Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 438: Ta Muốn Vượt Qua Nàng Ở Phía Trên Thần Đàn

Chương 438: Ta Muốn Vượt Qua Nàng Ở Phía Trên Thần Đàn
Chương 438: Ta Muốn Vượt Qua Nàng Ở Phía Trên Thần Đàn
Trong một gian phòng bình thường có bốn người đang đứng.
Tại cửa sổ là một nam tử áo bào đen, bên cạnh bàn là một thiếu niên có không ít băng gạc trên người, mà bên cạnh hai người bọn hắn có một nam một nữ đang nhìn chăm chú.
Chỉ là không ai phát hiện ra mà thôi.
Giang Hạo có chút kinh ngạc, đây là thủ đoạn của Hồng Vũ Diệp, cho dù là đứng trong cùng một phòng, đều không thể nào phát hiện.
Có đôi lúc hắn sẽ nghĩ, không biết lúc mình tu luyện, Hồng Vũ Diệp có phải là cũng dùng thủ đoạn này để đi vào hay không.
Nhưng mà cảm giác của hắn cũng không kém, hơn nữa bọn hắn đều có Thiên Tuyệt Độc.
Cho nên chỉ cần khẽ dựa gần, không cần cảm giác cũng có thể lập tức biết được đối phương đến.
Nhìn như vậy, Hồng Vũ Diệp đều là tới một cách công khai.
"Chưa nói tới bạn bè, nhưng mà chúng ta có thể trở thành bạn." Xích Điền mở miệng nói.
"Vậy ngươi muốn nói chuyện gì?" Sở Xuyên vừa nói vừa lui một bước.
Giang Hạo thấy hắn muốn tới gần một cánh cửa sổ khác, cố gắng thoát đi.
"Nghe nói Sở Tiệp Minh Nguyệt Tông là thanh mai trúc mã của ngươi?" Xích Điền bỏ qua động tác của Sở Xuyên, hỏi.
"Thanh mai trúc mã?" Vẻ mặt của Sở Xuyên vô cùng nghi hoặc, sau đó lắc đầu:
"Tiền bối có phải là hiểu lầm rồi hay không? Chúng ta nhiều lắm chỉ tính là đồng hương."
"Đồng hương chính là cùng thôn quê đúng không, nghe nói quan hệ của ngươi và nàng cực tốt, còn hao tốn tất cả linh thạch để mua quà cho nàng." Giọng điệu của Xích Điền đột nhiên có chút tức giận:
"Nhưng mà bọn hắn lại nhục nhã ngươi, nói ngươi nông thôn dã phu, gièm pha mấy trăm linh thạch mà ngươi nỗ lực kiếm được trong nhiều năm. Thậm chí bản thân Sở Tiệp đều chưa từng ra mặt nói giúp ngươi một câu nào.
Nàng chẳng lẽ cũng không biết tình huống của ngươi như thế nào sao? Không biết ngươi chỉ là một đệ tử bình thường tại tông môn? Không biết ngươi một tháng chỉ có mấy khối linh thạch sao? Dạng phụ nữ như này, nàng xứng để ngươi bỏ ra nhiều linh thạch như vậy sao?"
Sở Xuyên im lặng lắng nghe, dường như bị câu nói này kích thích.
"Nàng là thiên kiêu của Minh Nguyệt Tông, nàng khác ngươi, đã không thèm để ý đến ngươi. Hoặc có thể nói trong lòng nàng, ngươi đã không xứng với nàng." Xích Điền bổ sung.
"Sau đó thì sao?" Sở Xuyên hỏi.
"Ta có thể giúp ngươi, giúp ngươi kéo nàng xuống thần đàn, để cho nàng gặp khó khăn, đến lúc đó ngươi có thể đi an ủi nàng. Nữ nhân chỉ có lúc yếu ớt, mới dễ đi vào nội tâm của nàng." Xích Điền nói.
Sở Xuyên im lặng rất lâu, sau đó hỏi: "Nếu như ta từ chối thì sao?"
"Vậy chúng ta không thể làm bạn, dĩ nhiên cũng không đến mức làm kẻ địch. Ta quay người rời đi là được, thế nhưng ngươi phải nghĩ cho thật kỹ, cơ hội chỉ có lần này. Nếu như ngươi không bắt lấy, trên đời này sẽ không có ai giúp ngươi đâu. Lại không còn ai hiểu ngươi nữa đâu." Xích Điền nói.
"Nếu như bọn hắn vũ nhục ta, như vậy tại sao ngươi lại muốn giúp ta?" Sở Xuyên hỏi.
"Tại sao ư? Bởi vì chúng ta muốn làm như vậy, chỉ thế thôi." Xích Điền ra vẻ thần bí nói.
"Các ngươi?" Sở Xuyên không hiểu.
"Đúng, ngươi tuyệt đối có thể tin tưởng năng lực của chúng ta." Xích Điền nói.
Sở Xuyên nhìn đối phương, hắn đã lùi đến trước cửa sổ, đang định tìm một cơ hội thoát đi.
"Nếu như ta đồng ý với các ngươi thì cần phải làm gì?"
"Rất đơn giản, chỉ cần mang theo một vật bên người, nghe ta sắp xếp…"
Lời Xích Điền còn chưa nói hết, Sở Xuyên đã động, dùng lực lượng mạnh nhất va chạm cửa sổ.
Phịch một tiếng.
Sở Xuyên bị bắn ngược trở về.
Nhìn Sở Xuyên trên mặt đất, Xích Điền thở dài nói:
"Xem ra ngươi vẫn không tin ta."
"Ta tại sao phải tin ngươi? Ngươi là ai?" Thấy mình thật sự không thể trốn thoát, Sở Xuyên cũng không tiếp tục cầu toàn nữa.
"Ta là ai rất quan trọng sao? Trong lúc ngươi bị nhục nhã, ức hiếp, có người có thể giúp ngươi, cần phải biết hắn là ai sao?" Xích Điền hỏi.
"Giúp ta? Giúp ta cái gì?" Sở Xuyên nhìn đối phương, trong ánh mắt không có một tia chịu nhục hay bóng ma tâm lý nào.
"Nếu như không phải muốn vũ nhục ngươi, Sở Tiệp sẽ dẫn ngươi đi mua món đồ ngươi vốn không mua nổi sao?" Xích Điền hỏi.
"Đúng vậy, Tiểu Tiệp đúng là đã mang ta đi mua món đồ mà ta mua không nổi, ta suýt nữa đã không ngẩng đầu lên được ở trong cái tiệm kia." Sở Xuyên nói.
"Đó không phải là đúng rồi sao?" Xích Điền nói.
Sở Xuyên lắc đầu:
"Thế nhưng tất cả mọi người đều đứng ở góc độ của ta mà tội nghiệp ta, nhưng ta không cần tội nghiệp. Trước khi ra ngoài sư huynh của ta đã nói cho ta biết những sự thay đổi, cũng chuẩn bị cho ta đồ vật tương ứng.
Cho nên ta hiểu rõ, có đôi khi cho dù là tận mắt nhìn thấy, cũng không phải như suy nghĩ trong lòng của ta. Chỉ có khi đi tìm hiểu, mới có thể chân chính hiểu được. Cho nên ta hiểu rõ đáp án hơn các ngươi."
"Như vậy khuất nhục trên lôi đài thì sao? Đó là giả?" Xích Điền hỏi.
"Là thật, hơn nữa ta cũng cảm nhận được, rất nhiều người đều đang cười nhạo ta, miệt thị ta. Ta đều nhớ những chuyện này, hơn nữa còn nhớ kỹ. Thế nhưng ta sẽ không suy sụp vì mấy chuyện này, ta muốn vì nó mà phấn đấu, một ngày nào đó ta sẽ đích thân đi tìm bọn hắn đòi lại tôn nghiêm, một ngày kia ta muốn vượt qua bọn hắn, ta muốn bao trùm trên bọn hắn, để bọn hắn hiểu rõ sỉ nhục ngày hôm nay cũng sẽ rơi xuống trên người bọn hắn. Không ai mãi mãi hèn hạ cả." Trong ánh mắt của Sở Xuyên có hỏa diễm bùng cháy.
Ý chí bất khuất, lòng tự trọng bất diệt.
"Kéo xuống thần đàn thì tính là gì? Ta muốn vượt qua Tiểu Tiệp ở phía trên thần đàn."
Tiếng nói vừa dứt, Xích Điền ngẩn người, hắn thậm chí cảm thấy người trước mắt này hài hước đến cực điểm.
Ngu xuẩn, vô tri, cuồng vọng.
Thế nhưng…
Hắn lại bị chấn động.
Bị loại thiếu niên cuồng này chấn động thật sâu.
Giống như là nhớ lại quá khứ, cuối cùng hắn không nói gì, mà là quay đầu rời đi.
Giang Hạo liếc mắt nhìn Sở Xuyên, cảm thấy đây là thời điểm thả hắn rời đi.
Chuyện Sở Tiệp đã khơi dậy tiên tâm long đong của hắn, tương lai nhất định sẽ chọc không ít người.
Đoạn Tình Nhai không nên trói buộc hắn.
Sau đó, hắn nhanh chóng rời đi, bắt kịp Xích Điền.
"Cứ từ bỏ như thế sao?" Vào lúc Xích Điền đi vào khu vực không người, Giang Hạo rơi xuống trước mặt hắn.
"Ai?" Xích Điền lập tức lui lại một bước.
Hắn nhìn chằm chằm vào người trước mắt, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ?
Như này càng nguy hiểm hơn.
"Không cần phải để ý đến chuyện ta là ai, ta chỉ tò mò là, ngươi cứ từ bỏ Sở Xuyên kia như vậy sao? Ta cảm thấy Vạn Vật Chung Yên không đến mức xem thường hắn." Giang Hạo nói.
Lúc nghe nhắc tới Vạn Vật Chung Yên, Xích Điền ngẩn người.
Thậm chí có suy nghĩ lập tức thoát đi.
Một khi tin tức này bị truyền ra, hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Minh Nguyệt Tông hiện đang thanh trừ bọn hắn ở khắp nơi.
Hắn có thể đến gần Minh Nguyệt Tông là chuyện cực kỳ không dễ.
"Không cần trốn, ngươi Kim Đan không có khả năng trốn được." Giang Hạo bình tĩnh mở miệng.
Nói thì nói như vậy, thế nhưng hắn đã điều động toàn bộ lực lượng, phòng ngừa việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cũng phòng ngừa việc người trước mắt này tự sát.
Người của Vạn Vật Chung Yên có thể làm bất cứ chuyện gì, cho nên không thể phớt lờ.
"Ngươi muốn làm gì?" Xích Điền hỏi.
"Muốn hỏi ngươi tại sao lại buông tha cho Sở Xuyên?" Giang Hạo nói.
Hắn quả thật có chút tò mò.
Động chút tay chân, ít nhiều đều có thể ảnh hưởng đến Sở Tiệp.
"Không có lý do gì cả, là một người vừa ngu xuẩn lại vô tri, không có giá trị." Xích Điền đáp.
"Xem ra ngươi không thích đề tài này, như vậy ta đổi chủ đề khác vậy, Địa Cực Phệ Tâm Châu đang ở trên người ngươi sao?" Giang Hạo nhìn thẳng vào đối phương.
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, cái gì mà Phệ Tâm Châu?" Xích Điền bày ra dáng vẻ hoàn toàn không hiểu.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà là nói khẽ:
"Chúng ta làm một vụ giao dịch đi, nếu như ngươi không muốn, ta có thể thả ngươi rời đi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận