Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 442: Vạn Người Chú Ý, Nhưng Không Được Mọi Người Hướng Tới

Chương 442: Vạn Người Chú Ý, Nhưng Không Được Mọi Người Hướng Tới
Chương 442: Vạn Người Chú Ý, Nhưng Không Được Mọi Người Hướng Tới
Sở Xuyên nghe giảng thích, mới hiểu được Tiểu Di muốn trở thành cái gì, đồng thời cần đối mặt với những gì.
Nhất là khi hắn đi một vòng, khắp nơi đều là tin đồn, còn là tin đồn không tốt.
"Đi thôi, chúng ta tới vị trí của mình trước, hôm nay chắc là sẽ không để cho các ngươi khiêu chiến khắp nơi." Mục Khởi nói với bọn họ.
Tiểu Li không thèm để ý, nàng không thích đánh nhau với người ta.
Mỗi ngày đều đợi chuyện nơi đây kết thúc, nghĩ xem trở về sẽ ăn cái gì.
"Tiểu sư muội đã động thủ với người ở trong này bao nhiêu lần rồi?" Trên đường đi, Mục Khởi hỏi.
"Chỉ có vài người, bọn hắn nói thắng thì sẽ cho ta linh thạch." Tiểu Li đáp.
"Kiếm được rất nhiều linh thạch sao?" Mục Khởi hỏi.
Tiểu Đào lập tức gãi gãi trữ vật pháp bảo: "Đây là dùng để mua lễ vật cho sư huynh."
"Giang Hạo sao?" Mục Khởi hỏi.
Tiểu Li gật đầu.
Mục Khởi mỉm cười, nói: "Cũng đừng mua đồ quá đắt, theo tính cách của Giang sư đệ thì nếu như nhận đồ quá đắt thì hắn sẽ cảm thấy phiền toái."
Trong đầu Tiểu Li chỉ nghĩ là mua chút món điểm tâm ngọt trở về, không hiểu mấy chuyện đắt rẻ mà Mục Khởi nói tới.
Không bao lâu sau, người Thiên m Tông đi tới khu vực của mình.
Phong chủ Chấp Pháp Phong- Thành Lưu Đạo nhân cùng với Nhai chủ Đoạn Tình Nhai- Khổ Ngọ Thường đang cảnh giác bốn phía.
"Chuyện này là tốt hay xấu thì chúng ta đều không thể tránh né, không biết phía sau sẽ phát triển như thế nào." Thành Lưu Đạo nhân nói.
"Thiên Đạo Trúc Cơ, người của Hạo Thiên Tông đều tới, chắc là sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến chúng ta, có lẽ nguy hiểm của chúng ta đến từ bên ngoài." Khổ Ngọ Thường trầm giọng nói.
Thành Lưu Đạo nhân thở dài một tiếng, nhìn về phía tới Sở Xuyên và Tiểu Li.
"Hai vị đệ tử này của ngươi không tầm thường."
Khổ Ngọ Thường nhướng mày, đời hắn hiếm thấy ai thiên phú cao như Tiểu Li, nhưng mà…
Cuối cùng hắn lắc đầu, không nói thêm lời nào.
Hắn vốn định dốc túi dạy dỗ, lại đáng tiếc.
Cuối cùng hắn nhìn về phía Liễu Tinh Thần: "Vị đệ tử này của ngươi cũng có chút không tầm thường, mặc dù những người khác cũng không kém, thế nhưng hắn dường như có chút không giống."
"Không giống nhau sao?" Thành Lưu Đạo nhân cười nói: "Nếu như ngươi biết lý do hắn bái nhập Thiên m Tông thì sẽ cảm thấy càng không giống nhau."
Lời này khiến cho Các chủ Thiên Hoan Các chưa từng mở miệng đều chăm chú lắng nghe.
Thành Lưu Đạo nhân mỉm cười: "Ta đến nay còn nhớ rõ lý do của hắn, nói là nhàn rỗi nhàm chán nên muốn gia nhập Ma Môn."
Trong lúc bọn hắn nói chuyện với nhau, bên cạnh bắt đầu xuất hiện một tia xôn xao.
"Để cho ta đi, tiếp tục ở lại chỗ này, nhất định sẽ bỏ mình, bọn hắn muốn luyện hóa chúng ta ở chỗ này, từ đó đạt thành Trúc Cơ. Thả ta đi."
Không ít người nhìn lại, thấy một vị nam tử trẻ tuổi đang giãy dụa.
Mà bên cạnh hắn có hai người đang ngăn cản, không để cho đối phương rời đi.
Chắc là đồng môn.
Bọn hắn khuyên bảo: "Sư đệ đừng như vậy, Minh Nguyệt Tông sao lại hại chúng ta được? Ta nghe nói bọn hắn sẽ giải thích lý do, ngươi bình tĩnh một chút."
"Ta bình tĩnh sao được? Bọn hắn căn bản là muốn giết chúng ta, các ngươi buông tay, để cho ta rời đi, các ngươi muốn chết nhưng ta thì lại không muốn chết." Nam tử trẻ tuổi vừa điên cuồng giãy giụa vừa nói.
Lúc này một đệ tử Minh Nguyệt Tông đi tới.
Hắn nhìn ba người rồi nói: "Các ngươi đang làm gì đó?"
"Là như vậy, sư đệ chúng ta dễ tin tin đồn, các ngươi giải thích cho hắn một chút liền không sao, trong lòng của hắn vẫn là tín nhiệm các ngươi." Sư huynh lôi kéo vội vàng giải thích.
Đệ tử Minh Nguyệt Tông gật đầu: "Cũng được, vậy thì đi theo ta, ta nói rõ lí do cho các ngươi nghe."
"Ta…"
Trước khi đối phương mở miệng, đệ tử Minh Nguyệt Tông kia đã trực tiếp dùng pháp bảo bao phủ lấy bọn hắn.
Quay người rời đi.
Đám người Mục Khởi nhìn thấy rõ ràng.
"Sư huynh cảm thấy bình thường sao?" Hàn Minh hỏi.
"Chuyện này nếu như đặt ở Thiên m Tông chúng ta thì ba người này chính là linh thạch." Mục Khởi lắc đầu cười nói.
Hiện tại đang ở Minh Nguyệt Tông, phần lớn đều chia làm ba loại người.
Một là, cảm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ có lợi mà không hại.
Hai, thực lực Minh Nguyệt Tông quá mạnh, không dám làm trái đối phương, hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Ba, người hoàn toàn không biết gì cả.
Ngoại trừ ba loại này thì số còn lại đại khái chính là người quấy rối.
Dù sao thì cửa lớn của Minh Nguyệt Tông đều chưa từng đóng, mọi người mỗi ngày đều có thể trở về Tinh Nguyệt Thành để nghỉ ngơi.
Muốn rời đi sớm thì đã có thể rời đi rồi.
Cần gì phải chờ tới bây giờ?
Lúc này, người càng ngày càng nhiều, mỗi người đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của đại thế, mà bọn hắn dường như cũng đã trở thành một thành viên trong đó.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về chỗ cao nhất, tất cả ánh sáng dường như đều ở bên kia.
Bịch!
Bịch!
Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ cao nhất.
"Tới rồi." Mục Khởi nói với vẻ nghiêm túc.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đưa mắt lên cao, vạn chúng chú mục.
Trên chỗ cao lúc này, một thiếu nữ mặc váy trắng đang bước từng bước một đến vị trí cao nhất.
Trên gương mặt non nớt mang theo một loại kiên nghị.
Bên cạnh nàng không có người, bởi vì sư phụ nói với nàng, tất cả mọi người chẳng qua chỉ là bạn và trợ lực trên con đường thành công của nàng mà thôi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng dẫn đến thành công này, nàng nhất định phải một thân một mình đối mặt.
Không thể nhút nhát, phải vượt qua mềm yếu trong lòng.
Thân ảnh của nàng dần xuất hiện tại chỗ cao, hiện lên trong ánh mắt của vô số người.
Giờ khắc này, một thân một mình nàng đối mặt tất cả, đi quãng đường còn lại.
Các loại ánh mắt phức tạp như nghi vấn, trêu tức, tức giận, khinh thường, sùng bái, hâm mộ, ghen ghét, mừng rỡ, cổ vũ, khẩn trương, chờ mong, bình tĩnh… đều rơi xuống ở trên người nàng.
Trong lúc nhất thời, nàng dường như có thể biết được tâm tình của tất cả mọi người ở phía dưới.
Sự xuất hiện của nàng dường như không phải là được mọi người hướng tới.
Quan sát từng gương mặt, trong lòng của nàng có một tia sợ sệt.
Bản năng muốn lui về phía sau một bước.
Nhưng mà nàng vẫn bước về phía trước một bước, đứng tại vị trí được vô số người chú ý, được tất cả mọi người thấy rõ.
Đến lúc này rồi, nàng đã không thể lui lại.
"Vãn bối Sở Tiệp, gặp qua chư vị tiền bối." Giọng nói của nàng không lớn, nhưng lại có thể truyền vào trong tai tất cả mọi người một cách rõ ràng.
Phía dưới im ắng không tiếng động.
Mà Sở Tiệp thì mở miệng lần nữa:
"Chư vị tiền bối có lẽ cũng đã nghe được tiếng gió, hôm nay là ngày Sở Tiệp Trúc Cơ, cần các tiền bối chứng kiến."
Trong giọng nói của nàng mang theo một tia cảm kích, thoải mái hào phóng, không kiêu ngạo không tự ti.
Tựa như trăng sáng nhu hòa.
"Sư phụ từng nói cho ta biết, đây là một con đường rất khó, nếu như ta từ chối thì hắn cũng có thể hiểu được. Bởi vì một khi bước lên thì sẽ không có đường quay về, sau khi thành công thì sẽ mang theo hưng suy tồn vong của thiên địa." Sở Tiệp im lặng một hồi rồi nói khẽ:
"Sở Tiệp còn nhỏ, hiểu biết không nhiều, nhưng cũng biết mình có tài đức như nào mới có được tư cách này. Sư phụ đã nói với Sở Tiệp, nếu như có thể thành công, không chỉ là bởi vì tông môn chúng ta, cũng không chỉ là bởi vì ta có tư cách này.
Phần lớn chính là được chư vị tiền bối trong Tu Chân Giới tương trợ. Đây là Thiên Đạo Trúc Cơ, thuận theo thiên lý, hưởng ứng sinh linh, phúc phận thương sinh. Con đường này vô cùng khó khăn, mà Sở Tiệp dưới sự trợ giúp của sư môn đã đứng ở trước mặt chư vị tiền bối. Bây giờ, ta có một chuyện muốn nhờ."
Trên đài cao, Sở Tiệp cung kính thi lễ, giọng nói của nàng truyền khắp toàn bộ Minh Nguyệt Tông:
"Xin chư vị tiền bối, trợ giúp Sở Tiệp hoàn thành Thiên Đạo Trúc Cơ."
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ Minh Nguyệt Tông chấn động, đại thế được hình thành, lấy Sở Tiệp làm trung tâm rồi bắt đầu bay lên.
Mà đám người phía dưới cũng cảm thấy rung động, lời nói của Sở Tiệp khiến cho bọn hắn hiểu rõ tất cả.
Hô hấp của Sở Xuyên trở nên dồn dập, thì ra thứ mà Tiểu Tiệp đảm nhận vượt xa suy nghĩ của hắn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận