơn thì giá cả cũng tương tự, đồng thời kiểu dáng cũng nhiều.
Như vậy, bọn họ không cần thiết phải quay đầu lại.
"Xem ra cần phải hạ thấp giá tiền."
Nhưng mà hắn cũng không vội vàng, thu quán rồi đi dạo một vòng, xem xét giá tiền của bọn hắn, bản thân mình cũng không thể giảm quá thấp được.
Thuận tiện xác định thực lực của những người này, phòng ngừa chuyện mình ép giá sẽ bị để mắt tới.
Cuối cùng hắn quyết định dùng tu vi Nguyên Thần trung kỳ để bày quầy bán hàng, sau đó hạ thấp giá.
Đương nhiên, hắn chỉ cần hạ thấp giá mấy món đồ không thể bán tại Thiên Âm Tông là được.
Hơn nữa, mượn giá thấp này, còn có thể khiến cho người ta mua sắm những thứ khác.
Sau khi mang một chút đồ ăn trở lại quán trọ, Giang Hạo lại tới bày quầy bán hàng.
Ban đêm nhiều người, hắn đương nhiên không thể từ bỏ cơ hội bày quầy bán hàng này được, may mà quầy hàng là dùng cả ngày, hiện tại có thể tiếp tục dùng.
"Đan lô này bán thế nào?" Lại là một vị tiên tử, nhìn như chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
"Hai ngàn ba." Giang Hạo đáp.
"Quá…” Thiếu nữ vốn đang muốn thả đan lô xuống, chỉ là rất nhanh đã phản ứng lại.
Nàng không nói hết lời, mà là cầm đan lô lên rồi xem xét một cách tường tận.
Lần này, nàng quan sát vô cùng nghiêm túc.
Sau khi xác định phẩm chất, nàng hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không:
"Cái này bao nhiêu linh thạch?"
"Hai ngàn ba." Giang Hạo lặp lại một lần.
Hắn đã xem qua phần lớn đan lô cùng loại, thấp nhất là hai ngàn tám.
Ban đầu hắn bán ba ngàn, xem như không sai biệt lắm.
Bây giờ hắn trực tiếp giảm xuống năm trăm.
Chỉ cần là người thạo nghề đều sẽ không muốn đổi gian hàng khác.
"Đan phương thì sao?" Thiếu nữ không buông đan lô xuống, mà là hỏi về mấy thứ khác.
"Một tấm năm trăm." Giang Hạo trả lời, đây là đan phương cấp bậc Kim Đan, mặc dù bình thường, thế nhưng năm trăm chính là giá cả thông thường.”.
"Những linh dược này thì sao?" Thiếu nữ lại hỏi.
Cuối cùng, đối phương tiêu tốn bảy ngàn linh thạch, mua đan lô cùng với một số linh dược, đan phương và đan dược.
Bảy ngàn tới tay, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, hắn phát hiện đồ của Ngữ Tuyên sư tỷ có chút đáng tiền.
Còn có một thanh Linh Kiếm, ít nhất cũng có thể bán được bốn năm ngàn.
Nếu như là ở tông môn thì có thể lên tới năm sáu ngàn.
Giá cả của pháp bảo ở chỗ này hơi thấp.
Cuối cùng Linh Kiếm cũng bán với giá thấp, đáng tiếc da mặt của người ta lần này có chút dày, chỉ mang kiếm đi.
Cũng may ba ngàn năm cũng không tính là quá thua thiệt.
Bây giờ linh thạch đã trở lại, hai vạn một ngàn sáu trăm.
Lại có linh thạch.
Mặc dù còn có linh dược đan dược có khả năng bán, thế nhưng Giang Hạo muốn đi tìm chỗ bán pháp bảo.
Trên người hắn còn có không ít Linh Kiếm cần bán.
"Bán pháp bảo cho chúng ta?" Đi vào một lầu các bán pháp bảo, vị tiên tử dẫn đường cảm thấy có chút buồn cười:
"Chúng ta không thu pháp bảo bình thường, pháp bảo của ngươi là gì?"
Giang Hạo lấy một thanh Linh Kiếm ra, chỉ là Linh Kiếm bình thường.
"Linh Kiếm này, chỗ chúng ta bán mười khối linh thạch, thế nhưng chúng ta cũng không muốn cho lắm." Tiên tử dẫn đường lắc đầu.
"Bốn khối linh thạch một thanh, ta có mấy ngàn thanh." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Nghe vậy, tiên tử dẫn đường kinh ngạc.
Mấy ngàn?
"Đạo hữu, mời qua bên này." Tiên tử dẫn đường khom lưng khách sáo nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận