Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 437: Một Quyền Trấn Áp Tất Cả Không Phục

Chương 437: Một Quyền Trấn Áp Tất Cả Không Phục
Chương 437: Một Quyền Trấn Áp Tất Cả Không Phục
"Sở Xuyên sắp thua, nhưng mà hắn cũng rất lợi hại, chỉ là cảm thấy có chút xúc động."
Bạch Quỳnh bên cạnh Phương Kim lên tiếng.
Giang Hạo nghe được, nhưng mà hắn không cảm thấy đây là lỗi.
Đối với mình mà nói, cho dù là lôi đài đều không cần thiết phải nghênh đón.
Nhưng mà Sở Xuyên muốn mạnh lên thì phải tiếp nhận, chỉ có sự cản trở mới có thể dạy hắn làm thế nào để trở thành cường giả.
Tu Chân Giới đẫm máu, đây là đường tắt tốt nhất giúp hắn mạnh lên, chỉ cần không bị ngã ở nửa đường, tương lai hắn nhất định có thể hiển lộ rõ hào quang của chính mình.
Lúc này bên trên đài, Đào Vân có chút kinh hãi.
"Ngươi điên rồi sao?"
Nàng đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh cho Sở Xuyên trọng thương, chính là vì muốn khiến người trước mắt mất đi lực chiến đấu.
Nếu cứ tiếp tục bùng cháy như thế thì sẽ không ổn.
Nhưng mà Sở Xuyên ngã trên mặt đất lại đứng dậy lần nữa.
Huyết khí bùng cháy không có dừng lại.
Hắn động thủ lần nữa.
Đào Vân nhẹ nhàng đi qua, sau đó đá ra một cước.
Phịch một tiếng, Sở Xuyên lại rơi xuống đất.
Đào Vân cảm thấy như này đối phương chắc là sẽ không đứng dậy nổi.
Nhưng mà Sở Xuyên lại đứng lên lần nữa, lại bắt đầu công kích một lần nữa.
Đào Vân nghi ngờ không thôi, cuối cùng động thủ với Sở Xuyên.
Quyền cước tương giao, thế lực dường như ngang nhau.
Sau đó nàng tìm ra khe hở trong đó, một chưởng đánh bay người trước mắt, mà bả vai nàng cũng bị đánh trúng lui về phía sau mấy bước.
Như này cũng có thể sao? Đào Vân suy nghĩ trong lòng.
Nhưng mà cho dù đã bị thương không ít, Sở Xuyên vẫn đứng lên.
Đào Vân nhướng mày, chủ động xuất kích.
Phịch một tiếng, Sở Xuyên lại ngã xuống đất lần nữa.
Lúc này, trên người hắn có rất nhiều đoạn xương bị gãy.
Lần này chắc là không đứng dậy được nữa? Đào Vân nghĩ thầm.
Nhưng mà Sở Xuyên lại run run đứng lên, hắn nhìn Đào Vân, trong ánh mắt có một loại bất khuất.
Sau đó hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng trên đầu bắt đầu quay cuồng, lực lượng mới xuất hiện ở trong thân thể của hắn.
Tu vi của hắn lại có một tia tinh tiến.
Mượn nhờ cỗ khí thế này, hắn lại phát động công kích lần nữa.
Nhưng mà…
Phịch một tiếng.
Sở Xuyên bị Đào Vân đánh một chưởng trọng thương, ngã xuống đất không dậy nổi.
"Lần này ta không có nương tay, ngươi… khiến ta có chút kinh ngạc."
Nếu như là thời gian giống nhau, tài nguyên giống nhau, nàng sẽ bại.
Sở Xuyên trên mặt đất gian nan ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng.
Quá yếu, quá mất mặt.
Bản thân mình như là dã thú nổi cơn điên, không có năng lực cuồng nộ.
Chênh lệch quá xa, mặc dù lúc rời khỏi tông môn, sư huynh đã nói với hắn.
Nhưng mà lần đầu tiên phát hiện ra khoảng cách, hắn vẫn là không cam tâm.
"Rất tốt." Con thỏ mang theo Tiểu Li rơi xuống bên người Sở Xuyên, nói:
"Bạn bè trên đường nói cho ta biết, tất cả khó khăn đều đang giúp ngươi leo lên đỉnh phong. Ngươi nên cảm tạ bọn hắn, vì đã trở thành đá đặt chân trên con đường ngươi trèo lên đỉnh. Thỏ gia ta dùng thành tín kết giao bạn bè, tuyệt đối sẽ không lừa ngươi. Thế nhưng bọn hắn biết rõ ngươi là người của Thỏ gia ta lại không nể mặt mũi. Xem ra không phải là bạn bè trên đường. Tiểu Li, đánh bọn hắn."
Tiểu Li nhìn mấy người Đào Vân, nói:
"Các ngươi cùng lên đi, sư đệ của chúng ta dĩ nhiên chỉ có chúng ta mới có thể đánh."
Sở Xuyên kích động nhìn Thỏ gia, nếu như Tiểu Li sư tỷ không nói câu nói kia, có lẽ hắn sẽ càng cảm kích.
Giang Hạo nhìn về phía xa, có chút bất đắc dĩ.
Ai đã dạy Tiểu Ly rêu rao như thế vậy?
"Khẩu khí của người Thiên m Tông đúng là lớn." Dư Sa đi vào lôi đài, lạnh lùng nhìn Tiểu Đào, nói:
"Chỉ có một mình ta thôi, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, lần này liền coi như các ngươi thắng. Không chỉ như thế, ta còn sẽ dâng lên tất cả linh thạch trên người.
Nếu như các ngươi thua, ta cũng không cần linh thạch của các ngươi, lần sau thấy ta thì nhớ cúi đầu đi đường vòng là được. Ngoài ra ta là áp chế tu vi để động thủ với các ngươi, nếu như các ngươi không muốn thì cũng không sao cả, thu hồi câu kia cùng với sự mạnh miệng lại là được.
Thừa nhận chính mình nhỏ yếu không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, thế nhưng tự cho là tuổi còn trẻ đã Trúc Cơ liền mạnh hơn người khác sao? Các ngươi có phải là còn đang tự hào hay không?"
Tiểu Li phồng miệng, sau đó nói:
"Ai mạnh miệng chứ? Ngươi lại nói lung tung, ta, ta sẽ tức giận động thủ."
"Vậy ngươi cần phải dùng toàn lực, ta cũng không phải là Đào Vân, mấy lần hạ thủ lưu tình. Vừa đối mặt ta sẽ cho ngươi biết giữa chúng ta có bao nhiêu chênh lệch." Dư Sa cười lạnh nói.
Con thỏ và Sở Xuyên lập tức lui xuống.
Đào Vân cũng lui xuống.
Trên lôi đài chỉ có Tiểu Li và Dư Sa.
Phương Kim nhìn Tiểu Li, lông mày cau lại:
"Tiểu nha đầu này như thế nào?"
"Có chút kỳ quái." Hàn Kiêu nói.
Nhưng mà điều khiến hắn quan tâm hơn chính là Sở Xuyên, sự bùng nổ vừa rồi khiến cho hắn có chút để ý.
Hắn dường như đã bỏ qua một mầm mống tốt.
Nhưng mà có nhiều người kế tục như vậy, thiếu một người chắc là cũng không có gì.
Chỉ là người kế tục lần này lại là hắn nhìn lầm, khiến cho hắn có chút để ý.
Có lẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, lại qua một vài năm, nếu như đối phương mà yên lặng thì hắn cũng không có nhìn lầm.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên.
Bạch Quỳnh kinh hô một tiếng: "Làm sao có thể?"
Hàn Kiêu nghi hoặc, lập tức nhìn qua.
Cái nhìn này khiến cho hắn có chút rung động.
Bên trên lôi đài đã xuất hiện kết quả, Kim Sa ngã trên mặt đất, răng bị đánh ra.
Cả người thậm chí đều không thể đứng dậy.
Mà thiếu nữ động thủ kia lại có chút luống cuống.
"Ta, ta không biết hắn lại không chịu nổi như thế."
Tiểu Li quay đầu xin con thỏ giúp đỡ.
Có chút bối rối.
Đánh nhau ở bên ngoài, trở về sẽ bị mắng.
Trước kia A Bà từng mắng nàng, lần này trở về sẽ bị sư huynh mắng.
Đám người Đào Vân phía dưới xem mà ngây ngẩn cả người, hoài nghi không biết liệu Dư Sa có nhường hay không.
Mà Dư Sa lại càng cảm thấy kinh ngạc, trong nháy mắt vừa rồi, hắn thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đây là Trúc Cơ sơ kỳ?
Căn bản không có khả năng, một quyền kia có thể đánh phế Trúc Cơ hậu kỳ.
Nhưng mà trận pháp chưa từng xuất hiện thay đổi, nói cách khác, đây thật sự chính là lực lượng của Trúc Cơ sơ kỳ.
Trong lúc nhất thời, cảm giác nhục nhã khiến cho Dư Sa cúi đầu, thậm chí không muốn ngẩng lên.
Giang Hạo nhìn Dư Sa, lắc đầu thở dài, thật ra là Tiểu Li thắng mà không võ.
Nhưng mà vốn cũng không có công bằng tuyệt đối.
Chỉ là khi thấy Tiểu Li kiếm lời một lượng linh thạch lớn, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đối phương giữ lời hứa, giao toàn bộ linh thạch trên người ra.
"Thì ra còn có thể kiếm linh thạch như vậy?"
Giang Hạo có chút để ý, đáng tiếc thân phận của hắn ở nơi này lại là tiền bối.
Một khi xuống tràng động thủ cùng những Kim Đan Trúc Cơ kia thì nhất định sẽ bị chú ý chế nhạo.
Vẫn nên trốn ở trong tối.
Trong đêm.
Giang Hạo cùng Hồng Vũ Diệp đi theo Xích Điền.
Muốn nhìn xem có thể tìm được nhiều người của Vạn Vật Chung Yên hơn hay không.
Chỉ là càng đi theo, Giang Hạo càng là cảm thấy quen thuộc.
Thế mà lại đi tới chỗ ở của Thiên m Tông.
"Hắn muốn làm gì?"
Giang Hạo có chút không hiểu, mãi đến khi hắn thấy đối phương đi vào gian phòng của Sở Xuyên mới có hơi hiểu ra.
"Xem ra Vạn Vật Chung Yên để mắt tới sư đệ của ngươi." Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng cười nói.
Giang Hạo cũng không nghĩ tới Vạn Vật Chung Yên thế mà sẽ trực tiếp tìm đến Sở Xuyên, theo lý thuyết thì Lâm Tri mới càng thích hợp hơn.
Nhưng mà thân phận của Sở Xuyên tại Minh Nguyệt Tông có chút đặc thù, cộng với việc hôm nay bị đè xuống đất, đúng là có thể thử lôi kéo.
Cũng không biết muốn lôi kéo thế nào.
Trong chốc lát.
Hồng Vũ Diệp và Giang Hạo vô thanh vô tức tiến vào gian phòng của Sở Xuyên.
Theo sát Xích Điền.
Bây giờ Xích Điền mặc hắc bào, không cách nào thấy rõ khuôn mặt.
Lúc hắn đi vào, trận pháp bắt đầu bao trùm gian phòng, dường như đang phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
"Ai đó?" Sở Xuyên ngồi bên cạnh bàn lập tức nhìn về phía cửa sổ.
Xích Điền đứng ở nơi đó, hắn nhìn Sở Xuyên, cũng không mở miệng.
Mà Sở Xuyên gian nan đứng lên, cảnh giác người tới giống như có thể thoát đi bất cứ lúc nào.
"Đừng suy nghĩ nhiều, ta cũng không phải là kẻ địch của ngươi." Xích Điền mở miệng nói.
"Không phải là kẻ địch của ta?" Sở Xuyên nhìn đối phương chằm chằm, nói:
"Vậy là bạn sao?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận